Lam Duê phát hiện, cô thật sự rất có thiên phú tiên đoán.
Tên thiếu niên cô mang về…..không đúng, bây giờ gọi là Johan, ngoại trừ những khi có Lam Duê, Johan mới tỏ ra ngoan ngoãn, nếu cô không có ở đây, hắn liền làm ra vẻ phòng bị, đối với bất kỳ ai đều ở trong tư thế sẵn sàng công kích. Chỉ có điều, điểm khác biệt duy nhất chính là thái độ của hắn đối với Lăng Ngạo, có lẽ là đã chịu không ít thiệt thòi, mỗi khi nhìn thấy Lăng Ngạo, đôi mắt màu vàng nhạt của Johan lập tức lóe lên một tia sợ hãi cùng cảnh giác.
Cũng may là bây giờ hai chân của hắn đã được nẹp gỗ, cử động bị hạn chế, cũng không quá lo lắng việc hắn sẽ công kích người khác. Chỉ là, Johan chẳng nghe lời của ai nói cả, ngoại trừ Lam Duê. Đôi khi, tất cả bọn họ đều hoài nghi, liệu Johan có thể hiểu được lời nói của bọn họ hay không, bằng không làm sao mà một khắc trước còn chọc giận Lam Duê, một giây sau liền ngoan ngoãn nghe theo lời cô?
Ngày hôm đó, khó khăn lắm Lam Duê mới xuống giường vào lúc chín giờ, mới vừa mở cửa, liền nhìn thấy, ngoại trừ Vân Trạch đang đứng chờ mình, còn có cả Johan đang ngồi chồm hổm ở cửa. Vừa nhìn thấy cô ra ngoài, đôi đồng tử màu vàng bỗng chốc sáng lên, từ từ lê tới gần.
Thời điểm Lăng Ngạo vừa nhìn thấy hắn, một tia ôn hòa của buổi sớm mai lập tức được thay thế bằng sự lạnh lẽo. Con ngươi lạnh lùng sắc bén như dao bắn thẳng về phía hắn, gương mặt anh tuấn bỗng chốc tối sầm xuống.
Lam Duê duỗi tay ra, kéo hắn dậy từ trên mặt đất, nhìn đôi chân của hắn, nhíu mày nói: “Cũng không biết đau? Cả ngày đi khắp nơi làm gì?”
“Sang bên cạnh!”
Nói xong, nhẹ nhàng buông tay, đem người để sang một bên. Nhìn về phía Vân Trạch, nói: "Johan giao cho anh, mau chóng dạy hắn tất cả những hành động mà một con người nên có. Tôi không muốn thật sự phải nuôi con một con thú cưng!”
Liếc nhìn Johan đang nằm ở bên cạnh, vẻ mặt uất ức nhìn cô chằm chằm, nụ cười trên mặt Vân Trạch có phần khả nghi, cuối cùng vẫn đồng ý: “Dạ, Lam chủ! Thuộc hạ sẽ cố gắng hết sức, dạy hắn nhanh chóng thích ứng với tất cả mọi thứ!”
"Ừ, vậy thì tốt!" Gật đầu một cái, Lam Duê xoay người, tuyệt đối không chú ý đến vẻ mặt làm bộ đáng thương phía sau lưng, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Johan vừa muốn theo sau đuôi, lại bị người phía sau giữ chặt lấy cổ áo, mất hứng quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông dám cản đường hắn.
Vân Trạch trao cho hắn nụ cười ôn hòa rực rỡ nhất của anh, nhưng lại khiến cho gương mặt đầy oán hận của Johan cũng tiêu tán đi không ít, thậm chí cơ thể còn hơi run rẩy.
Từ dạo đó, ở trong lòng của Johan, theo phản ứng bản năng mà hắn đã rút ra được, những nhân vật nguy hiểm ngoại trừ Lăng Ngạo và Lam Duê, còn có cả Vân Trạch. E ngại Lăng Ngạo là vì đã từng chịu khổ trong tay anh. Sợ Lam Duê rồi lại gần gũi với cô, chính là bởi vì trên người cô toát ra một loại nguy hiểm, khiến hắn liên tưởng đến việc mình đã cố gắng sinh tồn ở rừng rậm nguyên thủy ra sao, cảm thấy rất bất ngờ. Còn người ở trước mắt này, lại làm cho hắn cảm thấy rất đáng sợ, một loại sợ hãi dâng lên từ trong lòng.
Vân Trạch túm lấy sau cổ của hắn, kéo về phía cửa cầu thang: “Nếu như Lam chủ đã yên tâm giao mi cho ta như vậy, dĩ nhiên ta sẽ không để cho Lam chủ thất vọng. Cũng giống nhau, Johan nhà mi cũng không được đâu đấy.”
"Bắt đầu từ đâu?” Lôi hắn từ đằng sau đến thẳng ghế sofa trong phòng khách, ngón tay Vân Trạch vuốt vuốt cằm, mỉm cười, con ngươi dường như xoáy sâu vào người hắn: “Theo lý thuyết, trước tiên ta nên dạy mi học cách đi đứng, đáng tiếc là bây giờ hai chân của mi bất tiện. Đã như vậy, thôi thì bắt đầu từ cách dùng cơm của con người đi. Chờ sau khi chân của mi khỏi hẳn, chúng ta lại tập cách đi đứng!”
Vân Trạch mở miệng rồi dừng lại, nói ra một tràn dài thế này, cũng không quản người đang ngồi rốt cuộc có thể nghe hiểu được hay không, ngược lại khiến ba người đang ngồi xem trò vui ở một bên hơi sửng sốt.
Điều khiến bọn họ càng cảm thấy bất ngờ chính là, ban đầu khi bọn họ chữa trị vết thương cho Johan, dáng vẻ của người này lúc nào cũng giương nanh múa vuốt, tại sao bây giờ lại ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ nghe Vân Trạch giáo dục? Chẳng lẽ người này còn có nhận thức?
"Cái đó. . . . . ." Vân Thanh lên tiếng: "Lại nói, anh nói nhiều như vậy, hình như là đang tính dạy hắn cái gì?" Ngàn vạn lần đừng là nó nha, bảo một người không biết có hiểu hay không đi học tập lễ nghi, đó căn bản là chuyện không thể nào.
Dường như đoán được trong đầu cô đang nghĩ gì, Vân Trạch thản nhiên nhìn cô một cái, nói: “Đây là quyết định của Lam chủ, Lam chủ đã nói rồi, bảo hắn phải học được hết tất cả lễ nghi của con người trong thời gian ngắn nhất.”
"Làm người, tất cả chúng ta đều đã từng học qua lễ nghi, đương nhiên hắn cũng phải học cùng với tôi, còn có những thứ này nọ nữa!”
Khi Âu Liêm nghe thấy anh nhắc tới Lam Duê, ánh mắt lóe lóe. Nhìn Vân Thanh bên cạnh rõ ràng đang há hốc miệng khó tin, chợt cười nói: "Cũng đúng, Johan là một con người, nếu như cái gì cũng không hiểu, thì rất bất tiện. Ở chỗ này còn được, nếu như không cẩn thận gây nguy hiểm cho người khác, cái này không xong."
"Việc này quả thật có chút khó khăn!”
Mím môi, Vân Thanh nhìn Johan có vẻ thiếu kiên nhẫn, ngồi ở trên ghế sofa nhích tới nhích lui. Muốn dạy một người cái gì cũng không hiểu như vầy học tập lễ nghi, kỳ thật cũng không khó, khó khăn nối tiếp khó khăn chính là cái kẻ được gọi là người này, vốn dĩ chẳng có phản ứng tự giác như một con người, nói chuyện với hắn, căn bản là ‘đàn gảy tai trâu.’
"Johan, ngồi yên!"
Ba chữ, rõ ràng nói rất êm ái, không mang theo bất kỳ sự uy hiếp nào, lại khiến Vân Thanh sửng sốt, giương đôi mắt khó tin nhìn cơ thể đang không ngừng giãy giụa của Johan đột nhiên bình tĩnh lại, cử động cũng không dám.
Xem chừng không chỉ là Vân Thanh, ngay cả Âu Liêm và Ngự Phong cũng trợn to hai mắt. Khóe miệng giựt giựt, đã sớm lĩnh giáo qua một Vân Trạch ôn tồn nho nhã, ẩn giấu sự nguy hiểm ở bên trong, quả không sai. Người ta nói trực giác của động vật là nhạy bén nhất, mà Johan lại nghe lời theo bản năng, chẳng phải đã làm rõ điểm này rồi sao!
Sững sờ kinh hãi qua đi, Âu Liêm hớn hở huýt sáo, nhìn lên hai người trước mặt, nói: “Ấy vậy, ngược lại một chút cũng không cần lo lắng, tin rằng Vân Trạch nhất định có thể giáo dục tốt cho hắn! Tôi đang mong chờ ngày một người đàn ông đủ tiêu chuẩn ra đời đây, Vân Trạch, cố gắng lên nha!”
"Nếu như không ngại, thật ra thì tôi cũng hy vọng Âu Liêm đi giúp Vân Trạch một tay, nhìn dáng vẻ của anh, hình như rất rảnh rỗi."
Sau lưng, Lam Duê và Lăng Ngạo cười tủm tỉm nhìn bọn họ.
Nụ cười nơi khóe miệng của Âu Liêm chợt cứng đờ, liên tục xua tay: “Lần trước suýt chút nữa thuộc hạ bị hắn giết rồi, hay là thôi đi, nhìn dáng vẻ của Johan hình như là nhận ra người lạ.” Chuyện cười, người này bây giờ không phải là người bình thường như bọn họ, Johan sợ Vân Trạch, cho nên nghe lời anh ta nói, nhưng đâu có sợ Âu Liêm anh, anh lại không muốn đi chịu chết.
Lam Duê cười cười không nói, Lăng Ngạo bên cạnh lạnh lùng quét mắt sang Johan đang ngồi ngay ngắn trên sofa, tha thiết nhìn Lam Duê, anh đưa hai tay ôm chặt lấy eo cô, dẫn theo người ra bên ngoài.
"Ngự Phong, Vân Thanh, đi theo!"
Một tiếng lạnh lẽo, Vân Thanh tiếc nuối vỗ vỗ bả vai Âu Liêm, xem chừng số mệnh của anh ta từ nay về sau đã định vậy rồi. Ngự Phong nhàn nhạt nhìn gương mặt cứng ngắc của anh ta một cái, gương mặt luôn luôn vô cảm, lúc này cũng lóe lên nụ cười: “Bảo trọng!”
Nhìn hai người vừa đi mất, hiện giờ Âu Liêm cảm thấy khóc không ra nước mắt luôn rồi, chuyện này tại sao lại rơi vào trên người của anh? Anh không muốn bị xui xẻo thế này đâu!
Vân Trạch vỗ tay một cái, cười nói: "Xem ra, Lam chủ và Lăng thủ lĩnh không yên tâm một mình tôi có thể quản nổi hắn, cho nên bảo cậu ở lại giúp đỡ, vậy thì, trong khoảng thời gian này xem như là hợp tác vui vẻ!”
Hợp tác? Khóe miệng của Âu Liêm chợt rút gân, nhìn nhìn vẻ mặt đằng đằng sát khí của tên thiếu niên ấy, anh thật sự rất muốn chạy đuổi theo mấy người kia đó!
***
Bọn người Lam Duê đã đi ra khỏi nhà, lúc này vừa đi tới Portmarnock Golf Club. Đây là câu lạc bộ được công nhận có sân bóng hoàn mỹ nhất.
Thời điểm bọn người Lăng Ngạo vừa tới, bị ngăn ở cửa, chờ người đến để xét thẻ hội viên. Lăng Ngạo nhíu mày nhìn về phía người bên cạnh, Ngự Phong lấy ra một tấm thẻ vàng lấp lánh đưa tới trước mặt người nhân viên, sắc mặt của người kia lập tức thay đổi, vội vàng dẫn bọn họ vào bên trong.
"Đi ra ngoài!" Ngự Phong lấy lại thẻ, lạnh nhạt nói.
Người nọ không dám có ý kiến ý cò, vội vã đi ra ngoài.
Lam Duê nhíu mày nhìn lên vùng đất bằng phẳng trước mặt, nói: "Anh muốn dẫn em tới đánh golf?" Trên gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn nổi lên một tầng thất vọng, cô còn tưởng là cái gì, sớm biết thế không bằng ngủ tiếp cho thật đã.
Mang cô đi đến một căn phòng nhỏ trước mặt, gương mặt lạnh lẽo lóe lên ý cười: “Dạo gần đây em lúc nào cũng mệt mỏi rã rời, vận động nhiều một chút, tinh thần sẽ khá hơn.”
Nói xong nhận lấy chiếc gậy mà Ngự Phong đưa tới, thả một cây vào trong tay cô, trong lời nói vô tình mang theo ý dụ dỗ, ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện ra.
Lam Duê bất đắc dĩ nhận lấy, thật ra thì cô vẫn muốn tìm chỗ nào đó nằm xuống hơn, kỳ thực là một chút xíu tinh thần cũng không có.
Thân là bác sỹ, trong khoảng thời gian này Vân Thanh vẫn luôn theo dõi. ‘Qúa tam ba bận,’ hai lần mệt mỏi rã rời nói còn nghe được, nhưng mà cả ngày đều như vậy, hình như có vẻ không được bình thường. Trong lòng mơ hồ có chút khái niệm, chỉ là còn chưa chắc chắn, mang theo ánh mắt soi mói, Vân Thanh không ngừng quét mắt lên phần bụng bằng phẳng của Lam Duê.
Sẽ như thế sao? Cô phải làm xét nghiệm tổng quát cho Lam Duê mới được, suy đoán kiểu này cái gì cũng không rõ, tóm lại là không được hay cho lắm.
"Vân Thanh, trên người mình có cái gì?"
Bị người ta nhìn chòng chọc, Lam Duê cảm thấy hơi kỳ quái, nhíu mày nhìn cô, cũng theo bản năng nhìn về phía người bên cạnh.
Gương mặt Vân Thanh nhìn có vẻ bí hiểm, nói: "Lam Duê, thật ra thì tớ vừa quan sát một chút, cậu có phát hiện hay không, gần đây cậu lên cân rồi hả?"
Tha thứ cho cô đi, cô chỉ ăn ngay nói thật thôi mà, nếu quả thật như vậy, mập lên một chút cũng chẳng sao. Bỗng chốc, hai mắt lóe sáng, đón lấy ánh mắt không tốt của Lăng Ngạo, kéo Lam Duê dáng vẻ uể oải sang một bên, nói: "Lam Duê, để hỏi vấn đề vô cùng. . . . . . Ách, vấn đề riêng tư."
"Hỏi đi!"
"Nói đúng là. . . . . . . Cái đó, cậu….cậu, cái đó của cậu bao lâu rồi chưa tới?”
"Làm cái gì?" Lam Duê khó hiểu nhìn cô, sau đó thấy cô có vẻ vội vàng, nghĩ tới nghĩ lui, nói: “Tính ra, hình như hơn một tháng rồi chưa tới! Ưhm, có thể là dạo gần đây gặp phải nhiều chuyện, áp lực lớn, cho nên bị trễ. Đúng rồi, Vân Thanh, cậu hỏi cái này làm gì thế?”
"Không có, không có gì!" Chớp chớp mắt, Vân Thanh nghiêm túc nhìn cô, nói: "Lam Duê, tớ đề nghị cậu đi làm xét nghiệm tổng quát, cậu, ách, cái đó là không bình thường, cộng thêm trong khoảng thời gian này cậu nghỉ ngơi không hợp lý, mặc dù trong lòng tớ có chút suy đoán, nhưng mà cần phải trở về làm xét nghiệm hẳn hoi.”
“Ừ!"
Lơ đễnh phất tay, Lam Duê chậm rãi đi tới bên cạnh Lăng Ngạo, ngáp một cái rồi tựa vào trên người anh: “Lăng Ngạo, thật ra thì bây giờ em muốn ăn cái gì đó, lại rất muốn ngủ. Xem ra là trong khoảng thời gian này nghỉ ngơi hơi quá, em lười đi mất rồi. Thật sự không biết một tuần sau khi trở về, em còn có thể thích ứng với lối sinh hoạt kia hay không!"
Thật ra thì ý của cô là, chẳng qua không quen với cuộc sống bình lặng như bây giờ mà thôi, vô cùng bình lặng, vô cùng thuận buồm xuôi gió, không có chút kích thích nào đáng kể.
Lăng Ngạo thả chiếc gậy trong tay ra, vòng tay ôm lấy cô, cau mày nói: "Thật sự rất mệt? Nếu không được khỏe, chúng ta lập tức trở về.”
"Đi thì cũng đi rồi, trở về làm gì? Thôi, dù gì cũng là đi hưởng tuần trăng mật của chúng ta, chơi đùa thỏa thích cũng được.” Ngáp một cái ngồi dậy, nhìn ra khoảng không trước mặt, nói: “Đã đến đây, chúng ta chơi một lần cho đã đi. Lăng Ngạo, chúng ta thử so găng xem, xem kỹ thuật bóng của ai khá hơn.”
"Được!"
Lăng Ngạo mỉm cười đồng ý.
Nhưng ngay khi anh vừa đồng ý, trong nháy mắt, một giọng nói vang lên khiến sắc mặt của cả hai đều biến đổi.
"Chậc, thật là khéo nha! Lam đương gia, Lăng thủ lĩnh!"
Âm thanh quen thuộc, giọng nói ma mị quen thuộc, đây là giọng nói đặc thù mà cả Lam Duê và Lăng Ngạo không thể nào xem nhẹ cho được.
Thử nghĩ xem, ở nơi này, kẻ có thể phun ra một tràn Trung văn, mà lại còn dám đến quấy rầy bọn họ, chỉ sợ là, ít càng thêm ít.
Cũng chỉ có hắn – Nathan Andrew, mới có can đảm như vậy!
Chỉ là, thật ‘ khéo ’!