Lời nói và hành động của Lăng Ngạo khiến cái hội nghị này rơi vào cục diện bế tắc!
"Giống như Lăng thủ lĩnh đã nói từ trước, hai vị đang tính toán đoạt quyền ở trên tay của chúng tôi?” Lam Duê chỉnh sửa cổ áo có chút xiêu vẹo vì bị người bên cạnh kéo, ung dung thong thả nói!
Mà bởi vì Lam Duê chợt mở miệng, cục diện liền lấy lại được khống chế lần nữa!
Đôi con ngươi màu xanh lục của Andrew lóe lên, tựa như một con rắn độc đang le lưỡi chuẩn bị xử con mồi. Cười lạnh liếc nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Ngạo, chậm rãi ngồi về chỗ cũ!
"Lam đương gia nói lời này cũng có chút nghiêm trọng, chúng ta đều là người làm ăn, dĩ nhiên là lấy ích lợi làm trọng. Chẳng lẽ Lam đương gia không làm như vậy? Huống hồ, thế lực của hai người lại bành trướng rất rộng, một ở Mỹ, một ở Canada. Thật sự là chúng tôi không hiểu, tại sao lại muốn giấu diếm cái chuyện hiển nhiên này?”
Raymond gõ ngón tay lên mặt bàn, bởi vì lời nói nhẫn tâm của Lam Duê, sắc mặt đã trở nên có chút khó coi!
Theo như bọn hắn nghĩ, chẳng qua là hai đứa oắt con này mới vừa ra chiến trường, ngựa non háu đá, muốn ra mặt kiếm chút thành tích. Ở trước mặt bọn hắn dám phát ngôn bừa bãi, đây thật là một sự sỉ nhục!
"Lam Duê, Lăng Ngạo, lại nói, lô hàng trị giá hơn hai trăm tỷ Đô-la của chúng tôi vẫn còn ở trong tay các người! Hai người tịch thu hàng hóa lại tới tìm chúng tôi đàm phán, việc này dường như không được thỏa đáng cho lắm? Hay là hai người muốn tiếp tục cuộc đàm phán lần này, là mơ tưởng đến lợi ích gì đó?”
Phun ra một vòng khói thật to, trên gương mặt già nua “phúc hậu” của William tỏa ra vầng sáng toan tính, thái độ tựa như đang xem trò vui! Hiện giờ bọn hắn căn bản cũng không lo sợ hai người này nữa, về sau cũng chẳng cần phải sợ! Chờ bọn hắn thôn tính hết tất cả các thế lực phía sau, còn đâu ra chỗ cho bọn trẻ con chưa đủ lông đủ cánh tác oai tác oái!
Khóe miệng Lam Duê chậm rãi nâng lên, theo quán tính ma sát lên mặt chiếc nhẫn trên ngón út bàn tay phải! (QA: hức, lúc bảo ngón út, lúc lại ngón áp út, khi nào mình edit hoàn sẽ beta lại cẩn thận)
Trên mặt nhẫn truyền tới một đợt nóng rực cùng cơn chấn động nhỏ, khiến cô thoáng có chút kinh ngạc!
Không ngờ, thật sự là không ngờ, hai người kia lại có ý định một mẻ hốt gọn Tam Gia bọn họ ở chỗ này!
Nên hiểu rằng, thân phận hiện giờ của bọn họ là đại diện cho toàn bộ thế lực thuộc về nhà họ Lam, nhà họ Lăng, cùng với Gia tộc Andrew! Nếu như xảy ra chuyện bất trắc ở đây, điều này tất yếu sẽ dẫn đến một trận hỗn loạn ở thế giới ngầm!
Giả sử hai người kia, hoặc nói chính xác hơn là thế lực phía sau bọn hắn mượn cơ hội này thò chân vào, như vậy thì cũng chẳng còn đất cho mấy Gia tộc lớn này dung thân rồi!
Một chiêu này, quả nhiên là diệu kế!
Bắt giặc trước hết mời vương!
Chỉ là, có vẻ như hiện giờ bọn họ đang cải trang làm tặc vương rồi!
"Ý của các người là muốn chúng tôi đem lô hàng đã tịch thu được, trả lại cho các người?”Lăng Ngạo tựa lưng vào thành ghế, giữa gương mặt lạnh lẽo toát lên sự tàn nhẫn, tựa như vừa nghe được một chuyện buồn cười nhất thế giới! “Hễ là đồ ở trên tay của tôi, từ trước đến nay chưa từng có chuyện mang trả lại! Chẳng lẽ, Bá tước William và Raymond lão đại muốn xóa bỏ tiền lệ này?”
‘ Bộp ’ một tiếng chấn động, sau khi tức giận vỗ bàn, Raymond hậm hực đứng lên, ánh mắt bừng bừng lửa giận nhìn chằm chằm Lăng Ngạo lạnh lùng, cùng với Lam Duê đang cười nhạt!
"Các người không cần được voi đòi tiên! Đáp ứng hội nghị lần này, đã là nể mặt của các người rồi, đừng có quá đáng!”
"Chậc chậc, Raymond lão đại cần gì hấp tấp nóng giận như vậy đây? Lam đương gia và Lăng thủ lĩnh không phải là không nể mặt của các người. Chẳng qua là cho bọn họ chút thời gian đi!” Andrew gác hai chân lên bàn, dáng vẻ tùy ý, bộ dáng tuyệt đối không chịu gò bó!
Lam Duê cực kỳ bình thản quét mắt qua hắn, sau đó ánh mắt hơi cuộn lên nhìn Raymond đang tức giậm đăm đăm, dịu dàng cười một tiếng: "Thời tiết thấp thế này, nhưng rất dễ dàng bốc hỏa, hay là Raymond lão đại hãy hạ hỏa trước rồi lại nói!"
Mặc dù là cười, nhưng lại là nụ cười không thấy đáy!
"Các người ở đây, tôi muốn cùng đi thương lượng với Raymond phương pháp giải quyết chuyện này một chút! Sau khi trở lại, chúng tôi tự nhiên sẽ cho các vị một kết quả đẹp cả đôi đường!”
Cuối cùng, khi Lam Duê vừa dứt lời, Bá tước William liền dập tắt điếu xì gà trong tay, đứng lên. Gương mặt tỏ rõ sự áy náy cười lên một tiếng, nhìn sang Raymond bên cạnh, đưa mắt ra hiệu!
Lam Duê và Lăng Ngạo nhìn nhau, rồi sau đó ưu nhã gật đầu!
Ngồi một lát, Lam Duê có chút mệt mỏi bấm bấm mi tâm, quay đầu nói: "Chúng ta cũng nên đi thôi, bằng không, e rằng sẽ bị chôn sống theo cái cung điện này mất!”
"Cơ thể không thoải mái?" Không trả lời cô…….., đôi châm mày rậm hơi nhíu lại nhìn cô đang vân vê mi tâm!
Chuyện tối ngày hôm qua, cộng thêm chuyện ngày hôm nay, quả thật có chút nhức đầu!
Lam Duê cũng không che giấu, gật đầu một cái, coi như là thừa nhận!
"Đi thôi!" Lăng Ngạo đứng lên ôm lấy bả vai cô, trực tiếp lướt qua Andrew, đi thẳng đến con đường vừa vào ban nãy!
Andrew thấy thế, cũng không nói gì hơn, liền đi theo sau lưng bọn họ!
Dù sao hội nghị lần này, cũng chẳng liên can gì mấy đến bản thân hắn, đến đây, chẳng qua là muốn góp vui mà thôi! Nhưng đáng tiếc thay, lại có một số người không biết sống chết, tính toán lôi hắn vào trong cuộc!
"Đừng đi thêm nữa, con đường phía trước ắt hẳn đã bị chặn. Nếu như càng tiến sâu vào, thật sự sẽ không có đường lui!” Lam Duê liếc nhìn lối đi tối om phía bên kia, thản nhiên nói. Phía trên chiếc nhẫn không ngừng truyền đến chấn động ngày càng mãnh liệt, chỉ sợ là mấy lão già kia không đợi kịp rồi!
"Không có việc gì, trước khi tiến vào, anh đã thăm dò lối ra cẩn thận! Bọn họ tính một lúc bắt ba ba trong rọ, cũng phải nhìn xem một chút đối thủ là ai!” Lăng Ngạo cười lạnh, vẫy vẫy tay, Âu Liêm và Ngự Phong bên cạnh nhanh chóng xông lên!
Đứng ở gần lối ra, lắng tai nghe ngóng tiếng bước chân từ xa đến gần!
"Bộ đội vũ trang?" Andrew huýt sáo, hứng thú nói lên!
Ngay lúc này, điện thoại của Vân Trạch lại đổ chuông, thoáng nghiêng người sang một bên nhấc máy, sau khi trả lời mấy tiếng liền cúp!
"Lam chủ. . . . . ." Ở bên tai cô nhỏ giọng nói thầm mấy câu, Lam Duê giương mắt nhìn về phía anh ta!
"Vân Trạch, Vân Thanh, hai người tìm một lối thoát khác ngay tức khắc. Ra ngoài trước chúng tôi càng sớm càng tốt! Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra bất trắc!” Thoáng trầm ngâm, Lam Duê quả quyết ra lệnh!
"Nhưng mà còn cậu. . . . . ."
"Đó là mệnh lệnh của tôi, tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai chất vấn!"
Giơ tay lên ngăn cản lời nói còn chưa dứt của Vân Thanh, trong giọng nói của Lam Duê lộ ra một tia nghiêm nghị!
"Dạ, Vân Trạch và Vân Thanh, chắc chắn hoàn thành!"
Ở một bên, Andrew và Lăng Ngạo quét mắt qua bóng dáng của hai người vừa biến mất ở lối ra, vừa nhìn về phía Lam Duê!
Có thể khiến cho cô trở nên nghiêm túc như vậy, e rằng không phải là chuyện nhỏ!
Lăng Ngạo bỗng nhiên nghĩ đến, trước đó cô đã từng nói, trong vòng một hai ngày này, lô hàng của cô sẽ được vận chuyển đến khu vực Trung Đông, chẳng lẽ nói, lô hàng làm mồi nhử kia xuất hiện vấn đề?
Lăng Ngạo suy đoán không sai, đích thực là nảy sinh chút vấn đề!
Nhưng mà đã nói chuyện này vẫn đang nằm trong lòng bàn tay của cô, như dự đoán trước đó đấy thôi, không ngờ lại xảy ra sự cố ngoài ý muốn!
"Có chuyện gì nói đi, miễn là anh có thể giúp được!” Lăng Ngạo lôi kéo tay cô, nhàn nhạt nói! Sau cùng, trước khi kết thúc còn bổ sung thêm một câu: “Nhưng dưới tình huống không gây tổn thất đến lợi ích của anh!”
Nhẹ nhàng chậm rãi rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh, vừa buông xuống dưới, trong nháy mắt đã rút khẩu súng lục màu bạc ở bên đùi ra, cầm trong tay! Nép mình ẩn núp sang một bên, một lần nữa khóe môi giương lên nụ cười, nhìn vào anh, nói: "Trước tiên, phải xác định chúng ta có thể bình an ra ngoài mới được!”
"Lần này, em nhất định phải tự mình hạ gục cái cung điện dưới lòng đất này!”
Tiếng súng đinh tai xen lẫn với tiếng bước chân rầm rập!
Lam Duê nắm khẩu súng trong tay, cảnh giác nhìn chằm chằm lối đi bên kia!
Không thể không nói, đây là chuyện phiền toái nhất mà cô gặp phải!
“Đi về bên này!" Lăng Ngạo bất chợt nắm chặt tay cô, kéo cô chạy về hướng ngược lại!
Lam Duê cảm thấy có chút kỳ quái nhìn về bên đó, làm thế nào anh dám khẳng định đó là lối ra? Nhưng tình hình hiện giờ không phải là lúc để giùng giằng kẻ ở người đi, cô cũng không muốn an giấc nghìn thu như thế!
Phía sau lưng, tiếng súng cùng tiếng bước chân đang không ngừng đến gần, khiến cho bọn họ phải bước đi hết sức nhẹ nhàng!
Mãi cho đến khi Lam Duê lấy lại tinh thần, đã chẳng thấy tung tích của Andrew đâu cả!
Xem ra là lòng tự trọng của hắn không cho phép bản thân đi cùng với bọn họ, chỉ hy vọng hắn có thể sống sót ra ngoài! Lam Duê nhếch môi cười lạnh!
"Cười cái gì?" Lăng Ngạo cau mày nhìn cô, dưới tình huống này còn có thể cười được, e rằng chỉ có mình cô!
"Không có gì! Bất chợt nghĩ đến, nếu lần này em ra ngoài an toàn, phải đáp lễ cho bọn họ thế nào đây, nhất định phải nhiệt tình chiêu đãi!” Vừa nhấc súng, bịch một tiếng, báng súng đánh thẳng vào đầu của một tên đang ẩn núp trong góc tường bên trái!
Đã sớm biết cung điện dưới lòng đất này không thể nào dễ dàng xông ra ngoài như vậy, thật sự là khắp nơi đều có phục kích! Rõ ràng ở đây đã đủ vắng vẻ rồi, thế nhưng lại vẫn có người!
Qủa nhiên là đã đánh giá thấp bọn họ!
"Chúng ta tách ra hành động, em bên trái anh bên phải!" Tựa vào trên vách tường, Lam Duê linh hoạt nói!
Lam Duê cũng không quay đầu lại, đang muốn nhấc chân tiến về phía lối đi bên trái, đột nhiên cổ tay mảnh khảnh lại bị người phía sau giựt mạnh! Khó hiểu quay đầu nhìn về phía Lăng Ngạo, lại phát hiện anh đang mím môi, đáy mắt tỏa ra khí lạnh đăm chiêu nhìn cô!
Chẳng lẽ nghi ngờ cô lừa gạt anh? Thật đúng là dè dặt cẩn thận!
Lam Duê cười khẩy trong lòng, nụ cười trên mặt cũng phai nhạt đi đôi chút, giãy giãy cổ tay toan rút ra, lại phát hiện anh căn bản cũng không có ý định buông tay, cuối cùng có chút bất đắc dĩ, nói: “Nếu như anh không yên tâm, anh đi bên trái, em bên phải!”
"Câm miệng!" Quát lạnh một tiếng, cả gương mặt của Lăng Ngạo đáng sợ đến kinh người. Người phụ nữ đáng chết này, bây giờ vẫn còn cậy mạnh như vậy!"Em, ở bên cạnh anh, không cho phép rời đi nửa bước!”
Nói xong, túm Lam Duê thẳng tiến về lối đi phía bên phải!
Khóe miệng hung hăng kéo căng lên, đáy mắt Lam Duê xẹt qua một tia cười yếu ớt!
Lăng Ngạo, người này. . . . . . Thời khắc mấu chốt vẫn còn rất có lòng!
"Phía trước là điểm phục kích, nếu như đoán không nhầm, chắc chắc phải có khoảng chục người mai phục ở đó!” Dán lưng vào vách tường lạnh lẽo, Lam Duê hít một hơi thật sâu, nhìn Lăng Ngạo bên cạnh, nói: "Chúng ta, mỗi người một nửa!"
Hai người đã quá quen thuộc với loại hoàn cảnh này suốt nhiều năm qua, ẩn náu như thế nào để không bị đối phương phát hiện, là chuyện dễ như trở bàn tay!
Sau hai ba lần, mười tên kia liền bị hai người lặng lẽ giải quyết!
"Thủ lĩnh. . . . . ."
Lăng Ngạo đột nhiên nhận được tin tức từ Âu Liêm đã được phái đi do thám từ trước!
Thoáng chốc, Lăng Ngạo liền kéo tay Lam Duê, nắm chắc mục tiêu trực tiếp đi về phía trước: “Con đường này dẫn đến lối ra!”
Câu hỏi của Lam Duê còn chưa kịp chạy ra khỏi miệng, đã có câu trả lời!
Không may, theo sau đó là âm thanh truy kích kịch liệt đang ngày càng đến gần!
"Nhanh, tiếng súng vừa nãy phát ra từ chỗ này, nhất định là lối đó, không thể để cho bọn họ trốn thoát khỏi đây!”
"Nhất định phải tìm được hai người bọn họ. . . . . ."
Thật sự có chút âm hồn không tiêu tan, Lam Duê và Lăng Ngạo cấp tốc chạy vào lối đi mờ tối trong cung điện dưới lòng đất. Trong quá trình chạy xuyên qua, bởi vì không ngừng tránh né bọn người muốn ám sát kia, dáng vẻ hai người cũng có chút nhếch nhác!
Nhưng mà chỉ là ngoài mặt!
****************
"Vù vù vù!" Hơi uốn người, Lam Duê thở hổn hển, trưa hôm nay đúng là muốn đem quãng đường phải chạy cả đời của cô gọp lại một lần rồi, cái cung điện dưới lòng đất này cũng không khỏi quá lớn chứ?
Để tránh xảy ra xung đột chính diện, hai người bọn họ trừ khi đối đầu với mấy tên đang phục kích trước mặt, bất đắc dĩ phải ra tay, thời điểm còn lại tuyệt đối không muốn cướp cò!
Mỗi lần nổ súng, đều truyền đến tín hiệu cho đám người đang truy kích ở phía sau, bọn họ ở chỗ này, ở chỗ này……….
Nhìn người đàn ông bình tĩnh nhàn nhạ bên cạnh, lần đầu tiên Lam Duê có chút oán trách mình. Tại sao cô không phải là đàn ông, chí ít thì thể lực cũng sẽ không bị chênh lệch nhiều như vậy!
Lăng Ngạo cau mày nhìn người bên cạnh mình đang thở gấp, tiến lên siết chặt lấy hông cô, xem như là ôm đi bộ vậy!
"Thật sự đúng là phế vật!"
Một câu nói không thương tiếc, lập tức khiến biểu cảm trên mặt Lam Duê cứng đờ, người này nói chuyện, tuyệt nhiên không nể tình!
Lần này coi như là cô thiếu nợ anh, trước tiên nhịn mấy lời này xuống!
Hai người gần như phải trải qua trăm nghìn cay đắng mới có thể ra đến bên ngoài cung điện, lại phát hiện, sớm đã có người chờ ở đó!
"Không ngờ, thật sự là không ngờ, hai vị vẫn có thể sống sót mà ra khỏi cung điện trong lòng đất!” Raymond lớn lớn nhỏ nhỏ vỗ tay khen ngợi, đáng tiếc thay, nụ cười của hắn lại như muốn xoáy sâu vào hai người đối diện!
Lấy lại thăng bằng, Lam Duê sửa sang lại trang phục trên người có chút gãy nếp, vén vén mấy lọn tóc dài có phần lộn xộn lên bên tai. Rõ ràng nhìn từ trên xuống dưới có vẻ rất chật vật, nhưng nụ cười trước sau vẫn luôn thường trực nơi khóe môi: “Chậc, chuyện này chỉ có thể nhờ vào thuộc hạ của ông, bọn chúng thật sự là đồ bỏ đi! Cũng có thể bổ sung thêm, là do số mệnh của chúng tôi tương đối lớn!”
"Raymond, ông muốn chết sao?” So với lời nói độc mồm độc miệng của Lam Duê, Lăng Ngạo có vẻ trực tiếp hơn!
Trong Năm thế lực Hắc Đạo, nhà họ Lam và nhà họ Lăng cùng chiếm giữ vị trí độc tôn, thế nhưng bọn người này lại dám đối phó với bọn họ trắng trợn như vậy, không phải tìm chết thì là cái gì?
“Sắp chết đến nơi lại còn mạnh miệng! Hừ, Lăng Ngạo, anh vẫn cho rằng mình là Lăng thủ lĩnh hô mây gọi gió à? Giờ phút này, tôi bóp chết anh so với bóp chết một con kiến còn đơn giản hơn! Chỉ cần không có hai người, như vậy toàn bộ nhà họ Lam và nhà họ Lăng sẽ bị chia rẽ, dễ dàng đối phó hơn nhiều!”
Raymond cười to, hốc mắt hãm sâu lóe ra mấy tia sắc bén!
Hình như hắn sắp thấy được toàn bộ địa bàn của nhà họ Lam và nhà họ Lăng nằm gọn trong tay rồi!
Cơ hội như vậy, bọn hắn…..đã chờ rất lâu!
"Thật sao?" Lăng Ngạo lạnh lùng nhướng mi!
Thời điểm này, hình như tất cả mọi người đã quên bén đi tác phong làm việc của hai người kia!
Nếu không phải đã lên kế hoạch từ trước đó, làm sao bọn họ có thể hành động mạo hiểm như vậy? Biết rất rõ lòng dạ xấu xa của bọn Raymond mà vẫn ngây ngốc tự chui đầu vào lưới?
Lăng Ngạo tàn nhẫn khát máu, Lam Duê nét mặt vô cảm, bất luận kẻ nào cũng không thể nhìn thấu!
Lúc vừa bắt đầu, Raymond vẫn không hiểu rõ hàm ý từ trong lời nói của anh, nhưng mà rất nhanh sau đó, mặt liền biến sắc, xanh mét như tàu lá chuối!
Nhìn đám người bên cạnh mình ngã xuống, cùng với âm thanh chói tai của súng máy đang càn quét. Lúc này Raymond mới phát hiện ra, không biết từ khi nào, nơi này đã sớm xuất hiện vài chiếc máy bay quân dụng cao cấp. Chung quanh còn có rất nhiều lực lượng vũ trang mang biểu tượng của nhà họ Lam và nhà họ Lăng đang phục kích!
"Nhanh, đi mau!"
Dưới sự bảo vệ của đám thuộc hạ, Raymond vội vàng đi lên, đứng chờ ở một bên xe bọc thép!
Vốn dĩ tất cả đều đã nằm gọn trong lòng bàn tay, khoảnh khắc Raymond chuẩn bị lên xe, trong tích tắc liền chỉa súng về phía bọn họ, lên nòng, dường như muốn ra một đòn giãy giụa cuối cùng!
Gần như là ngay lập tức, Lam Duê lách người, trở mình ngăn cản trước mặt của Lăng Ngạo!
"Ưmh. . . . . ."
Đạn xuyên qua áo, đánh vào bên hông của cô!
Cơ thể chậm rãi tuột xuống, đôi mắt của Lăng Ngạo trừng to! Tròng mắt đen lạnh lùng tàn nhẫn tựa như chim Ưng, lần đầu tiên xẹt qua một tia kinh hoảng:
"Lam Duê!"