- Dương Ngạn? Hắn đã đến? Nhanh dẫn ta đi gặp hắn!
Mắt Nhiếp Vân sáng ngời.
Dương Ngạn là đệ tử nội chi của Dương gia, một trong tứ đại gia tộc thành Lạc Thủy. Bởi vì một chuyện cho nên hắn mất đi sự tin tưởng với gia tộc, chủ động chuyển đi ra ngoài. Tuổi hắn cũng cỡ Phùng Tiêu, thực lực Chân Khí cảnh trung kỳ, quan hệ với Nhiếp Vân cũng không tệ.
Kiếp trước, Dương Ngạn có thể nói là bằng hữu duy nhất của hắn lúc còn niên thiếu. Lúc tứ đại gia tộc rung chuyển, Dương Ngạn vì hắn mà cãi nhau trở mặt với Dương gia, còn bị người khác chém mất hai cái cánh tay. Sau đó, lúc bị Yêu tộc vây công, dưới sự trợ giúp của Nhiếp Đồng hắn may mắn đào thoát, lại không có tin tức của Dương Ngạn nữa.
Sau khi tu vi đại thành hắn cũng từng đi tìm kiếm Dương Ngạn, lại biết hắn đã chết trong trận chiến cùng Yêu tộc!
Chuyện này vẫn khiến hắn khó quên.
Kiếp trước Dương Ngạn vì hắn mất cánh tay, hắn vẫn muốn trả nhưng lại không được. Ai ngờ hắn có thể quay về ba trăm năm trước!
Đi vào phòng khách, Nhiếp Vân quả nhiên thấy một thanh niên đang ngồi uống trà. Người đối phương đầy cơ bắp, rất mạnh mẽ. Vừa thấy Nhiếp Vân hắn lập tức nở nụ cười:
- Ngươi đã tỉnh! Chuyện ngươi với Nhiếp Siêu ta mới nghe đây. Yên tâm, ta sẽ báo thù cho ngươi, tuyệt đối khiến cho tên khốn đó liệt nằm yên một chỗ!
- Không cần!
Thân ảnh trước mắt dần trùng hợp với kí ức hơn ba trăm năm trước, Nhiếp Vân lắc đầu nói.
Cánh tay là một thứ trọng yếu nhất của tu luyện giả, nhớ tới hắn vì mình không tiếc cùng gia tộc cãi nhau mà trở mặt, thậm chí mất đi hai tay, Nhiếp Vân liền không nhịn được đỏ mắt.
Như vậy cũng không phải nói đường đường Huyết Ngục Ma Tôn hắn trở nên đa sầu đa cảm. Dù sao hắn cũng không phải trời sinh lãnh khốc vô tình. Tất cả những thứ hắn coi trọng đều mất đi mới khiến tính tình hắn biến đổi!
- Không cần? Ngươi không cần phải xen vào. Nói như thế nào ta đều là Dương gia đệ tử nội chi, bàn về Địa Vị mà nói còn cao hơn Nhiếp Siêu nhiều. Cho dù đem hắn đánh liệt, Nhiếp gia cũng không nói ta cái gì!
Dương Ngạn cho rằng Nhiếp Vân lo lắng hắn đả thương Nhiếp Siêu sẽ đưa tới phiền toái liền hào phóng khoát tay áo, không chút nào để ý.
Hắn nói đem Nhiếp Siêu đả thương Nhiếp gia cũng sẽ không nói cái gì ngược lại là lời nói thật. Dương Ngạn dù gì cũng là đệ đệ cùng cha khác mẹ với người thừa kế đứng đầu của gia tộc, con trai của tộc trưởng Dương gia.
Nhắc đến mâu thuẫn giữa Dương Ngạn cùng Dương gia cũng thật thông tục. Là con thứ cho nên quyền lợi gì của hắn cũng bị con vợ cả giành đi. Nhất là sau khi mẹ hắn mất, phụ thân hắn chẳng những không an táng nàng mà còn không chấp nhận đưa bài vị nàng vào trong gia tộc. Lí do vì nàng là thiếp!
Dương Ngạn lúc này mới giận dữ ly khai Dương gia, nóng giận xém tí tẩu hỏa nhập ma, thiếu chút nữa chết mất, đúng lúc được Nhiếp Vân cứu, hai người trở thành bằng hữu!
- Dương Ngạn thiếu gia, hoàn toàn không cần ngươi ra tay. Bởi vì Nhiếp Siêu đã bị thiếu gia đánh hiện tại không biết sống chết ra sao!
Nghe được lời nói Dương Ngạn quản gia Nhiếp Trùng vừa nói vừa nở nụ cười.
- Bị thiếu gia nhà người đánh không biết sống chết ra sao? Ngươi làm?
Dương Ngạn hiển nhiên không nghĩ tới sẽ có việc này. Sửng sốt một chút, con mắt trợn tròn nhìn về phía Nhiếp Vân.
- Ha ha, may mắn mà thôi!
Nhiếp Vân không muốn nhiều lời trong chuyện này, nhìn về thanh niên trước mắt, cười lớn:
- Ngươi hôm nay đến không phải là muốn thay ta báo thù sao.
Hai người quan hệ rất tốt, nói chuyện cũng không câu nệ gì, rất thoải mái.
Vỗ trán một cái Dương Ngạn cười nói.
- Ai, đúng rồi, ngươi không hỏi ta cũng quên mất. Ta nghe nói thành Lạc Thủy hôm nay bán đấu giá một thanh chiến phủ cấp bậc Hầu tộc thượng phẩm nên đến gọi ngươi đi xem.
Binh khí cùng công pháp, huyết thống phân cấp cũng chia năm cấp bậc là Hoàng, Vương, Hầu, Quý, Phàm . Cấp bậc bất đồng, uy lực cũng không giống nhau.
- Chiến phủ?
Nghe hắn nói thế, Nhiếp Vân lập tức nhớ ra.
Kiếp trước sau khi hắn tỉnh lại, Dương Ngạn có mời hắn đi xem bán đấu giá. Chỉ có điều cả hai đều nghèo, đừng nói chiến phủ gì đó, hai tên chỉ đi một lượt đỡ thèm rồi về mà thôi.
Chiến phủ đó tên là Liệt Diễm phủ. Là một binh khí cấp bậc Hầu tộc thượng phẩm. Kiếp trước nó bị vị ca ca kia của Dương Ngạn, Dương Tuấn mua được.
Về sau, hai tay của Dương Ngạn cũng bị Dương Tuấn dùng cái chiến phủ kia chém mất!
Dương Ngạn đối với ca ca cùng cha khác mẹ một mực tôn kính, căn bản là không thể tin được hắn sẽ chém mất cánh tay của mình! Cũng bởi vì chuyện này, hắn sa sút tinh thần, cuối cùng mất mạng dưới tay Yêu Tộc!
- Nhìn chiến phủ ngươi có tiền mua?
Nhiếp Vân biết rõ Dương Ngạn trời sinh cường tráng đối với binh khí phi thường yêu tha thiết, cố ý cười hỏi.
- Tiền... Khục khục, không có cũng có thể nhìn xem ah!
Dương Ngạn xấu hổ.
- Vậy được rồi! Chúng ta qua đi xem!
Thấy đối phương như thế, Nhiếp Vân cười.
Kiếp trước hắn không có tiền mua, cuối cùng lại để cho cái chiến phủ rơi vào tay Dương Tuấn, sau này còn dùng để chém mất cánh tay Dương Ngạn. Lần này hắn tuyệt không cho phép loại chuyện này phát sinh!
Tuy giờ hắn cũng nghèo như trước nhưng bằng kiến thức hai kiếp, kiếm ít tiền cũng không là vấn đề!
Lại nói, chế biến dược tề cũng cần dược liệu, vừa vặn đi mua luôn.
- Tốt, chúng ta đi!
Thấy Nhiếp Vân đồng ý, Dương Ngạn liền vội vàng gật đầu, quay người muốn đi ra ngoài, tựa hồ sợ Nhiếp Vân đổi ý.
Nhiếp Vân dặn trước:
- Hiện tại đi? Đừng có gấp! Chúng ta nếu đã đi thì phải mua cái chiến phủ kia về mới được. Lát nữa ra ngoài ngươi nghe theo sắp xếp của ta. Ta bảo ngươi làm gì, ngươi liền làm cái đó. Khiến ngươi nói, ngươi mới được nói. Bằng không hai ta cũng đừng đi, đi cũng không có ý nghĩa gì!
- Mua lại? Ngươi nói có thể mua lại? Tốt, ngươi chỉ cần đem cái chiến phủ kia mua lại, kêu ta làm cái gì đều được! Nghe lời ngươi nói là được đúng không? Cái này đơn giản!
Nghe Nhiếp Vân nói muốn mua chiến phủ, Dương Ngạn hưng phấn nhảy lên, vỗ ngực cam đoan.
- Tốt, Nhiếp Trùng bá bá, giúp ta tìm chút bột mì cùng bùn đến...
Nhiếp Vân đợi đúng là những lời này của Dương Ngạn. Hắn cười, quay đầu phân phó một tiếng.
- Vâng!
Nhiếp Trùng tuy chưa hiểu thiếu gia muốn bột mì cùng bùn làm cái gì, bất quá lão vẫn vâng lời đi ra ngoài lấy rồi mang về.
Sau thời gian nửa nén hương, trong góc sân nhỏ của chi Nhiếp Thiên có hai người lặng lẽ ra ngoài. Người đi đầu vuốt râu, mái tóc đã hoa râm, mặc trường bào màu xám. Thoạt hìn tiên phong đạo cốt, như là cao nhân đắc đạo. Mà phía sau hắn là một tráng hán thô kệch cao lớn, để râu quai nón, tướng mạo hung ác đến cực điểm.