Vô Song Chi Chủ

Chương 120: Chương 120: Tử vong trước mắt




Từ trên người y toả ra một luồng uy áp đáng sợ, như một huyết hải bất ngờ ập đến. Hai tay y kết thủ ấn, mục rữa khí tức ngưng thực thành một đại thủ. Một trảo chộp tới thiềm thừ phần đầu. Linh giác yêu thú so với nhân loại nhạy bén hơn nhiều, từ lúc mục rữa khí tức kia bắt đầu xuất hiện. Nó đã lần thứ hai nhả ra hắc động.

U ám hắc động so với lúc đấu với Vân Hoàng còn lớn hơn gần gấp rưỡi. Cùng mục rữa tiên nguyên đại thủ chính diện đối đầu. Không chấn động, không có bạo nổ chao đảo thiên địa. Nhưng hai cỗ lực lượng một cắn nuốt một ăn mòn này lại đang điên cuồng triệt tiêu lẫn nhau, chỉ cần lại gần chỗ hai lực lượng giao tranh thì tu vi thấp một chút tuyệt đối sẽ chết mất xác.

Thiềm thừ biết rằng mình không phải là đối thủ của gã nhân tộc trước mắt này nên quyết định đào thoát, thân hình to lớn của nó lặn ngụp xuống dưới mặt nước, một đợt dâng cao tới bảy trăm trượng triều thần bất ngờ xông đến, che giấu đi tung tích của thiềm thừ.

Hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, một quyền đánh ra, linh lực ba động khổng lồ. Triều thần to lớn bị xẻ làm đôi, biến thành một đống nước hoà vào mặt biển, tung tích của đầu thiềm thừ kia cũng mất.

“Năng lực lẩn trốn không tồi.”

Hắc y nhân ngữ điệu không nặng không nhẹ nói.

Thiềm thừ cảnh giới chỉ là Tứ cấp đê giai yêu thú tương đương với Hư Đan sơ kì của nhân tộc, mà Hư Đan sơ kì cấp bậc yêu thú trốn thoát từ tay y chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Hắc y nhân không có đuổi theo, dù sao mục tiêu của y lặn lội đến tận đây không phải là đi săn bắt yêu thú.

Y nhìn về phương hướng nơi phi hành khí chở Vân Hoàng đi khuất, thân hình hoá thành một đạo tàn ảnh lăng không mà đi.

Vân Hoàng, Phương Chính cùng nhau đem Hàn Vi Vi, Chước Dương xuống phi hành khí. Vân Hoàng ánh mắt đột nhiên giật một phát, nhanh chóng ra hiệu cho Phương Chính đem hai người đồng bạn của cậu trốn đi.

Hắn linh giác so với bất cứ Thông Linh cảnh tu sĩ đều cường đại hơn nhiều. Từ lúc đặt chân lên quần đảo, hắn cảm nhận được một cỗ nguy cơ khác, một thứ gì đó đang đến đây, một thứ so với đầu thiềm thừ kia còn nguy hiểm hơn không chỉ mười lần.

Đầu thiền thừ kia có thể đang đùa giỡn với bọn hắn nên Vân Hoàng có thể chạy thoát được, nhưng cỗ nguy cơ này là nhắm thẳng vào hắn mà đến.

Đúng như Vân Hoàng suy nghĩ, từ đằng xa xuất hiện một đạo bóng đen đang đến gần với tốc độ cực nhanh, chỉ trong phút chốc đã đến ngay sát hộ trận ngoài cùng.

Từ trong hư không trống rỗng, một giọng nói vang lên bên tai hắn.

“Ngươi là Vân Hoàng?”

Vân Hoàng cố gắng bình tĩnh lại, mặt không biểu tình nhưng vẫn không nhịn được mà run rẩy một chút.

Kẻ này tinh thần lực, vậy mà có thể xuyên qua tầng tầng lớp lớp trận pháp đến bên tai hắn truyền âm. Cỡ này tinh thần lực cấp độ không kém so với Hư Đan Kì đỉnh phong cường giả, còn cao hơn Vân Hoàng một cái tiểu cấp bậc.

Giống như đã lấy được xác nhận, hắc y nhân cánh tay vung lên, từ trong hư vô xuất hiện một đạo tro sắc pháp ấn. Nồng nặc hủ mục khí tức mạnh mẽ đập vào hộ trận. Chỉ là đơn thuần khí lực, đã làm cho toàn bộ chục dặm xung quanh rung động. Nằm ở giữa quần đảo của Vân Hoàng, áp lực phải chịu càng là so với xung mạnh hơn gấp nhiều lần.

Vân Hoàng trong lòng sinh ra thoái ý, nếu bây giờ hắn chạy trốn,...

Không, dù hắn có là Ngân cấp thành viên, Linh An đoàn cũng không chắc sẽ vì bảo hộ hắn mà đắc tội một cường giả như vậy. Chưa nói đến khoảng cách đến phân bộ Linh An đoàn gần nhất cũng khoảng chừng vài chục vạn dặm. Với khoảng cách đó, Chân Đan cảnh cấp bậc cường giả thừa sức đuổi giết hắn.

Vân Hoàng đột ngột thở ra một hơi.

Hắn vội gì chứ? Tử vong còn chưa đến đâu, đúng là hoàng đế không vội thái giám đã sốt ruột.

Trong trường hợp này, chỉ có thể bình tĩnh mà ứng đối thôi.

Còn liều mạng cá chết lưới rách,... ha ha, hắn còn chưa muốn thành cá trên thớt đâu, không phải lúc này.

Tro sắc pháp ấn lấy một tốc độ chậm rãi đè lên hộ trận, toàn bộ xung quanh đường lui đã hoàn toàn bị phong kín đến con ruồi cũng không lọt. Uy áp của cường giả Chân Đan cảnh toả ra đuổi đi toàn bộ hải thú và các sinh vật xung quanh.

Tiếng nứt vỡ vang lên không dứt, bằng mắt thường hắn có thể thấy tầng trận văn ngoài cùng đang nứt vỡ, khí tức hủ mục kia đang dần xâm lấn tầng trận văn thứ hai.

Vân Hoàng cầm trên tay một cái trận bàn lớn chừng nửa nửa cái bàn. Hồn lực trong thức hồn truyền vào. Chỉ thấy một tiếng ong ong rất nhỏ vang lên, khắc bên trên mặt phẳng của trận bàn là một tổ hợp trận văn phức tạp. Nắm giữ quyền khống chế toàn bộ trận pháp hắn bố trí trên đảo.

Giống như những bánh răng bên trong chiếc đồng hồ, trận pháp đầu tiên khởi động dẫn xuất một loạt các trận pháp khác tạo thành phản ứng dây chuyền. Cũng nhờ có nguyên lý đó mà Vân Hoàng có thể khống chế toàn bộ gần hai trăm trận pháp lớn nhỏ trên cả đảo.

Một tầng khổng lồ Tứ cấp trận văn toả ra quang mang mãnh liệt. Hấp lực phát ra. Nước từ dưới biển ào lên, hoá thành một đầu cao tới trăm trượng thuỷ long.

Thuỷ long lấy thân hình khổng lồ đập vào tro sắc pháp ấn, hắn có thể nhìn thấy pháp ấn bị trấn cho rung động, nhưng chỉ vẻn vẹn như vậy thôi. Thuỷ long bị đạo pháp ấn kia chạm vào liền nhanh chóng biến thành thuỷ dịch đục ngầu, tan rã thành một bã nước. Vân Hoàng thần sắc ngưng trọng, tinh thần lực bành trướng đến cực hạn. Khổng lồ trận văn khởi động, trong không gian sát thế điên cuồng hội tụ thành hàng ngàn đạo sát thế chi nhận.

Gân xanh trên trán hắn nổi lên, Vân Hoàng cắn răng khống chế toàn bộ sát thế chi nhận hướng tro sắc pháp ấn chém tới. Hắc y nhân thủ ấn liên tục biến đổi, tro sắc pháp ấn vặn vẹo giống như một con nhện xoè ra rất nhiều cái chân dài bán lên vách ngăn do trận văn tạo nên.

“Hủ Thiên Chi Chu!”

Theo giọng nói của hắc y nhân, pháp ấn lúc này hoàn toàn biến đổi thành hình dạng tro sắc chi chu (nhện), từng cái chân xương xẩu của nó toả ra hủ độc. Trận văn quang mang giống như ngọn đèn trước gió, dường như lung lay sắp tắt. Đột ngột, liên tục hàng chục đạo sát thế chi nhận cùng một lúc cắt lên thân của tro sắc chi chu, mặc kệ cho hủ độc từ nó có tuôn ra ăn mòn, sát thế chi nhận vẫn dùng uy thế nghiền ép cắt vụn nó ra. Cho đến khi những đạo sát thế chi nhận kia tiêu hao hết, tro sắc chi chu mới hoàn toàn tan biến.

Hắc y nhân kia đội một cái mũ vành treo màn đen che kín toàn bộ khuôn mặt nên không thể nhận ra sắc mặt như thế nào. Nhưng có thể thấy xung quanh không khí bị ép đến mức nổ đôm đốp như pháo hoa đủ để biết y tức giận như thế nào.

Y đường đường là một Chân Đam cảnh cường giả, vậy mà một đòn cũng không thể chế trụ tiểu tử mới Thông Linh cảnh kia, ngược lại còn bị phá đòn.

Lần giao thủ vừa rồi hắc y nhân chỉ là tiện tay một kích mà thôi, không ngờ đến cả tầng đầu tiên trận pháp cũng phá không nổi. Đây không phải là liên quan đến thực lực hay không, mà là mặt mũi của y. Nếu việc này mà truyền ra ngoài, y còn lấy đâu ra vốn liếng lăn lộn?

“Ta muốn ngươi chết!”

Kinh khủng sát khí bao trùm ngàn dặm hải dương xung quanh, Phương Chính đâm người muốn tiến lên giúp đỡ lập tức bị sát thế trấn cho nằm bẹp dí xuống đất, một chút cũng không cử động được. Vân Hoàng thì khá hơn nhiều, hắn vẫn nắm chặt trận bàn, cố gắng áp chế trong cơ thể huyết dịch đang sôi trào.

“Tịch Diệt Chi Chu!”

Bên trên hộ trận xuất hiện một hư ảnh tro sắc chi chu cực kì lớn, thân dài ước chừng hai trăm trượng, độ rộng tính cả phần chân là một trăm tám mươi trượng. Khí từ trên người nó độc đến mức dù có trận pháp phòng vệ, thực vật cùng động vật trên đảo vẫn bị ăn mòn, tan đến xương cốt cũng không còn. Một số có thực lực yêu thú trên đảo thì còn đỡ một chút, còn toàn bộ đều chết hết.

Tịch Diệt Chi Chu hạ xuống.

Vân Hoàng lúc này cả tinh thần lẫn thể chất đã kiệt quệ rồi, đến cả năm giác quan cũng dần dần lu mờ, nhưng hắn vẫn theo bản năng xoay chuyển phương trận, khống chế trận văn trên trận bàn tạo thành trạng thái phòng thủ tuyệt đối.

Từng lớp, từng lớp trận pháp được lập nên, sắp xếp xen kẽ vào nhau giống hình dạng tổ ong.

Năng lượng từ những chỗ chứa linh thạch đã tiêu hao sạch sẽ không còn một chút. Tịch Diệt Chi Chu điên cuồng phá vỡ trận pháp. Không gì cản nổi, chỉ có thể nối tiếp nối tiếp nhau đi lên, kéo dài một hơi tàn.

Cả quần đảo cùng trận pháp bị bóp nát, biến thành từng mạng rơi rụng xuống biển, từng miếng rách nát trận kì rơi lả tả xuống tựa như một đàn côn trùng lớn bị chết vậy. Toàn bộ sinh linh xung quanh đó hoàn toàn chết sạch.

Hắc y nhân thở dài một hơi, không có bất kì Thông Linh cảnh nào có thể còn lại tro cốt, dù là Chân Đan cảnh cũng không thể toàn thây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.