Vô Tận Đan Điền

Chương 12: Chương 12: Hoa cúc nở bông




Phùng Tiêu do dự một chút:

- Tốt, ta đi xem. Nếu như Nhiếp Liễu thật vậy, Phùng Tiêu ta sẽ ghi nhớ ân tình này!

- Tỷ tỷ ngươi ở tại chỗ này đừng đi ra, ta một hồi sẽ trở lại!

Thấy đối phương đã tin tưởng bảy tám phần, Nhiếp Vân phân phó Nhiếp Tiểu Phụng một tiếng, dẫn đầu đẩy cửa đi ra ngoài.

Dược tính Thiên Dục Hoa Nhiếp Vân kiếp trước hiểu rõ một ít. Loại này dược lực cực mạnh, Nhiếp Liễu tuyệt đối ngăn cản không nổi. Tỷ tỷ đi ra ngoài vạn nhất thấy tình huống kia cũng có chút xấu hổ.

- Ừ !

Nhiếp Tiểu Phụng còn chưa hoàn hồn lại, nhưng nghe đệ đệ dặn vẫn cứ đồng ý. Nàng ngồi yên trong phòng không nhúc nhích.

- Ngươi như thế nào đi ra, ah... Ngươi là ai? Tại sao lại ở chỗ này!

Vừa đi ra ngoài, chợt nghe đến một tiếng kêu to, hai tửu bảo chạy ra, đoán chừng là Nhiếp Liễu sắp đặt ở lại để tiện theo dõi.

- Ha ha!

Cũng không trả lời câu hỏi hai người, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, song chưởng khẽ đảo liền đánh tới.

Bùm! Bùm!

Hai người cùng lúc nổ thành mảnh vỡ, máu tươi bắn tung toé trên đất.

Dù sao cùng chi Nhiếp Long thù đã kết xuống rồi, Nhiếp Vân không cần phải lưu thủ.

- Thật ác độc...

Chứng kiến cảnh trước mắt, Phùng Tiêu đi sau không khỏi nhướng mày.

Hắn thân là người thừa kế đại gia tộc, tự nhiên cũng giết qua người, nhưng giết người gọn gàng, linh hoạt, giết xong sắc mặt không thay đổi như Nhiếp Vân đừng nói hăn làm không được, thấy đều chưa thấy qua!

- Hắn thật sự là... tên phế vật trong truyền thuyết sao ?

Nhớ tới những lời đồn khắp thành Lạc Thủy kia, Phùng Tiêu nhịn không được lắc đầu.

Thành Lạc Thủy vẫn đều đồn Nhiếp Khiếu Thiên biến thành phế vật, con của hắn càng phế vật. Vì chưa tiếp xúc với hai người này, hắn cũng không quan tâm mấy lời đồn đó. Nhưng hiện tại xem ra nếu Nhiếp Vân tàn nhẫn quả quyết thế mà là phế vật, vậy hắn đây là cái gì? Chẳng phải còn phế vật hơn sao?

Đánh chết hai tửu bảo, Nhiếp Vân như làm một việc không có ý nghĩa, nhìn quanh đại sảnh một vòng.

Nhiếp Liễu đã chờ xem cuộc vui. Vì phòng ngừa Phùng Tiêu nhìn ra cái gì, hắn tự nhiên sẽ không đứng ở đại sảnh chờ. Tìm tòi thoáng một phát, tầm mắt Nhiếp Vân rơi vào một căn phòng đối diện.

Ở bên trong phòng.

- Thiếu gia thật sự là mưu trí vô song, Phùng Tiêu gần đây yêu quý thanh danh, giờ ăn vào Thiên Dục Hoa, chỉ cần hắn cưỡng gian Nhiếp Tiểu Phụng, chúng ta chẳng khác nào nắm thóp được hắn, không lo hắn không giúp chúng ta!

Quản gia Nhiếp Lâm cung kính nói chuyện với vị thiếu gia trẻ tuổi trước mắt, mắt tam giác lòe ra hào quang hưng phấn.

Vi bảo đảm dược tính, hắn cố tình tìm người thí nghiệm qua. Người bình thường sau khi dùng liền bị dục vọng khống chế cả đêm không tan. Có thể đoán được lúc này Phùng Tiêu khẳng định đã bị dục vọng khống chế, thú tính đại phát!

- Vẫn phải cẩn thận chút. Đối phương là truyền nhân duy nhất của Phùng gia, tính kế hắn mà bị lộ, sẽ đem lại kiếp nạn khôn cùng cho chi tộc chúng ta!

Nhiếp Liễu ngoài miệng nói coi chừng, trên mặt lại cười. Hiển nhiên đối với chuyện hôm nay, hắn nắm chắc tất thắng!

- Ha ha, cái gì truyền nhân duy nhất của Phùng gia, tại trước mặt thiếu gia còn không phải thế sao? Hừ, những lão già trong gia tộc kia thật sự là mắt bị mù. Nếu để cho thiếu gia tiến vào gia tộc hạch tâm, Nhiếp gia chúng ta khẳng định sớm là gia tộc đứng đầu thành Lạc Thủy này.

Nhiếp Lâm nịnh nọt một câu.

- Có thể cho Nhiếp gia trở thành gia tộc đứng đầu ta không dám nói, bất quá, nếu quả thật để cho ta cầm quyền ..., trong một năm ta tuyệt đối có thể làm cho tài phú nhiều hơn gấp đôi!

Hất tay lên, trong mắt Nhiếp Liễu tràn đầy tự tin.

- Tài phú nhiều hơn gấp đôi! Thiếu gia thật lợi hại, mưu trí đệ nhất thiên hạ...

Nghe thiếu gia nói vậy..., con mắt Nhiếp Lâm lại sáng. Hắn đang muốn lấy lòng vài câu, lại đột nhiên cảm thấy hai gò má thiếu gia bỗng đỏ ửng.

Cái cổ đỏ ửng thật cổ quái, giống như thiếu nữ gặp được tình lang xuân tâm đại động!

Nhiếp Lâm thân là quản gia của một chi, sinh hoạt làm sao có thể sạch sẽ? Không nói mặt khác, buổi tối hôm qua hắn cũng còn rong ruổi trên người nữ nhân. Vẻ mặt thiếu gia lúc này giống như vẻ mặt nàng kia lúc kịch liệt kích thích nhất!

Chậc chậc ! Nghĩ tới những thứ này, Nhiếp Lâm xấu hổ, nhịn không được gãi gãi đầu. Hắn lại nhìn về phía thiếu gia, nhịn không được lại càng hoảng sợ.

Lúc này thiếu gia đã đem quần áo xé rách, tóc cũng có chút mất trật tự. Mắt đỏ bừng, dục vọng sôi trào.

- Thiếu gia, thiếu gia, ngài sao vậy...

Thấy thế, Nhiếp Lâm có ngốc cũng biết thiếu gia khẳng định đã xảy ra chuyện. Hắn vội vàng đi lên muốn đỡ lấy thiếu gia, bất quá tay mới khoác lên trên người hắn, đã bị một cái cánh tay chặn ngang ôm lấy.

- Ta muốn...

Thiếu gia điên cuồng gào rú một tiếng liền đánh tới.

- Má ơi, thiếu gia, ta là nam nhân...

Đối mặt loại tình huống này Nhiếp Lâm đều điên rồi. Hắn thân là nam nhân, lại bị một người nam nhân... Trời ạ! Thật vậy hắn cũng không cần sống nữa!

Hắn giãy giụa, vùng thoát khỏi cánh tay của thiếu gia quay người liền muốn trốn. Ai dè còn chưa đi xa lại đột nhiên cảm thấy trên người tê rần, lực lượng toàn thân đã bị người ta khóa lại. Phịch một phát liền ngã nhào ra đất!

- Ta muốn...

Nhiếp Liễu cũng mặc kệ trước mắt là nam hay là nữ, gào lên rồi trực tiếp đánh tới.

Roẹt roẹt…

Quần áo Nhiếp Lâm bị xé rách. Đóa hoa cúc phía sau ‘phập’ một phát liền … Nở rộ!

- Ngươi vì sao không trực tiếp ra tay giết chết hắn đi?

Phùng Tiêu nhìn thiếu niên, lại nhìn xem hai người đang ‘giao chiến’ trong phòng, tràn đầy nghi hoặc.

Hắn và Nhiếp Vân vừa đến liền thấy Nhiếp Liễu ‘thú tính đại phát’. Vốn còn chút hoài nghi cũng đã tin tưởng thiếu niên nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều này.

Tin tưởng là tin tưởng, nhưng hắn cũng rất tin vào ý chí của bản thân. Hắn không cho rằng uống phải Thiên Dục Hoa sẽ khiến hắn đánh mất bản tính. Nhưng khi hắn thấy Nhiếp Liễu thậm chí nam nữ đều chẳng phân biệt được, lúc này mới sợ tới mức lạnh cả người.

Loại dược này cũng quá mạnh đi!

Xem cái dạng này, đừng nói hắn, cho dù Thần Tiên chỉ sợ cũng nhịn không được. Nếu như thiếu niên kia không tới giúp, hắn uống phải nó…

Nghĩ cảnh chính mình nam nữ chẳng phân biệt, gặp người liền nhào tới, sắc mặt Phùng Tiêu liền vàng như nến, hết sức khó coi. Hắn cảm kích nhìn Nhiếp Vân.

Nếu như không phải Nhiếp Vân vạch trần Nhiếp Liễu, thanh danh hắn sợ liền quét rác!

Thiếu niên này nhìn qua còn trẻ hơn hắn rất nhiều sao có thể phát hiện loại thủ đoạn này? Hơn nữa kĩ thuật ngụy trang còn rất tốt, không ai phát hiện ra sơ hở?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.