“Hu hu hu”
Một đôi con ngươi màu vàng nhạt cảnh giác nhìn Lăng Ngạo, mùi máu tanh bên trong đáy mắt ngược lại tan đi không ít.
Lăng Ngạo cũng không tính đến gần hắn, mà chỉ ngồi trên ghế sofa gần đó, lạnh lùng liếc hắn một cái rồi lại không thèm nhìn hắn nữa.
Anh bỗng hiểu ra, sở dĩ Lam Duê muốn mang hắn về, đại khái cũng vì tên thiếu niên này không giống với người thường, mang theo người như vậy ở bên cạnh sẽ rất yên tịnh.
Anh tin tưởng, nếu như tên thiếu niên này được nuôi dạy thật tốt, nhất định sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực.
Chỉ là, trước đó, anh cần phải mài nhẵn đi hết mấy cái móng nhọn của tên ‘người thú’ này, bằng không, nhất định cô sẽ không ngại tự mình đến. Mặc dù rất tin tưởng vào năng lực của cô, thế nhưng vẫn phải đề phòng trường hợp bất trắc.
Giờ phút này, Lam Duê vẫn còn ngủ say, hẳn là sẽ không tỉnh giấc sớm như vậy.
Nghĩ đến vợ yêu, gương mặt anh tuấn luôn có vẻ lạnh lùng của Lăng Ngạo liền thoáng qua một tia dịu dàng. Hình như trong khoảng thời gian này cô càng ngày càng thích ngủ, hơn nữa mỗi đêm đều ngủ rất say, rất khó đánh thức. Xem ra quả thật là mệt mỏi, thừa dịp trong khoảng thời gian này, hai người bọn họ cũng muốn nghỉ ngơi thật tốt, sau khi trở về, vẫn phải ngồi lên cái vị trí kia.
Chỉ là, từ ban đầu một mình đối mặt, hiện tại trở thành hai người cùng nhau đối mặt.
Giữa đôi con ngươi màu vàng nhạt của tên thiếu niên thoáng qua một tia nghi ngờ, ôm đôi chân bị gãy, không ngừng quét mắt nhìn về phía Lăng Ngạo tựa như đang muốn nghiên cứu.
Người này rất mạnh!
Đây là đáp án dựa trên những suy nghĩ có hạn của tên thiếu niên, hơn nữa còn làm hắn cảm thấy rất sợ hãi. Trực giác dã tính ngầm nói cho hắn biết, người này so với những con dã thú hung mãnh mà hắn đụng phải ngày trước, đáng sợ hơn nhiều.
Động vật đối với những mối nguy hiểm, nhất là đã gây nguy hiểm đến cho bản thân mình, mặc kệ là gì, theo bản năng đều sẽ né ra.
Lúc tên thiếu niên xác định được người này rất nguy hiểm, liền muốn né ra, tìm đến một nơi hắn cho là an toàn, chính là ở sau ghế sofa, chậm rãi lê đến đó, liếm vết thương trên đùi. Động tác nhìn như một con thú nhỏ bị thương.
Điều làm Lăng Ngạo dở khóc dở cười chính là, tên thiếu niên kia vừa liếm vết thương, vừa không ngừng quét đôi mắt trong veo về phía mình. Đây cũng là chuyện hiếm, anh đánh hắn đến tàn phế, ngược lại hắn vẫn có thái độ như vậy.
Chẳng lẽ đây chính là điểm duy nhất không giống với bản tính của loài dã thú? Kính sợ người mạnh mẽ hơn mình.
Hiếm khi hứng thú được khơi mào, Lăng Ngạo cứ quan sát tên thiếu niên này nhiều giờ liền như vậy, dù sao hiện giờ Lam Duê còn đang ngủ, anh cũng có thời gian.
Trải qua một thời gian dài quan sát, anh phát hiện, bản tính thích giết chóc trên người hắn cũng dần dần dịu đi, ít nhất bây giờ đã trở nên bình thản, rất lạnh nhạt!
Ba giờ chiều, Lam Duê đang ngủ say, rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt.
Liếc nhìn bầu trời sáng rực, đưa tay sờ sờ vị trí bên cạnh, thật lạnh. Xem chừng Lăng Ngạo đã thức dậy từ lâu rồi.
"Cốc cốc cốc!"
Dường như đã nhận ra được cô thức giấc, phía ngoài cửa liền vang lên tiếng gõ nhịp nhàng.
Ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường, giọng nói nhỏ nhẹ: "Vào đi!"
"Lam chủ!"
Vân Trạch nhìn nhìn Lam Duê đang híp mắt, khẽ gọi một tiếng.
Mỗi lần, chỉ cần sau khi Lam Duê tỉnh lại, sẽ nhẹ nhàng dịch chuyển chiếc nhẫn trên tay, như vậy anh có thể biết được cô đã thức dậy hay chưa.
Trước kia đều là đúng vào 9h sáng, nhưng dạo gần đây lại không thể không dựa vào tín hiệu của cô. Vân Trạch nuốt xuống sự cay đắng cuồn cuộn nơi lồng ngực, gương mặt vẫn duy trì nụ cười dịu dàng không chút sơ hở.
"Hiện tại mấy giờ rồi?"
Vân Trạch quét mắt lên chiếc đồng hồ vàng trên cổ tay, nói: "Ba giờ đúng! Lam chủ có muốn ăn gì hay không?”
Lam Duê lắc đầu, che miệng ngáp một cái, nói: "Gần đây không biết là chuyện gì xảy ra, luôn cảm thấy ngủ vẫn chưa đủ, thật là kỳ quái." Lúc nào thì cô bắt đầu phát triển theo hướng heo? Rõ là. . . . . .
"Lăng Ngạo đâu?"
Đem quần áo đã được chuẩn bị xong xuôi đặt bên cạnh cô, thời điểm Vân Trạch nghe được câu hỏi của cô, tay thoáng dừng lại, sau đó nói tiếp: "Trưa nay Lăng thủ lĩnh đã đi nhìn người thiếu niên vừa được mang trở lại, cho đến giờ vẫn chưa ra ngoài.” Lúc ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy dáng vẻ cô ngáp, cau mày, đề nghị: "Có phải Lam chủ nên nhờ Vân Thanh đến xem một chút hay không?”
"Không cần, không cần, cũng không phải là không thoải mái, có lẽ là trước kia ngủ không ngon, bây giờ vừa đúng được bổ sung giấc ngủ!”
"Như vậy, mời Lam chủ thay quần áo!"
Nói xong, Vân Trạch liền xoay người rời khỏi phòng.
Cửa phòng ở trước mặt từ từ đóng lại, lúc này nụ cười không chút sơ hở trên gương mặt của Vân Trạch, được trút bỏ triệt để. Khóe miệng không nhịn được, dương lên nụ cười khổ sở, suýt chút nữa là không kềm được, suýt chút nữa đã bị cô nhìn thấy tâm tư của mình.
Tay trái cầm máy tính bảng, tay phải khẽ tì vào tường, siết thật chặt thành quyền. Cũng chỉ vào lúc không có ai, anh mới dám biểu hiện cảm xúc của mình ra ngoài. Điều duy nhất anh không có đủ dũng khí để làm chính là phơi bày quá nhiều tình cảm chân thật ở trước mặt cô, chỉ sợ cô sẽ nhạy bén phát hiện ra gì đó.
Hít một hơi thật sâu, chỉnh đốn lại vẻ đau khổ u buồn, vẻ mặt ôn hòa nhã nhặn được khôi phục lại lần nữa, nụ cười ưu nhã nơi khóe miệng, hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Nếu như không phải có người vô tình bắt gặp mà nói, cảnh tượng này chỉ sợ cả đời cũng không ai có thể nhìn thấy.
Âu Liêm bị Vân Thanh thúc giục lên tìm Vân Trạch, nói là có chuyện gì muốn hỏi anh ta. Nhưng vừa mới lên tới liền phát hiện anh ta đang đứng trước cửa phòng của Lam đương gia. . . . . . Ách, bây giờ là không phải nên đổi cách xưng hô thành ‘chủ mẫu’ rồi sao? Khụ, hay là thôi đi, quen với việc gọi là ‘Lam đương gia’ này rồi.
Anh mới vừa muốn mở miệng, ngờ đâu lại thấy được cảnh tượng bất thường như vậy.
Một khắc kia, Âu Liêm chợt hiểu ra, chỉ sợ là trong lòng của Vân Trạch còn có người nào đó!
Kỳ thực thì bây giờ ngẫm lại cũng đúng, người phụ nữ như Lam đương gia, sớm chiều làm bạn, ai ai cũng có thể nảy sinh ra chút tình cảm, cho dù là tình yêu nam nữ, điều này cũng không phải là chuyện đáng ngạc nhiên gì.
Nhìn sâu vào đôi mắt đã được khôi phục lại như bình thường của Vân Trạch, cuối cùng Âu Liêm vẫn không lên tiếng, lặng lẽ rời khỏi. Nếu như mình gọi anh ta vào lúc này, ngược lại là một loại không tôn trọng, cho nên, anh lựa chọn cách làm như không thấy gì cả.
Lúc Lam Duê đi ra, tinh thần rõ ràng cho thấy không được tốt lắm, đáy mắt vẫn còn gợn chút mệt mỏi, xoa trán nhìn Vân Trạch đứng ở ngưỡng cửa, nói: "Dẫn tôi đi xem người thiếu niên ngày hôm qua một chút.”
". . . . . . Dạ!"
Vân Trạch có hơi lo lắng nhìn cô, thật ra thì anh tương đối hy vọng cô sẽ để cho Vân Thanh khám qua một chút, tình trạng như thế này hiếm khi xảy ra. Nhưng mà anh cũng biết tính cô nói một là một, hai là hai, trước đã nói không đi, bây giờ có hỏi lại lần nữa, vẫn chỉ có một đáp án như cũ.
“Anh không cần vào cùng!”
Đưa tay mở cửa phòng, Lam Duê đi thẳng vào trong.
Vừa vào nơi này, cô đã cảm thấy có chút kỳ quái, Lăng Ngạo lại có tâm tình nhìn chằm chằm kẻ khác nghiêm túc đến lạ thường như vậy.
Thấy mình đã đi vào một hồi lâu mà anh vẫn chẳng có phản ứng gì, liền ngáp một cái, đi tới bên cạnh anh, ngồi xuống, tựa vào vai anh, nói: “Anh nhìn cái gì mà nghiêm túc như vậy?”
"Làm sao vậy? Rất mệt?”
Lăng Ngạo cuối cùng cũng thu hồi tầm mắt, nhìn gương mặt nhỏ nhắn hiện rõ sự mệt mỏi của cô, khó hiểu nhướn mày. Không phải cô đã ngủ một thời gian dài như vậy sao? Thế nào lại còn mệt mỏi nhường này.
Lười biếng mở mắt, ngồi ngay ngắn người lại, nói: "Ai biết chuyện gì xảy ra, hai ngày nay em rất dễ cảm thấy mệt mỏi, mới vừa rời giường, em lại nhớ nhung giường của em rồi." Cô cũng cảm thấy rất kỳ quái có được hay không, bắt đầu từ mấy ngày trước, cô cứ như vậy, chuyện đầu tiên muốn làm sao khi bước xuống giường, không phải là vội vàng xử lý công sự còn chất đống của nhà họ Lam, mà là leo lên giường lần nữa.
Ưmh, hình như cô lười đi rất nhiều rồi!
"Hắn như thế nào?"
Chẳng thèm nghĩ đến cái vấn đề rối rắm này nữa, Lam Duê nhìn theo tầm mắt của anh, lại cảm thấy hoa mắt, vào thời điểm cả hai còn chưa kịp phản ứng, một sinh vật đáng ngờ liền bám vào tay phải của cô.
Khóe miệng rụt rụt, Lam Duê cảm thấy trên trán mình tuột xuống mấy vạch đen.
Ai tới nói cho cô biết, đây là tình huống gì? Cái gì mà giống như tám móng gấu đang bấu chặt lấy tay phải của cô?
Gương mặt Lăng Ngạo vốn dĩ còn mang theo một tia ôn hòa, thoáng chốc liền đen kịt tựa như đít nồi. Không có một ai nhìn thấy bà xã của mình bị tên đàn ông khác bám víu mà còn có thể giữ được bình tĩnh, huống chi là một người có tính chiếm hữu cực cao như Lăng Ngạo. Dẫu cho cái tên kia vẫn không thể gọi là đàn ông, thậm chí còn không được gọi là một con người bình thường.
Tròng mắt đen phủ kín sương trắng, lạnh lùng nhìn người thiếu niên kia, nói: "Cút ngay!"
Mái đầu màu vàng của tên thiếu niên kia hơi lệch đi, đôi con ngươi vàng nhạt lóe lên một tia khó hiểu, dường như đang ngẫm nghĩ xem lời nói của anh là có ý gì. Chỉ là, đôi tay lại ôm chặt lấy cánh tay của Lam Duê hơn nữa, hơi chần chừ lắc đầu một cái. Trong miệng còn không ngừng phát ra tiếng ‘hu hu hu.’
Biết nói gì nó cũng không hiểu, Lăng Ngạo trực tiếp nhấc chân đạp tới.
"Đợi đã nào...!"
Lam Duê ngăn anh lại, nhíu mày xem người thiếu niên đang trơ mắt nhìn mình, lại nhìn hắn vặn vẹo hai chân, cau mày nói: "Hai chân này đã xảy ra chuyện gì? Ta không đến nỗi mua một thứ đồ bỏ đi về đó chứ?”
Rút tay ra, lại phát hiện bị ôm quá chặt, lập tức sắc mặt trầm xuống: “Đi sang bên cạnh!”
Không biết là nhìn ra cô thật sự mất hứng, hay là ôm đủ rồi, tên thiếu niên có vẻ ngoan ngoãn ngồi yên bên chân của Lam Duê, đôi con ngươi vàng nhạt ngân ngấn nước mắt, dần trở nên bóng loáng. Lam Duê hoài nghi, nếu như phía sau của hắn còn có cái đuôi mà nói, thể nào lúc này cũng lắc qua lắc lại cho xem.
Có chút nhức đầu nhìn người thiếu niên trước mặt, ở buổi đấu giá ngầm hôm trước, tại sao cô lại không phát hiện ra hắn còn có phương diện này? Ánh mắt khát máu, đó là nguyên do mà cô vừa nhìn đã muốn mang hắn về.
"Vân Trạch! Bảo Vân Thanh hoặc là Âu Liêm tới đây!"
"Dạ!"
Chìa tay lướt qua hai chân đang vặn vẹo của hắn, đôi đồng tử của tên thiếu niên lập tức hiện lên sự uất ức, dáng vẻ thật giống một chú chó con.
Nhìn thế này Lăng Ngạo càng thêm không vui, lạnh lùng canh chừng động tác của cô: "Em tính làm cái gì?"
"Ai? Xem vết thương trên chân của nó là đã xảy ra chuyện gì. Lúc em ở buổi bán đấu giá cũng không phát hiện ra chân nó bị như vậy mà, chẳng lẽ là em bỏ sót? Nếu như không còn chân, vậy chẳng phải em bị lỗ lớn rồi sao? Cũng không biết hai chân này bây giờ có thể chữa khỏi được không?”
"Anh đạp đấy!" (QA: tự dưng LN trả lời mình cảm thấy buồn cười=))
Ba chữ, khiến Lam Duê im lặng triệt để, dường như một cước này có hơi quá tàn nhẫn thì phải?
Bất đắc dĩ quay đầu, nhìn người thiếu niên đang làm bộ đáng thương nhìn cô, đáy mắt lóe sáng: “Như vậy, thiếu niên ngoan, thích hợp nuôi làm thú cưng! Về phần tên….Johan, Lam Johan!”
Thú cưng?
Lần này Lăng Ngạo cũng không biết nên nói cái gì, đem người biến thành thú cưng, cũng may là cô còn nói ra được. Nhìn lại thiếu niên. . . . . . Lam Johan với dáng vẻ tha thiết, anh cứ cảm thấy chướng mắt làm sao.
Ngại vì sự mệt mỏi khó mà che giấu nơi đáy mắt cô, anh tạm thời không nói gì nữa.
Vân Thanh và Âu liêm cùng đi vào, khi bọn họ trị liệu cho Johan, toàn thân hắn liền dựng ngược lên, cảnh giác nhìn cả hai chằm chằm, sự khát máu nơi đáy mắt bắt đầu tựu lại.
"Cút qua bên kia, nằm yên!"
Lạnh lùng quát lên một tiếng, lập tức xóa tan đi ánh mắt giết chóc và bộ dạng xù lông nhím của Johan. Uất ức dụi dụi mái đầu màu vàng vào bắp chân của Lam Duê, vẻ mặt lấy lòng.
Gân xanh trên đầu Lăng Ngạo nhảy dựng lên, còn khóe miệng của Lam Duê thì giựt giựt, bất đắc dĩ vươn tay vỗ vỗ đầu của hắn: "Qua bên kia nằm yên!"
Johan có phần không muốn, không ngừng dụi đầu vào chân cô, rõ ràng đang muốn lấy lòng. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt đang dần lạnh đi của Lam Duê, giữa con ngươi đen nhánh lóe lên một tia rét lạnh, gần như là trong nháy mắt, Johan liền lê cặp chân tàn phế của mình, ngoan ngoãn nằm lên trên giường, động tác nhanh chóng khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Người này quả nhiên không thể dùng cách suy nghĩ như người bình thường để lý giải. . . . .