Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

Chương 88: Chương 88: Burj Al Arab




Hiếm khi có được thời gian nghỉ ngơi.

Nói đúng hơn, thật ra thì Lam Duê đã nghỉ ngơi rất nhiều ngày rồi.

Và lúc này, chính xác là bọn họ đang dừng chân ở Dubai.

"Paris, Milan mới là thành phố thời thượng, hiển nhiên là Dubai này so với hai thành phố kia cũng không thua kém!”

Trong xe, Lam Duê ngắm nhìn cảnh vật phía bên ngoài, bỗng cảm thán nói.

"Chúng ta có thể thường trú ở đây!"

Lăng Ngạo nhìn theo tầm mắt của cô, vừa hay nhìn thấy Burj Al Arab trứ danh ở Dubai.

Burj Al Arab, còn được gọi là tháp khách sạn ở Ả Rập, là quán rượu sang trọng nhất, và cũng là khách sạn tám sao cao cấp duy nhất trên thế giới.

Bên trong Burj Al Arab, giá thấp nhất cho một gian phòng Tổng thống cũng gần 1299 đô la mỗi ngày, mà phòng hoàng gia cao cấp nhất phải đến 18000 đô la.

Nhưng giá cả như vậy thật ra cũng không được coi là cao, bởi vì bây giờ rơi vào mùa vắng khách du lịch, nếu như vào mùa thịnh vượng mà nói, căn bản rất khó đặt phòng.

Nhưng đây chỉ là đối với người bình thường, đối với những người như Lam Duê và Lăng Ngạo, chỉ cần bọn họ muốn, dù là thường trú ở đó cũng không phải không có khả năng.

Khách sạn xa hoa, người bình thường khó mà tưởng tượng nổi, đủ để phơi bày tiền tài vật chất hùng hậu của Dubai.

Nghe thấy lời nói của Lăng Ngạo, Lam Duê bật cười: “Em ở đây? Hưởng thụ cuộc sống an nhàn như vậy không thích hợp với em. Em thích theo đuổi cảm giác mạnh, nếu như không phải bây giờ bị tên nhóc con trong bụng ngăn lại, em cũng không buồn chán thế này.”

"Chờ sau khi con ra đời, em muốn theo đuổi cảm giác mạnh gì, anh đều đi cùng với em.”

Một lời cam đoan, xem như đây là câu nói ấm áp nhất của Lăng Ngạo qua nhiều năm như vậy.

Lam Duê nhếch môi cười, còn một đoạn nữa mới đến nơi, cô trực tiếp tựa đầu vào người bên cạnh, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Âu Liêm ngồi sát vào bên cạnh Vân Thanh, cười híp mắt nói: "Anh nghe nói mọi người thường xuyên đến nơi này chơi, như thế nào, quản gia ở đây phục vụ ra sao?”

Đúng là bọn họ đã từng đích thân trải nghiệm qua, ở bên trong Burj Al Arab, mỗi gian phòng đều có một quản gia, giới thiệu và sắp xếp từng phòng cho khách.

Khỏi phải nói, những người làm quản gia kia, đều là những anh chàng đẹp trai nhất đẳng.

Quan trọng hơn là, đẳng cấp của mỗi quản gia ở đây cũng không giống nhau, chiếu theo thông lệ, mỗi lần Lam đương gia đến đây, có phải là đại biểu cho quản gia mang huy chương vàng cao cấp nhất hay không?

"Cũng không phải anh chưa từng tới, hỏi nhiều như vậy làm cái gì?"

Vân Thanh mặc kệ anh, cúi đầu đảo qua đảo lại mấy tập tài liệu cần lưu ý về phụ nữ có thai và trẻ sơ sinh trong tay. Trong lòng không khỏi chán nản, sớm biết thế này thì ban đầu đã bớt chút thời gian học luôn khoa phụ sản rồi, còn hơn là bây giờ không biết gì cả.

Âu Liêm đưa tay rút đi xấp tài liệu y học trong tay cô, trước khi cô có cơ hội gầm lên, vội vàng cười xòa: “Được rồi được rồi, em nói xem, những khi Lam đương gia ở Dubai, có phải do Andy Louis gì đó tiếp đãi hay không?”

"Anh có phiền không hả!" Bực mình gầm nhẹ, nếu như không phải bởi vì Lam Duê đang híp mắt, không biết có phải đã thủ thiếp đi thật hay không, nhất định Vân Thanh đã sớm bộc phát cơn giận ra ngoài. Trừng mắt liếc anh một cái, cuối cùng, dưới ánh nhìn chăm chú như ẩn chứa gian tình của anh, phồng miệng lên, nói một cách mất kiên nhẫn: “Andy? Có quỷ mới biết hắn. Mỗi lần Lam Duê tới, đều là cái người từ khi lên xe đã cúi đầu ngồi ở bên cạnh anh, mò mẫm trêu ghẹo mấy người dẫn đường của người ta. Qua mấy lần, mọi người cũng quen rồi, còn ai muốn nhờ quản gia giới thiệu nữa, anh đúng là khôi hài.”

Thật ra thì, cũng chẳng trách Âu Liêm lại đi nói như vậy, mỗi gian phòng đều có bảy quản gia, một đầu bếp, một tài xế, cùng với một số người phục vụ.

Ở vào trường hợp bình thường, những người đến đây đều phải tiếp nhận sự phục vụ của người ở nơi này. Chuyên nghiệp hay không chuyên nghiệp, đây chính là bản chất của sự khác biệt.

Riêng Lam Duê chính là một ví dụ đặc biệt.

Cô tới đây, từ trước đến giờ đều chỉ có một mình Vân Trạch ở bên cạnh, những người khác không thể nào đến gần cô.

Mà Vân Trạch. . . . . .

"Tại sao?" Âu Liêm ngạc nhiên hỏi, dù là thủ lĩnh của bọn họ, tới nơi này, cũng không hề kháng cự lại sự phục vụ của những quản gia ở đây, tại sao Lam Duê đặc biệt như vậy.

Vân Thanh cười khẩy, quét mắt nhìn sang Vân Trạch không ngẩng đầu lấy một cái, nói: "Chỉ cần người đã từng đến Burj Al Arab, nên nghe qua một người tên là Trạch Tư Phí Lạp Đế Tư, Âu Liêm, đừng nói với em, anh chưa từng nghe qua.”

Âu Liêm suýt chút nữa bị sặc nước miếng mà chết.

Ngu ngốc mới không nghe nói qua tên của người này.

Trạch Tư Phí Lạp Đế Tư, không chỉ vào Burj Al Arab mới có thể nghe thấy tên, chỉ cần những người thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu, đều nghe nói qua tên của người này.

Anh ta là quản gia đạt cấp kim cương độc nhất vô nhị trên thế giới.

Có bao nhiêu người muốn dùng giá trên trời để mời anh ta, điểm mấu chốt là chưa từng có ai nhìn thấy mặt cả.

Ngay cả Quốc vương đến đây, cũng không có cơ hội được gặp anh ta nữa là.

Nghe đồn, giá cả cho một giờ phục vụ của anh ta cũng lên đến gần một tỷ đô la rồi, quả thật không phải là người.

Âu Liêm không hiểu, một vị quản gia kim cương chỉ nghe danh không thấy mặt, làm sao có thể khiến cô ấy bất thình lình nghĩ tới.

Vậy mà, không đợi anh hỏi ra nghi vấn ở trong lòng, xe hơi liền ngừng lại, Vân Trạch ngồi ở bên tay phải của anh bước xuống xe trước.

Nhưng mà bởi vì Lam Duê vẫn còn nhắm mắt như cũ, thế nên bọn họ cũng không vội vã đánh thức cô dậy.

Sau khi Vân Trạch xuống xe, cũng không trông thấy bóng dáng đâu cả. Trong lòng Âu Liêm vẫn còn rối rắm vụ Trạch Tư Phí Lạp Đế Tư, không vừa mắt nhìn người bên cạnh. Còn Vân Thanh chỉ nghễnh cằm, căn bản cũng không để ý tới anh.

Thật là xấu xa!

Âu Liêm nói thầm trong lòng, khơi lên hứng thú của anh, rồi sau đó cái gì cũng không nói.

10 phút sau, cửa kiếng xe bên cạnh Lam Duê bị gõ nhẹ một cái.

Lăng Ngạo nhíu mày nhìn về phía bên kia, là Vân Trạch.

Đôi hàng mi đang rũ xuống hơi run rẩy, rốt cuộc Lam Duê cũng chậm rãi mở hai mắt ra.

Liếc nhìn xe, lại đưa mắt nhìn ra bên ngoài, ngồi thẳng cơ thể có phần nặng nề.

Lời nói kế tiếp, khiến tất cả mọi người trong xe đều cảm thấy ngạc nhiên, ngoại trừ Vân Thanh và Lam Duê. Ngay cả Lăng Ngạo hiếm khi để lộ biểu cảm của mình, lúc này cũng không che giấu nổi sự kinh ngạc.

"Trạch Tư, đều sắp xếp xong rồi?"

"Dạ, đã sắp xếp xong xuôi!"

Vân Trạch nhẹ nhàng mở cửa xe, rũ mắt nói.

Âu Liêm há hốc miệng, ngơ ngác nhìn Vân Trạch, nói một cách chính xác, chính là nhìn vào tấm huy chương hoàng kim đang chễm chệ nằm ngay trên ngực bộ âu phục trắng của anh.

Bề ngang của tấm huy chương chỉ rộng chừng hai ngón tay, mặt trên hiện rõ dòng chữ đen Trạch Tư Phí Lạp Đế Tư.

Thảo nào, hèn gì mỗi lần Vân Trạch chăm lo cho những sinh hoạt hằng ngày của Lam đương gia, từ ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất chu đáo, cẩn thận. Ngày trước không cảm thấy có gì lạ, bây giờ mới phát hiện ra trình độ đáng sợ kia.

Quản gia kim cương, đệ nhất quân sư bên cạnh nữ đương gia hắc đạo.

Hai danh phận này dường như cũng có sự chênh lệch khá xa đó chứ?

Chỉ có điều, mặc kệ có muốn tin hay không, đây vẫn là sự thật.

Lăng Ngạo xuống xe trước, vòng qua thân xe, ôm Lam Duê từ bên trong ra ngoài.

Nhẹ quét mắt sang Vân Trạch đang đứng ở một bên, môi mỏng khẽ mím.

Đều là đàn ông như nhau, Lăng Ngạo không phải người khờ khạo, làm sao anh lại không nhìn ra tình cảm mà Vân Trạch dành cho Lam Duê.

Anh không thể không thừa nhận, trên phương diện này, Vân Trạch đã che giấu rất tốt. Nếu như không phải bởi vì Lam Duê sống chết không rõ suốt mấy tháng trời, có lẽ anh cũng nhìn không ra.

Với tính cách của anh, phát hiện ra người đàn ông khác dám mơ ước đến vợ của mình, anh tuyệt đối sẽ không để người đó ở lại bên cạnh cô nữa.

Song, Vân Trạch không phải là người bình thường.

Từ nhỏ đến lớn anh ta đã đi theo bên cạnh Lam Duê, mặc dù giữa Lam Duê và anh ta là quan hệ chủ tớ, nhưng e rằng cô đã sớm coi anh như một người anh trai.

Chính vì Lăng Ngạo biết Lam Duê dành cho Vân Trạch một tình cảm như vậy, thế nên mới mặt không biến sắc, giả vờ xem như cái gì cũng không biết.

Dù là Lăng Ngạo, anh cũng không thể không thừa nhận, Vân Trạch thật sự là một người đàn ông rất ưu tú.

Anh ta mang phong cách quý tộc bẩm sinh, khiến cho người khác không thể rời mắt.

"Nghĩ cái gì, mất hồn như thế?"

Đi lên máy bay trực thăng, Lam Duê nheo mắt, ngáp một cái, nghi hoặc nhìn anh.

"Không có!"

Lấy lại tinh thần, Lăng Ngạo kéo cô vào trong ngực, khẽ lắc đầu một cái.

Thấy anh không nói, mà Lam Duê cũng không phải là người hiếu kỳ, nên không lên tiếng nữa.

Lúc này Vân Trạch đứng thằng bên cạnh cô, rũ mi xuống, che đậy ánh mắt đầy chua xót.

Ánh mắt ấy, dĩ nhiên Lăng Ngạo sẽ không bỏ lỡ.

Chỉ có điều, bất luận là như thế nào anh cũng không thể rời khỏi Lam chủ, trách nhiệm của anh là bảo vệ và chăm sóc cho cô. Trong chuyện tình cảm, anh vẫn luôn rất lý trí, không bao giờ lẫn chuyện tình cảm cá nhân vào công việc.

Đối với Lăng Ngạo, anh có lòng kính trọng, tuyệt đối không thiếu.

Máy bay trực thăng hạ cánh tại sân bay chuyên dụng ở tầng hai mưới tám của Burj Al Arab.

Từ khi bắt đầu lên máy bay, rốt cuộc bọn Âu Liêm cũng được chứng kiến cái gì gọi là đẳng cấp của quản gia kim cương.

Từ cách nói chuyện, đến nụ cười trên mặt, thậm chí là từng cái khoát tay nhấc chân, cũng toát lên thần thái quý tộc ưu nhã, khiến cho người ta si mê.

Bọn họ đặt một gian phòng Hoàng gia và ba gian phòng Tổng thống.

Theo quy tắc, mỗi gian phòng sẽ có từng vị quản gia riêng, nhưng mà Vân Trạch lại đang ở đây, bọn họ vẫn muốn tận hưởng một chút mùi vị được quản gia kim cương phục vụ là như thế nào.

Coi như là bám dính hết vào Lam đương gia.

"Lam chủ muốn tắm rửa, nghỉ ngơi trước, hay là xuống phòng ăn dùng cơm, hoặc là tùy vào thuộc hạ sắp xếp?”

Sớm đã quen với việc được Vân Trạch phục vụ, Lam Duê lơ đễnh xoay xoay cần cổ: “Đến phòng ăn dùng cơm đi, có chút mệt mỏi!"

"Được, mời Lam chủ thay quần áo trước!”

Búng tay một cái, hai người đàn ông trẻ tuổi mang hai chiếc hộp tinh xảo bước vào.

"Mời Lam chủ và Lăng thủ lĩnh thay quần áo, thuộc hạ chờ ở bên ngoài!”

Vân Trạch gật đầu một cái, dẫn người đi ra ngoài.

Còn Vân Thanh đã sớm ngáp ngáp mấy cái, thấy anh đi ra ngoài, vội vàng đuổi theo. Trước khi đi vẫn không quên kéo theo Âu Liêm đang sững sờ, bất mãn to tiếng: “Anh không đi hả, tính ở đây làm cây cột à! Mẹ nó, tại sao trước đây lại không phát hiện ra anh ngu ngốc như vậy.”

Âu Liêm: ". . . . . ."

Anh chỉ nhất thời bị chấn động thôi, có được hay không đây, cung cách phục vụ hoàn mỹ không chê vào đâu được, Trạch Tư Phí Lạp Đế Tư.

"Quả nhiên không phải mà!"

Mở hộp lễ phục ra, Lam Duê bất mãn bĩu môi, nhấc chiếc váy liền thân buộc ngực màu xanh da trời lên.

Từ trước đến nay lễ phục của cô đều là sườn xám, mặc dù đã sớm biết vóc dáng hiện giờ của mình không xuyên qua nổi nữa, nhưng tóm lại là vẫn cảm thấy bất mãn.

Lăng Ngạo nhìn hành động trẻ con ấy, nhẹ nhàng ôm lấy cô từ phía sau, khẽ hứa hẹn: “Chờ sau khi sinh con xong, anh sẽ tặng thật nhiều sườn xám đẹp mắt cho em!”

"Thật?"

"Không tin?" Lăng Ngạo nhíu mày, lời nói của anh từ trước đến nay chưa từng có người dám chất vấn, cô là người đầu tiên.

Tin, làm sao lại không tin!

Lam Duê sung sướng nhếch môi cười, chỉ có hơi kinh ngạc một chút, thế nào anh lại đoán ra được tâm tư của mình mà thôi.

Ưmh, có một người đàn ông, nhất là người đàn ông mà mình yêu ở bên cạnh, cảm giác rất tốt.

~Hết Chương 88~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.