Vô Song Chi Chủ

Chương 121: Chương 121: Cầu sinh cuối cùng một con đường (1)




Dù đã nhận định chắc chắn rằng Vân Hoàng không thể nào sống sót được, nhưng vì cẩn thận nên hắc y nhân vẫn hạ xuống kiểm tra.

Quả nhiên, y vẫn bắt được một tia khí tức yếu ớt.

Hắc y nhân khuôn mặt điên cuồng vặn vẹo, từ lúc thành danh đến giờ, đây là lần đầu tiên y nhục nhã như vậy. Lần xuất thủ thứ nhất coi như không tính, bởi vì y lúc đó khinh địch, nhưng lần thứ hai y thậm chí vận dụng cả thực lực chân thực cũng không diệt sát được.

Một con kiến hôi lại có thể năm lần bảy lượt từ bàn tay y bò ra đã kích thích dã tính trong người y.

Chỉ cần bắt được Vân Hoàng, hắc y nhân dự định sẽ tra tấn Vân Hoàng đến mức hắn phải cầu xin y giết hắn. Dù sao lão già yêu cầu là giết cũng khônv nói thời hạn là bao lâu.

Lần theo tia khí tức sinh mệnh yếu ớt còn lại đến trung tâm của hòn đảo đổ nát. Hắc y nhân phất tay, một cỗ linh lực phát ra hất bay đống đất đá, y có thể cảm nhận được mình càng gần cỗ khí tức này hơn.

Đột nhiên, dị biến phát sinh!

Từ dưới mặt đất, dường như có một vật gì đó đang muốn thoát ra, nó toả ra một luồng nhiệt lượng rất lớn, giống như đang bốc cháy vậy.

Một vụ nổ lớn đột ngột diễn ra ngay chỗ mà hắc y nhân đào vào đó. Đất đá vang tung toé, một chiếc phi hành khí tốc độ cực nhanh vọt lên trước, hướng về phía sâu trong hải dương phi hành. Hắc y nhân phản ứng cũng không chậm, linh lực vận chuyển, y ấn pháp quyết, chân đạo theo một thanh phi kiếm nhanh chóng đuổi theo phi hành khí.

Cứ tưởng rằng trong chốc lát phi hành khí sẽ bị đuổi kịp, nhưng tốc độ càng lúc càng nhanh, nhiều lúc suýt nữa vọt khỏi hắc y nhân truy sát.

“Thiêu đốt bản nguyên pháp bảo sao? Khó trách lại nhanh như vậy.”

Thiêu đốt bản nguyên pháp bảo cũng tương tự như thiêu đốt tinh huyết của tu sĩ. Trong thời gian ngắn có thể gia tăng mạnh uy lực của pháp bảo. Phi hành khí này phẩm chất là Huyền Giai Hạ Phẩm đỉnh phong, khi thiêu đốt bản nguyên pháp bảo thì sở hữu tốc độ nhanh đến mức y phải vất vả mới có thể đuổi kịp.

“Bất quá, cũng chỉ là cá nằm trong chậu thôi. Để xem, ngươi con kiến hôi này có thể chạy được bao lâu?”

...

Từ trong đống đổ nát, một cánh tay từ dưới mặt đất trồi lên. Cánh tay móc hết đất đá ra, để lộ ra Vân Hoàng, Phương Chính cùng hai người đồng bạn của cậu.

Vân Hoàng cầm chặt Lục Kì Đạo Bàn trong tay, cố gắng chịu đựng cái cảm giác bị móc rỗng kia.

Nói không ngoa, Lục Kì Đạo Bàn là thứ có độ cứng cao nhất của hắn đến giờ. Cũng nhờ một kích đó của hắc y nhân lực lượng không có ngưng tụ mà dàn trải ra xung quanh phương viên mấy trăm dặm. Vân Hoàng cửu tử nhất sinh chống đỡ được lần này tao ngộ tử vong.

Đắng lòng thay hắc y nhân, toả đại chiêu ra để tránh cho Vân Hoàng chạy thoát. Ai ngờ lại là điểm yếu để Vân Hoàng phá cục.

Tất nhiên, mấu chốt để Vân Hoàng có thể sống sót chính là chiếc phi hành khí kia. Có nó, hắn mới có thể dụ được hắc y nhân đi xa khỏi đây. Nếu không hắn có mười cái mạng cũng không đủ cho người khác giết.

Phương Chính trong lòng cũng đau đớn không dứt. Đó là Huyền Giai Hạ Phẩm đỉnh phong phi hành khí a! Giá trị lớn không thể tưởng được. Giá trị ở đây không chỉ nói về phẩm giai của nó, mà là còn về phí mời Luyện Khí Sư tiến hành luyện chế, phí tổn vật liệu luyện chế, công sức cùng chi phí bỏ ra để kiếm được vật liệu phù hợp,... tất cả những cái đó đủ để một gia tộc cỡ lớn tại hải thành phải đào móc của cải mấy đời tổ tông mới có thể trả nổi!

Hơn nữa, phi hành khí này còn là đồ đi mượn nữa chứ. Phương Chính muốn khóc không được mà cười cũng chẳng xong.

Đột ngột, Vân Hoàng ngã quỵ một chân xuống, từ trên làn da của hắn chạy dọc những đường gân màu tro rất dữ tợn. Phương Chính vừa thở phào vì thoát chết lúc này lại hoảng cả lên.

“Tiền bối! Tiền bối!”

Vân Hoàng không có trả lời cậu, hắn điên cuồng vận chuyển Vĩnh Cửu Chi Mạch kết hợp với Bá Cực Chi Thể áp chế hủ độc xuống.

Vân Hoàng đối sách không có vấn đề gì, nhưng lực lượng của hắc y nhân vẫn quá mạnh. Dù là Lục Kì Đạo Bàn cũng không thể ngăn chặn hoàn toàn được.

Phương Chính lúc này mới hiểu ra, không có Vân Hoàng lấy thân ra ngăn chặn, bọn họ có cầm món pháp bảo kia cũng chỉ có thể chịu chết.

Hàn Vi Vi, Chước Dương cũng dần tỉnh dậy. Cả hai vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu gì thì đã bị Phương Chính khóc lóc chạy tới kể lể hết tất cả mọi chuyện xảy ra từ lúc bọn họ mất đi ý thức.

Là độ tuổi nhiệt huyết đầy mình, đối với một câu chuyện như vậy căn bản không có sức chống cự nào. Hai vành mắt đã sớm phiếm hồng.

...

Ý thức của Vân Hoàng chìm vào trong thể nội.

Từng tia đáng sợ hủ độc muốn đâm xuyên qua tầng tầng lớp lớp da thịt, muốn xâm nhập vài trong cốt tuỷ hắn.

Cốt tuỷ chính là thân thể trụ cột chống đỡ, cốt tuỷ xảy ra vấn đề tương đương với đem thân thể hoàn toàn vứt đi.

Bất quá, Vân Hoàng có dùng Vĩnh Cửu Chi Mạch lực lượng, hay vận chuyển Đạo Thể Ngũ Trọng Thiên đều chỉ có thể làm chậm tốc độ xâm lấn. Kéo dài hơi tàn mà thôi. Vĩnh Cửu Chi Mạch sau khi chiến đấy với đầu thiềm thừ kia đã tiêu hao gần sạch, Đạo Thể Ngũ Trọng Thiên lại không đủ mạnh để chống lại loại hủ độc này.

Vân Hoàng ý thức do đã khiêu chiến cực hạn quá lâu đã sớm dầu cạn đèn tắt. Vận chuyển lực lượng đối kháng hủ độc cơ bản là một loại bản năng cầu sinh.

Độc tố trên người Vân Hoàng đến từ hắc y nhân mười phần đáng sợ. Cũng vì vậy mà trong giới những kẻ dù tu vi cao hơn cũng không dám đối với y làm cái gì.

Vân Hoàng trụ được đến giờ đã là cực hạn.

Ý thức của hắn chìm sâu vào trong Hắc Động Hồn Hải.

Dù đã mơ hồ không rõ, cảm quan của Vân Hoàng vẫn cảm nhận được một môi trường hoàn toàn khác biệt. Cứ ngỡ như là đã bước vào một thế giới khác vậy.

Lạnh lẽo.

Cô quạnh.

Trống rỗng.

Trong này dường như không tồn tại một thứ gì hết.

Không có năng lượng hay vật chất tồn tại.

Không có không gian, vì Vân Hoàng không thể cảm nhận được khoảng cách hay phạm vi của bất cứ chỗ nào.

Không có thời gian, vì nơi này luôn tồn tại một cách phiến diện, giống như một bức tranh. Vĩnh viễn giữ nguyên một trạng thái.

Vân Hoàng ý thức cố gắng kêu gọi chính mình phải tỉnh dậy. Chìm vào nơi sâu nhất bên trong hồn hải đã là tình trạng tệ nhất, hắn phải thoát ra!

Nhưng vô ích, mặc cho hắn kêu gào thế nào, ý thức vẫn một mực trôi ra xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.