Vô Tận Đan Điền

Chương 13: Chương 13: Vô tu thảo




Nghĩ vậy, Phùng Tiêu lại càng âm thầm bội phục hơn.

Nhưng mà bội phục thì bội phục... Nhiếp Vân hiện tại muốn làm gì?

Hai người đi vào phòng, quản gia Nhiếp Lâm tránh thoát cái ôm của Nhiếp Liễu vốn muốn đánh ngất đối phương ai dè Nhiếp Vân xuất thủ trước. Mà hắn ra tay không phải Nhiếp Liễu mà là Nhiếp Lâm, một chiêu liền phong lại lực lương của hắn…

Vì vậy, Nhiếp Lâm liền bi kịch.

Hắn bị vị thiếu gia ‘mưu trí vô song’ áp dưới người, không ngừng phát ra tiếng gào thê lương khiến kẻ nghe rơi lệ, người thấy giật mình.

Cố ý đánh Nhiếp Lâm lại để cho Nhiếp Liễu thực hiện được ... Hắn đến cùng muốn làm gì?

Muốn nhìn nam nam... Khụ khụ, loại yêu thích này cũng thật hiếm thấy…

- Giết hắn? Dám mưu hại tỷ tỷ của ta, để hắn chết như thế, chẳng phải quá tiện nghi rồi sao?

Nhiếp Vân không biết trong nội tâm Phùng Tiêu nghĩ gì, hai tay múa tạo thành một đám thủ ấn. Phía trước hắn đạt một khối tủy tinh không lớn, óng ánh sáng long lanh.

- Xong việc!

Một lát sau, Nhiếp Vân thu tay, cười hắc hắc đem khối thủy tinh cầm lấy.

- Tiện nghi hắn? Chẳng lẽ khối thủy tinh này có gì cổ quái sao?

Không biết tại sao Nhiếp Vân lại nói như vậy, Phùng Tiêu nhìn đá thủy tinh trước mắt, gãi gãi đầu.

Thứ đó hắn thấy Nhiếp Vân tiện tay lấy trong tửu lâu, chỉ là vật phẩm trang sức rất bình thường. Dù Phùng Tiêu không biết Nhiếp Vân muốn làm gì nhưng vừa rồi thấy đối phương kết thủ ấn hắn đều không hiểu chút nào liền biết Nhiếp Vân chắc chắn có mục đích riêng.

- Có cái gì cổ quái? Ha ha, ngươi nhìn xem sẽ biết!

Cười lớn, Nhiếp Vân truyền linh khí vào trong khối thủy tinh trên tay. Thoáng một phát, mặt ngoài thủy tinh liền xuất hiện hình ảnh.

Đúng là ‘Cúc hoa đại chiến’ trước mắt!

- Ghi chép hình ảnh...

Thấy thế, Phùng Tiêu làm sao không biết, hai mắt trợn tròn xoe.

Lưu lại hình ảnh trong khối thủy tinh bình thường, loại thủ đoạn hắn cũng gặp lần đầu!

- Hắc hắc!

Nhiếp Vân nở nụ cười, tiện tay liền đem khối thủy tinh kia nhét vào ngực.

Loại thủ ấn này hắn học Yêu tộc ở kiếp trước. Có thể đem hình ảnh ghi chép vào tinh thạch bình thường, một khi phát ra có thể lần nữa cất đi. Lúc ấy hắn học chỉ vì đùa, cũng không có để ý, không nghĩ tới bây giờ lại có tác dụng.

Hừ, dám tính toán thân nhân của ta, ta liền khiến cho ngươi nếm thử tư vị bị tính kế! Đã có cái hình ảnh này, dù Nhiếp Liễu ngươi có khôn khéo cỡ nào cũng phải ngoan ngoãn nghe lệnh của ta. Trừ phi ngươi muốn danh dự không còn!

Có thể được xưng là Huyết Ngục Ma Tôn, Nhiếp Vân tự nhiên không phải người tốt lành Khí Hải. Lão quái vật sống mấy trăm năm, phương pháp đối phó địch nhân cũng tự nhiên không chỉ cực hạn tại sát nhân!

Không giết còn tốt hơn giết, sao lại không làm?

Nghe được tiếng cười, chứng kiến động tác của Nhiếp Vân, Phùng Tiêu giật giật khóe môi.

Thế giới này dù có cởi mở nhưng chuyện giữa hai nam nhân công khai ra ngoài cũng không hay ho gì.

Một khi tin tức này truyền đi, có thể đoán được, Nhiếp Liễu tuyệt đối sẽ bị người Nhiếp Phủ vì ảnh hưởng gia phong mà đánh chết! Dựa vào cái này, Nhiếp Liễu còn không phải răm rắp nghe lời Nhiếp Vân hay sao?

Thật ác độc!

Giết người mặt không đổi sắc, cười nói nhẹ nhàng tính kế hại người. Loại thủ đoạn này, loại mưu trí này…

Về sau ngàn vạn không thể cùng tiểu tử này là địch!

Phùng Tiêu chẳng biết tại sao trong đầu đột nhiên sinh ra ý nghĩ này.

- Ngươi... Ngươi đối với ta làm cái gì...

Sau một phen ‘sảng khoái’, dược tính trong người Nhiếp Liễu giảm xuống, dần dần khôi phục lý trí. Khi hắn phát hiện hành động vừa rồi của mình đều bị lưu hình ảnh lại, lập tức muốn khóc!

Hắn như thế nào cũng không tin được âm mưu hắn phí hết tâm huyết bày ra kết cục lại thế này.

- Làm cái gì? Ta sẽ nói chuyện rõ ràng với ngươi.

Nhiếp Vân nở nụ cười, đi tới.

Phùng Tiêu biết rõ Nhiếp Vân làm như vậy khẳng định có mục đích của mình. Là người ngoài hắn không tiện xen vào nên lập tức đi đến giữa đại sảnh kiếm cái ghế ngồi xuống.

Nhiếp Liễu sợ phiền phức ồn ào nên cả tửu lâu tổng cộng chỉ để lại có ba tửu bảo. Hai cái bị giết, một người khác là Nhiếp Vân. Bây giờ đại sảnh trống rỗng, cũng đỡ Phùng Tiêu phải lãng phí quyền cước.

Thời gian qua cỡ hai nén nhang, Nhiếp Vân đi ra. Mặc dù không biết hai người bọn họ đã đạt thành hiệp nghị gì nhưng từ nét mặt rạng rỡ của Nhiếp Vân cùng như cha mẹ chết của Nhiếp Liễu có thể thấy được Nhiếp Vân chăc chắn được lợi thật to.

- Chuyện ngày hôm nay, Phùng Tiêu vô cùng cảm kích, về sau chắc chắn báo đáp!

Phùng Tiêu là một người có nguyên tắc, lần này hắn nợ Nhiếp Vân một ân tình, ôm quyền nói một tiếng, liền muốn rời đi.

- Phùng Tiêu thiếu gia không vội, ta có việc muốn nói với ngươi!

Nhiếp Vân nói.

- Nói với ta?

- Nghe nói Phùng gia có một cây Vô tu thảo ngàn năm, không biết có thể bỏ thứ yêu thích hay không? Ta nguyện ý trả giá gấp đôi.

Nhiếp Vân đột nhiên mở miệng nói.

Vô tu thảo là một loại thuốc tiên chữa thương, dị thường trân quý. Toàn bộ thành Lạc Thủy chỉ có Phùng Tiêu cơ duyên xảo hợp đạt được một cây. Nó là chủ dược luyện chế thuốc tiên chữa thương Hoàn Tâm đan !

Hoàn Tâm đan, danh như ý nghĩa, mất đi trái tim đều có thể khôi phục. Tuy vậy có chút phóng đại nhưng từ đó có thể thấy được sự tuyệt vời của loại thuốc này.

Cha của hắn Khí Hải bị hao tổn, đan điền không cách nào tu luyện. Nếu có loại Hoàn Tâm đan này phối hợp với Linh Tê Luyện Thể Quyết vậy giúp hắn triệt để khôi phục có lẽ cũng không phải việc khó!

- Làm sao ngươi biết chúng ta có Vô tu thảo?

Nghe Nhiếp Vân nói vậy, Phùng Tiêu nhướng mỳ, trong mắt xuất hiện sát ý. Xem ra nếu không phải Nhiếp Vân là ân nhân cứu mạng của hắn, chỉ sợ hắn đã ra tay diệt.

Loại dược liệu trân quý như Vô tu thảo không kém giá trị một bộ công pháp Vương tộc. Một khi tin tức rò rỉ ra ngoài tất nhiên sẽ gây tai họa cho gia tộc của hắn!

Sau khi đạt được Vô tu thảo, Phùng gia chưa bao giờ nhắc qua với người khác, tại sao Nhiếp Vân lại biết?

- Ách...

Nghe hắn chất vấn, Nhiếp Vân lúc này mới nhớ tới, việc Phùng gia có Vô tu thảo mười tám tháng sau mới truyền ra. Vì tranh đoạt nó, tứ đại gia tộc tranh đấu mãnh liệt, tổn hao nguyên khí nặng. Thành Lạc Thủy lúc này lại bị Yêu tộc công kích, hủy hoại chỉ trong chốc lát!

Hắn có được trí nhớ kiếp trước đã quên chuyện này. Bất quá lão yêu quái sống mấy trăm năm bình tĩnh vẫn nên có. Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng:

- Ngươi không cần quan tâm tại sao ta biết. Ta chỉ hỏi ngươi, có thể nhường lại nó hay không.

Phùng Tiêu mặc dù không phải gia chủ, nhưng thân là người thừa kế duy nhất, hơn nữa linh thảo là hắn lấy được, có được quyền chi phối Vô tu thảo, cũng không kỳ quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.