Vợ Phúc Hắc Của Đế Vương Hắc Đạo

Chương 87: Chương 87: Vợ của anh, chỉ có em!!!




Tin tức Lam Duê trở về, khiến hai nhà Lam Lăng vắng lặng trong gần ba tháng, tựa như khối băng đá vừa bị tan chảy, trong nháy mắt tưng bừng nhộn nhịp.

Trong đó, Lăng Tâm là người kích động nhất.

"Chị hai trở về? Có thật không? Chị ấy ở đâu? Làm sao em lại không thấy? Chị hai đâu rồi?”

Vừa vào cửa, Lăng Tâm liền kêu la, xông thẳng lên trên lầu hai.

Mà những người phía sau còn không kịp giữ lấy cô bé, mở to mắt, mang theo vẻ mặt chuẩn bị xem kịch vui.

Lá gan không nhỏ, dám chạy về phía phòng của anh hai (Lăng Ngạo).

"Cứ để mặc như vậy, không có chuyện gì thật sao?"

"A, đợi lát nữa bị ném ra ngoài, em sẽ biết có sao hay không.”

"Phòng của anh hai, cấm tiệt bất cứ ai bước vào, cũng không phải em không biết, từ nhỏ tới lớn bị xử còn chưa đủ hả?”

"Anh cả, em nghĩ là anh cả cũng như cha, anh nên đi nhặt xác cho bé Tâm mới đúng.”

Lăng Tiêu vô lương tâm nhún vai: “Con bé không hiểu chuyện, đôi khi nên nhận lấy chút dạy dỗ thì tốt hơn. Vả lại, anh cả như cha, đó là dưới tình huống không còn cha mẹ, hiện giờ chú tư vẫn còn rất khỏe, làm sao lại đi trù ẻo chú ấy được? Huống chi, không phải còn có chị hai của mấy em sao, không chết được đâu, yên tâm!”

Lời nói vô tội biết mấy, lại hợp tình hợp lý bao nhiêu.

Quả nhiên, trong tích tắc, trên lầu hai liền truyền đến một tiếng thét chói tai.

"A, anh, anh hai, em...em không thấy gì cả. . . . . ."

"Anh hai, anh hai, anh đừng ném em mà, tự em đi, em đi . . . . ."

"Anh hai, em tới thăm chị hai, anh cho em nhìn một chút thôi nha, anh hai!”

"Anh hai. . . . . ."

"Cút!"

Con bé kêu la hết sức, giọng nói của Lăng Ngạo trầm thấp như đang đè nén lửa giận, cuối cùng kèm theo một tiếng ‘rầm’, nhẫn tâm đóng sầm cửa lại, thế giới trở về với sự tĩnh lặng ban đầu.

"Cho nên anh nói rồi, thật ra thì không cần nhặt xác dùm con bé!"

Anh cả vô lương tâm vẫn còn rất hả hê khoe khoang một phen.

Lăng Tâm mất hứng, dẩu môi đi từ trên lầu xuống, vừa đi lại vừa lầm bầm, miệng lẩm ba lẩm bẩm, tay không ngừng chỉnh sửa quần áo trên người.

Anh hai thật là đáng ghét, không phải chỉ vô tình nhìn thấy một chút xíu da của chị hai thôi sao, có gì ghê gớm đâu chứ. Vậy mà lại kéo mình từ trong phòng ném ra ngoài, mặt mũi của mình bị anh ấy xóa sạch sẽ trước mặt chị hai.

"Bé Tâm, không tệ, dũng cảm lắm đó!"

Anh ba Lăng Kỳ cười tít mắt nhìn con bé, chính xác mà nói, tất cả mọi người trong nhà đều nhìn con bé với ánh mắt vô cùng kỳ lạ.

Lăng Tâm chớp chớp mắt, từ thái độ quái dị của mọi người, bỗng nhiên nhớ ra, hình như mình mới vừa xông vào căn phòng ma quỷ của anh hai.

Ôi, trời ơi!

Làm sao mình dám chứ? Lại còn đi hành động liều mạng như vậy.

Anh hai chưa giết mình, quả thật là phúc lớn mạng lớn.

Vẻ mặt đưa đám, Lăng Tâm vô tội chớp chớp hai hàng lông mi: “Em…em không phải cố ý. . . . . ."

"Đúng rồi, anh vừa mới nghe thấy em nói không thấy cái gì, bé Tâm, rốt cuộc em đã nhìn thấy gì?" Lăng Hoàng nhiều chuyện nhích mặt lại gần, hiếu kỳ hỏi.

Lăng Tâm nhớ lại, cô bé nhìn thấy. . . . . .

"Vì sao em phải nói cho anh biết? Hừ!"

Nói ra, cũng không phải con bé chán sống, hành động tự đâm đầu vào chỗ chết, nó mới không cần làm đâu.

Rất thiếu lễ độ đặt mông ngồi vào vị trí khá gần chân cầu thang, Lăng Tâm nâng cằm lên, mở to mắt, không hề chớp lấy một cái nhìn lên lầu hai.

Một lát sau, Vân Trạch đẩy xe lăn đến, xuất hiện tại đầu bậc thang.

Như là thần giao cách cảm, Lăng Ngạo ôm Lam Duê đã thay xong quần áo, từ từ đi xuống lầu.

Bây giờ bụng của Lam Duê đã lớn hơn rất nhiều, nhưng ngoại trừ phần bụng, những nơi khác trên người cũng chẳng to ra tẹo nào. Thêm vào đó, đôi gò má trước kia cũng được xem là đầy đặn, hiện giờ gầy đi trông thấy, phần cằm có vẻ nhọn hơn trước.

Lăng Ngạo nhẹ nhàng đặt Lam Duê vào trong xe lăn, sau đó, ánh mắt sắc bén như Ưng quét qua gương mặt của Lăng Tâm, mang theo luồng ánh sáng lạnh lẽo.

Lăng Tâm bị anh hai của mình nhẹ liếc cho một cái, rất không có chí khí run rẩy hết người.

Ánh mắt của anh hai, thật là đáng sợ.

"Lam Duê, không ngờ em cũng có một ngày như thế, thật là ngoài ý muốn mà!"

Người của nhà họ Lăng sợ Lăng Ngạo, không có nghĩa là người của nhà họ Lam cũng thế.

Lúc này, đám người nhà họ Lam, đã lâu lắm rồi không tóm được cái đuôi của Lam Duê, thấy hiện tại cô bình an trở về, chỉ có trước đó bị trận nổ đánh thẳng vào, hai chân bị thương nhẹ, nghỉ ngơi một khoảng thời gian sẽ khỏe trở lại, bọn họ cũng yên tâm, đồng thời hăng hái trêu chọc cô.

Dường như bọn họ đã quên mất, chính bọn họ mới là những người đang chờ xử tội.

Lăng Ngạo đẩy xe lăn đến gần vị trí của các bậc trưởng bối ở hai nhà Lam Lăng, vẻ nghiêm nghị giữa đôi chân mày đã tan đi rất nhiều, cả người cũng ôn hòa không ít.

Thấy anh như vậy, lại khiến người ta liên tưởng đến Lăng Ngạo của ba tháng trước kia, tất cả mọi người thầm thở dài trong lòng.

Dù sao thì đôi vợ chồng này về sau, chỉ có đối phương mới có thể áp chế được đối phương. Nếu một ngày nào đó đồng thời đắc tội với cả hai người bọn họ, quả thực là đâm đào vào chỗ chết đó.

Lam Duê nhìn Lam Dịch đang cười đến hả hê, mấp máy môi, cười như không cười nhìn anh: "Lam Dịch, gần đây rất rảnh rỗi?"

Chỉ là một câu nói rất êm ái, lập tức khiến cá nhân Lam Dịch đang dương dương tự đắc bỗng ỉu xìu.

Nụ cười nơi khóe miệng rõ ràng rất dịu dàng ấm áp, nhưng vào trong mắt của mấy người nhà họ Lam lại giống như đang đòi mạng.

Lam Duê liếc nhìn Lam Dịch cứng đờ, lại hướng về đám người phía sau đang co rúc lại, vừa muốn mở miệng, liền bị Lam lão ông cắt đứt.

"Ai ôi, thắt lưng của ta, ngồi máy bay lâu như vậy, cộng thêm khoảng thời gian này ăn không ngon, ngủ không ngon, xém chút nữa phải đem nộp cái mạng già này của ta rồi.”

Có Lam lão ông cầm đầu, những người còn lại trong nhà họ Lam lập tức kêu rên.

"Dạo gần đây bác vẫn luôn giúp con xử lý công chuyện bề bộn của nhà họ Lam, không tin, con có thể hỏi bọn Vân Trạch một chút.” Bác cả nhà họ Lam vội vàng bày tỏ.

"Nguyệt, mẹ và cha con cũng thường xuyên ra ngoài giúp con đàm phán công việc làm ăn, cho nên cũng không có lười biếng!" Con có thể rút lại mấy lời đã đem bọn ta chia cắt được không?

Mấy lời phía sau còn chưa nói hết, Lam Duê liền quay mặt sang hướng khác.

Lam Vũ đẩy gọng kiếng trên sống mũi một cái, nói một cách nghiêm túc: “Trong khoảng thời gian này, anh liên tục giải quyết những chuyện bên trong tập đoàn Lam thị, một bước cũng không rời, anh còn cực kỳ nghiêm túc thi hành nhiệm vụ em giao cho anh.”

Lam Thương nhàn nhạt quay mặt sang: “Chỉ có hôm nay anh mới rảnh!"

Ngụ ý, anh ta vẫn luôn rất bận.

Lam Duê tươi cười nhìn bọn họ, chìa ra mấy ngón tay thon dài trắng nõn, xoa xoa mái tóc ngắn trên đầu: “Nói xong rồi hả ? Vậy thì tiếp tục làm theo những gì con đã nói trước đó đi!”

Một chút cũng không nể tình, trực tiếp phán quyết tương lai của bọn họ.

"Cái gì?"

"Không thể nào?"

"Đùa gì thế?"

"Thế nào, nhìn con giống đùa lắm sao?” Lam Duê nghi hoặc trừng mắt nhìn, nghiêng đầu qua, không khéo để lộ ra vết hôn sau gáy.

Mặc dù những dấu vết kia đã được mảnh khăn lụa che đi, nhưng vẫn có thể bị nhìn thấy.

Dấu vết như vậy đủ để tưởng tượng ra, tối hôm qua đã rung động lòng người như thế nào.

Khụ khụ khụ!

Nhận thấy được tầm mắt của bọn họ, sắc mặt của Lam Duê trong nháy mắt hơi ửng hồng.

Ho nhẹ mấy tiếng, xoay người, trước khi đi: “Nhưng mà yên tâm, đây chỉ là trước khi đứa bé trong bụng con được sinh ra, chờ sau khi đứa bé ra đời, mang theo quà tặng của mọi người, đương nhiên, chuyện này còn có thể xem lại.”

Đây là một cơ hội, nhưng người của nhà họ Lam đều biết, nếu như quà tặng không hợp ý, sợ rằng còn phải tiếp tục.

Trước mặt mọi người nhà họ Lam là một thái độ, nhưng đến trước mặt của người nhà họ Lăng, lại là một thái độ khác, khiến cho đám người nhà họ Lam phải đỏ mặt tía tai nhìn bọn họ.

"Ông nội, trong khoảng thời gian này đã khiến người lo lắng!"

Nhìn xem, mềm mỏng bao nhiêu, lễ phép thế nào.

Lão Thái Gia nhà họ Lam gào thét trong lòng, ai mới là ông nội ruột thịt của con hả? Cái con bé này, sự khác biệt trước sau cũng quá lớn rồi. Qủa nhiên là chứng minh cho câu nói, con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi. Ông đây gả cháu gái ra ngoài, cũng tát nước ra ngoài luôn.

Hai mặt đối lập, thái độ có sự chênh lệch rõ ràng.

Người đã già, ngược lại tính trẻ con lại chui ra.

Thái độ này của Lam Duê, rõ ràng đã làm thỏa mãn lòng hư vinh của Lăng lão ông, chứng tỏ sức mạnh của bản thân, quét mắt sang Lam lão lông đang dựng râu ngược, trợn mắt nhìn mình, cười không khép miệng, liên tục xua tay: "Không có việc gì, không có việc gì, ông nội thấy con bình an là yên tâm rồi, lần sau cũng không thể tiếp tục làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa.”

"Dạ, ông nội nói đúng lắm, Lam Duê nhớ kỹ!"

"Ba mẹ, trong khoảng thời gian này hình như gầy đi, có phải bởi vì lo lắng cho con hay không? Ba mẹ nên chăm sóc tốt cho mình mới đúng.”

"Ặc, đúng, đúng, chúng ta nào có gầy, ngược lại ông bà sui gia gầy đi rất nhiều."

Bị mấy ánh mắt của bọn người nhà họ Lam kia ‘nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm,’ ba mẹ của Lăng Ngạo cười gượng, gật đầu liên tục. Quả nhiên, nàng dâu quá hiếu thuận, quá thiên vị cũng không tốt chút nào. Nhìn cặp mắt của sui gia bọn họ, còn thiếu điều rớt ra khỏi hốc mắt thôi.

Hỏi thăm từng người như vậy, phải tới lúc nào?

Vừa mới bắt đầu, sắc mặt của Lăng Ngạo còn không có vẻ gì đi theo cô, nhưng sau đó thật sự là không chịu nổi. Trực tiếp khom lưng ôm người lên, đi thẳng lên lầu hai. Để lại đám người của hai nhà ở trong phòng khách, mắt to trừng mắt nhỏ.

"Ha ha ha!"

Lăng lão ông cười to nhìn theo bóng lưng của cháu trai và cháu dâu, vẻ thỏa mãn phủ đầy trên khuôn mặt già nua.

"Hừ!"

So với tâm tình cực tốt của Lăng lão ông, Lam lão ông lại giống như mất hứng.

Chỉ có điều, ai cũng thế thôi, cháu gái nhà mình không quan tâm đến mình, ngược lại còn ở ngay trước mắt ông nội ruột thịt, đi quan tâm người nhà chồng, cục tức này vẫn còn đang nghẹn lại đây.

Lam lão ông chỉ hừ lạnh một tiếng, đây cũng coi như là nể tình lắm rồi.

"Ơ, Lam Kính, ông phải về ư, nếu không chờ lát nữa Lam Duê xuống, không cẩn thận lại tăng thêm thời gian cấm túc của ông, thật sự là mất nhiều hơn được.”

"Hừ, ông tự lo cho thân ông là được rồi, không khéo một ngày nào đó, con bé Lam Duê cũng cho ông kết quả giống như tôi, đến lúc đó xem ông còn đắc chí cỡ nào.”

"Vậy cũng phải chờ sau này, còn bây giờ người bị cấm túc là ông, không phải tôi. Ha ha ha, nếu như bị người ta biết, Lam Kính, Lam đương gia oai phong lẫm liệt một thời, bây giờ lại bị cháu gái nhà mình xem như một cậu em nhỏ, phạt cấm túc, không biết sẽ có bao nhiêu người cười rớt hàm răng đây! Ha ha ha ha ha ha!"

"Ông. . . . . ."

Bọn người nhà họ Lam và nhà họ Lăng không biết phải làm sao, nhìn màn tranh luận không ngớt giữa hai ông cụ, lại không dám ngắt lời.

Hai ông cụ này, ngoại trừ đôi vợ chồng đã rời khỏi, ai trong bọn họ cũng không dám tùy tiện chọc vào, cũng không có ngại sống lâu đâu.

Lam Duê hoàn toàn không biết thái độ đối lập của mình đã gây nên một trận đại chiến, lúc này đang ngồi tựa lưng trên giường lớn, váy dài dành cho phụ nữ có thai bị vén lên trên, để lộ ra hai chân trắng nõn bên trong.

Nhưng vẻ trơn bóng trắng nõn này chỉ là ngoài mặt, chỉ cần hơi cong lên là có thể nhìn rõ từng vết sẹo khó coi bên trên.

Bởi vì bây giờ cô sợ ảnh hưởng đến đứa bé, mặc dù dùng thuốc tẩy sẹo đối với đứa bé cũng không có bất kỳ tác dụng phụ nào, nhưng Lam Duê vẫn không muốn, nói gì mà không sợ việc to tát, chỉ sợ việc xảy ra bất ngờ. Ban đầu, lúc ở trên đảo nhỏ, Andrew muốn giúp cô chữa trị, cô không muốn, mà bây giờ trở về, Vân Thanh, Âu Liêm tỏ ý muốn giúp, cô cũng không đồng ý.

Trước sau vẫn là một câu nói, chờ sau khi đứa bé được sinh ra hẵng tính.

Tư thế lúc này thật là rất bất lịch sự, Lam Duê giật giật hai chân, vẫn có chút không linh hoạt như cũ, chẳng thèm di chuyển nữa.

"Lăng Ngạo, anh cũng không phải là bác sỹ, tối hôm qua anh cũng nhìn, hôm nay vẫn tiếp tục nhìn, nhìn như thế có khá hơn được không? Có gì đẹp mắt đâu, từ đầu đến cuối chẳng nói câu nào, vết sẹo xấu xí khó coi như vậy, anh không thấy ghét sao?”

Ngón tay Lăng Ngạo dường như mang theo luồng điện, lướt qua làn da của cô, khiến cô cảm thấy hơn run rẩy.

Không biết có phải cảm giác bị sai hay không, Lam Duê cảm thấy những nơi có vết sẹo, dường như nhạy cảm hơn những vùng trơn mịn rất nhiều, ngón tay vừa chạm nhẹ một cái, cũng cảm thấy rất tê dại, rất nhột.

"Đau không?"

"Hả?"

Cho là nghe lầm, Lam Duê không xác định nhìn về phía anh.

Kinh ngạc nhìn gương mặt đầy vẻ đau lòng của anh, đáy lòng dâng lên dòng nước ấm ngọt ngào, cố ý nghiêm mặt: "Bị thương, dĩ nhiên là rất đau rồi, anh không biết đâu, khi ấy, em thật sự cho rằng mình sẽ không thể qua khỏi. Nếu như em chết, vậy thì có phải vị trí chủ mẫu nhà họ Lăng này của em phải nhượng lại không hả? Tặng cho cái cô em gái Hải Linh kia của anh? Em biết cô ta cực kỳ yêu thích anh.”

Lời nói mang theo vị chua, hàm chứa sự bất mãn. Phát hiện ra điểm này, khiến gương mặt đang khá căng thẳng của Lăng Ngạo cũng không khỏi bật cười, đường cong lạnh lẽo trên mặt, lúc này cũng trở nên nhu hòa đi nhiều.

"Vợ của anh, chỉ có em! Lam Duê, anh sẽ không để cho em có chuyện!"

~Hết Chương 87~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.