Vô Tận Đan Điền

Chương 14: Chương 14: Phiêu Miểu Tiên Tâm quyết. (Thượng)




- Ngươi hôm nay giúp ta, ta ngày sau sẽ báo. Nếu như muốn dựa vào cái này công phu sư tử ngoạm, chúng ta Phùng gia cũng sẽ không sợ hãi bất luận kẻ nào!

Phùng Tiêu phất tay, quay người đi ra ngoài.

Trong mắt hắn, Nhiếp Vân chắc chắn điên rồi. Tuy hôm nay hắn tránh được xấu mặt, đối phương có ân với hắn nhưng nếu muốn dựa vào nó đổi lấy Vô tu thảo, quả thực nằm mơ!

Vô tu thảo là thứ trân quý hắn lấy được trong một di tích thượng cổ. Với tu luyện giả Khí Hải nó chả khác nào một tính mạng, tuyệt đối không thể đưa cho người khác. Dù đối phương ra giá cao bao nhiêu!

- Phùng huynh khoan đi đã. Ta còn có chuyện muốn hỏi. Ngươi phải chăng đến bây giờ đều không có mở ra huyết thống nhân tử?

Mặc dù có trí nhớ của kiếp trước, Nhiếp Vân vẫn phải xác nhận lại một chút.

- Hừ!

Thấy đối phương chẳng những công phu sư tử ngoạm còn hỏi ra lời này, Phùng Tiêu thiếu chút nữa tức chết. Một chút hảo cảm mới sinh ra lập tức chết ngúm không còn sót lại chút gì.

Chuyện ta không thể mở ra huyết thống nhân tử, thành Lạc Thủy này ai không biết? Ngươi hỏi như vậy, là cố ý đến nhục mạ ta sao?

- Không thể mở ra huyết thống nhân tử có hai loại khả năng. Một loại không có huyết thống nhân tử, một loại có nhưng không cách nào mở ra. Nếu như ta đoán không sai, Phùng huynh có lẽ thuộc về loại sau đi?

Bỏ qua lửa giận của đối phương, Nhiếp Vân tiếp tục nói.

- Không cần ngươi quan tâm!

Siết chặt tay, Phùng Tiêu cảm thấy thiếu niên ở trước mắt vô cùng chán ghét, tức phát điên.

Chuyện huyết thống nhân tử của ta bế tắc bẩm sinh cả thành này ai không biết? Không cần ngươi cười nhạo thêm!

Vừa rồi đã cứu ta có thể như vậy tùy ý cười nhạo ta sao?

Không để ý tới đối phương gào thét, Nhiếp Vân nhẹ nhàng cười cười:

- Đã có huyết thống nhân tử, vậy khẳng định có phương pháp mở ra. Ha ha, nếu như ta muốn lấy Vô tu thảo để giúp ngươi mở ra huyết thống nhân tử thì sao?

Thanh âm không lớn, lại như sấm sét nổ vang. Phùng Tiêu toàn thân cứng đờ, như bị điện giựt.

Phùng Tiêu đối với việc không cách nào mở ra huyết thống nhân tử này rất khó chịu. Ngày ngày chịu mọi loại chế giễu, loại khuất nhục này, hắn sớm đã chịu đủ rồi!

Mượn dịp này, hắn cùng Nhiếp Liễu ra ngoài, chính là vì muốn giải phóng phiền muộn trong lòng! Lúc này đột nhiên Nhiếp Vân nói có thể giúp hắn mở huyết thống nhân tử, khiếp sợ trong lòng có thể nghĩ. Hắn hít sâu một hơi, cưỡng chế kích động:

- Nếu như ngươi có thể giúp ta mở ra huyết thống nhân tử, đừng nói một cây Vô tu thảo, cho dù về sau khiến ta nghe lời ngươi phân phó, trở thành thuộc hạ của ngươi, cũng không có gì!

Nói ra lời này cũng không phải hắn không tin thiếu niên ở trước mắt này, mà là chuyện này thật sự quá khó có thể tin được.

Sáu năm nay, gia tộc của hắn không biết tìm bao nhiêu người xem xét vẫn không thu hoạch được gì. Kết quả đều là huyết thống nhân tử trời sinh bế tắc không có thuốc chữa!

Mà thiếu niên trước mắt này chỉ có mười sáu mười bảy tuổi vậy mà nói có thể giúp hắn mở ra! Nếu như không phải vừa rồi tận mắt nhìn thấy hắn dịch dung thần kỳ, mưu trí vô song, chỉ sợ đem hắn coi thành tên điên!

Không để ý tới sự tức giận trong lời nói của đối phương, Nhiếp Vân nói:

- Ta đã dám nói, tự nhiên có nắm chắc!

- Nắm chắc? Liễu Thành Trạch, thánh thủ luyện đan thành Tế Bắc cũng không dám nói như vậy. Một tên nhóc như ngươi mà dám nói vậy, ngươi nghĩ ta sẽ tin?

Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Phùng Tiêu vẫn là dừng bước, xoay người lại, hai mắt nhìm chằm vào Nhiếp Vân. Tựa hồ muốn từ vẻ mặt thâm trầm của hắn, đánh giá xem hắn đang nghĩ gì.

Liễu Thành Trạch ở thành Tế Bắc được xưng là cao thủ luyện đan đứng thứ ba cả đế quốc Thần Phong. Thuật luyện đan kỳ diệu vô song. Phùng Tiêu tìm hắn coi bệnh nhưng vẫn không có cách nào, thiếu niên trước mắt lại nói có nắm chắc, làm cho hắn không thể tin được.

- Ha ha, ngươi có thể lựa chọn không tin! Một cây Vô tu thảo tuy rằng trân quý, nhưng ta hiện tại không có bị thương, muốn hay không đều được!

Nhiếp Vân tùy ý khoát khoát tay, lấy lui làm tiến.

Tuy hắn rất muốn lấy Vô tu thảo cho phụ thân chữa trị Khí Hải, nhưng nếu như biểu hiện quá khích, làm không tốt còn có thể phản tác dụng!

Nhìn vào đôi mắt của thiếu niên, nhìn một hồi vẫn không tìm ra chút ý tứ cười nhạo đùa bỡn nào, Phùng Tiêu cắn răng nói:

- Tốt, ta tin ngươi! Cần ta làm như thế nào, nói đi!

Dù sao hắn bây giờ đã không có đường có thể đi, không bằng tin tưởng hắn một lần, có lẽ có thể có hi vọng.

- Phùng Tiêu thiếu gia đã tin tưởng, ta cũng không nói nhảm. Ngươi bây giờ chuẩn bị một cây Nguyên Dương thảo ngàn năm, hai cây Thanh Tụng hoa năm mươi năm , hai cây Tỷ Quy Căn ba mươi năm ... Những dược liệu này dược niên nhất định phải sung túc, không được vàng thau lẫn lộn!

Nhiếp Vân nói những dược liệu này đúng là dùng để luyện chế đan dược thuộc tính Thuần Dương Liệt Hỏa đan. Trong đó cũng bỏ thêm không ít luyện chế tài liệu để luyện chế Hoàn Tâm đan .

Dù sao chỉ cần Liệt Hỏa đan luyện thành, Phùng Tiêu mở ra huyết thống nhân tử ngưng tụ đan điền là chuyện ván đã đóng thuyền, hắn bây giờ ngại gì không đòi thêm tiện nghi? Vừa vặn lấy cớ đem dược liệu Hoàn Tâm đan tính thêm vào.

- Tốt, xế chiều hôm nay ta sẽ chuẩn bị đủ dược liệu, đi chi Nhiếp Thiên tìm ngươi! Mặc kệ có thể mở ra huyết thống nhân tử hay không Phùng Tiêu ta đều tính thiếu ngươi một cái nhân tình!

Những dược liệu này đều rất kỳ quái, người không biết luyện đan, không hiểu dược liệu thì ngay cả cái tên cũng không nhớ được. Nhiếp Vân tự tin nói ra vậy đủ thấy hắn hiểu rõ về đan được.

Có thể nói ra những dược liệu này, Phùng Tiêu trong nội tâm âm thầm đã tin tưởng vài phần.

- Cái kia liền cảm ơn Phùng huynh!

Nhiếp Vân vừa rồi gọi ‘Phùng Tiêu thiếu gia’, hiện tại gọi ‘Phùng huynh’, quan hệ hai người đã gần hơn.

- Cáo từ!

Phùng Tiêu liền ôm quyền, quay người đi ra ngoài. Chỉ chốc lát chợt nghe đến bên ngoài vang tiếng vó ngựa, càng ngày càng xa.

Xem ra việc có thể mở ra huyết thống nhân tử đối với Phùng Tiêu thật sự quá trọng yếu, một khắc đều không muốn làm trễ nãi.

Thấy hắn đi xa, Nhiếp Vân lắc đầu, bước đi lên phòng.

Bên trong phòng Nhiếp Tiểu Phụng lúc này hai tay giao nhau, không biết đệ đệ sẽ mắng mình thế nào, vẻ mặt khẩn trương.

- Tỷ tỷ, sự tình ổn thoả, chuẩn bị hồi phủ!

Lần nữa nhìn thấy tỷ tỷ, trợ giúp nàng hóa giải nguy cơ, Nhiếp Vân tâm tình rất tốt, đi vào phòng liền không nhịn được đùa giỡn một chút.

- Đệ đệ, ta sai rồi, ta không nên dấu diếm ngươi tới đây... Ân? Chuẩn bị hồi phủ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.