Thấy Nhiếp Vân vào phòng, Nhiếp Tiểu Phụng lập tức đem lí do thoái thác vừa rồi nghĩ kỹ liên tiếp nói ra. Bất quá mới nói một câu, liền thấy đệ đệ cũng không trách mình, ngược lại vẻ mặt vui vẻ, lòng nàng liền thịch thịch mấy phát, vẻ mặt cổ quái.
Đổi lại trước kia, nàng tự tiện chủ trương như thế Nhiếp Vân chắc chắn vừa thấy liền mắng, như thế nào... Hôm nay chẳng những không có quở trách, thoạt nhìn còn cao hứng phi thường?
- Đúng vậy, chúng ta đi thôi!
Nhiếp Vân nói xong quay đầu phân phó một tiếng:
- Nhiếp Liễu, đi chuẩn bị cỗ xe ngựa, thuận tiện cầm hai vạn lượng bạc tới, ta muốn dùng!
- Hai vạn lượng? Tất cả sản nghiệp chi chúng ta thêm cùng một chỗ cũng chỉ có ba vạn lượng, tửu lâu này chỉ có một vạn năm ngàn lượng, nếu không đợi ta trở lại chi nhánh lấy cho ngươi...
Lúc ở trong phòng ban nãy, Nhiếp Liễu không biết cùng Nhiếp Vân nói gì đó, lúc này giống cô vợ nhỏ chịu uất ức, mặt mũi tràn đầy đắng chát nói.
Một ngoại chi của Nhiếp gia cũng không có có bao nhiêu tiền, ba vạn lượng chỉ sợ đã là toàn bộ tiền của chi Nhiếp Long .
- Đợi trở lại lấy? Không cần, một vạn năm ngàn lượng tuy ít một chút, bất quá xài tạm cũng được!
Nhiếp Vân thuận miệng nói.
- Vâng!
Nhiếp Liễu lui ra ngoài, chỉ chốc lát liền đem xe ngựa cùng ngân lượng chuẩn bị thỏa đáng.
- Một vạn năm ngàn lượng...
Ban đầu Nhiếp Tiểu Phụng còn không có để ý, khi thấy bạc trắng bóng bày ở trước mặt, lập tức lại càng hoảng sợ.
Nàng chạy tới mượn một vạn lượng Nhiếp Liễu đều ra sức khước từ, như thế nào... Đệ đệ thuận miệng đã muốn một vạn năm ngàn lượng, hắn một câu cũng không dám nói, trực tiếp cầm tới?
Cái này... Đến cùng chuyện gì đã xảy ra?
Nhiếp Tiểu Phụng vừa rồi tuân theo phân phó, một mực ở lại trong phòng, cũng không biết lúc nãy xảy ra chuyện gì.
Đệ đệ trước kia tuy cũng rất cố gắng, nhưng bởi vì chuyện thúc thúc sâu trong lòng đệ ấy là sự tự ti. Nhưng hiện tại đệ ấy lại hết sức trầm ổn, giơ tay nhấc chân đều không giống với ngày trước, chẳng lẽ hắn thay đổi?
Đúng rồi, vừa rồi hắn dịch dung, hắn lúc nào học thuật dịch dung? Nàng như thế nào chưa nghe nói qua?
Trong nháy mắt, Nhiếp Tiểu Phụng đột nhiên cảm thấy đứa em trai này có chút khó hiểu nổi.
Ngồi ở trên xe ngựa, Nhiếp Vân thấy tỷ tỷ đầy bụng nghi hoặc nhưng không cách nào nói ra, hắn cũng không tiện mở miệng. Hắn cũng không thể nói mình bây giờ là trọng sinh đi?
Nói như vậy, cho dù không đem nàng hù chết, chỉ sợ cũng phải bị người khác coi như chuột bạch kéo ra ngoài nghiên cứu.
Để sau này nói vậy!
- Tỷ tỷ, thể chất tỷ không tốt, tu luyện công pháp gia tộc tiến bộ rất chậm, ta nơi này có một bộ công pháp thích hợp với tỷ, thừa dịp hiện tại có thời gian, ta sẽ truyền lại cho tỷ.
Chuyện trọng sinh không thể nói, Nhiếp Vân liền đổi chủ đề.
Tỷ tỷ bẩm sinh thể yếu, công pháp gia tộc lại cương mãnh hoàn toàn không thích hợp với nàng. Bởi vậy, nàng tu luyện sớm hơn hắn nhưng thực lực vẫn chỉ có Khí Hải Cửu Trọng Thiên đệ nhất trọng Dẫn Khí cảnh
- Công pháp thích hợp với ta? Ngươi tại sao có thể có công pháp bên ngoài?
Nhiếp Tiểu Phụng vẻ mặt mê hoặc.
- Không cần quan tâm chuyện đó, chắc chắn sẽ không gây phiền toái, ta nói tỷ lo nhớ kĩ này…
Nhiếp Vân đánh gãy câu hỏi của tỷ tỷ, nói tiếp:
- Môn công pháp này tên là Phiêu Miểu Tiên Tâm quyết...
Phiêu Miểu Tiên Tâm quyết là công pháp tu luyện quan trọng nhất của một tông môn tên Linh Lung tiên tông ở kiếp trước của Nhiếp Vân. Tuy uy lực không bằng Cửu Chuyển Niết Bàn Công của hắn nhưng lại thích hợp nhất cho phái nữ, nhẹ nhàng Phiêu Miểu, giống như Tiên Tử giáng lâm.
- Điều này sao có thể... Nguyên Dương tâm quyết tộc trưởng chúng ta tu luyện cũng không có lợi hại như vậy, không phải là công pháp quý tộc thượng phẩm đi?
Chỉ chốc lát Nhiếp Tiểu Phụng đã nghe xong nội dung công pháp, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, không thể tin được.
Công pháp mạnh nhất Nhiếp phủ là Nguyên Dương tâm quyết, chỉ có tộc trưởng mới có tư cách luyện tập. Nhưng nó cũng chỉ là công pháp quý tộc hạ phẩm mà thôi. Mà công pháp đệ đệ nàng truyền cho nàng chỉ riêng độ huyền ảo đã cao hơn rồi. Chẳng lẽ đây là công pháp quý tộc thượng phẩm ?
Thế nhưng... Loại công pháp này mỗi khi xuất hiện sẽ khiến thành Lạc Thủy chìm trong gió lốc, tại sao đệ đệ nàng lại biết?
- Công pháp Quý tộc thượng phẩm?
Nghe vậy, Nhiếp Vân vẻ mặt cổ quái, bất quá lập tức cười:
- Tỷ có thể cho rằng như vậy! Chỉ cần hảo hảo tu luyện, tốc độ tiến bộ chắc chắn sẽ không chậm!
Bộ Phiêu Miểu Tiên Tâm quyết này nào phải công pháp quý tộc thưởng phẩm. Tuy nó kém hơn Cửu Chuyển Niết Bàn Công của hắn nhưng cũng là bộ Vô Thượng công pháp, quý tộc thượng phẩm xách giày đều không xứng!
Đương nhiên, Nhiếp Vân cũng sẽ không nói ra a. Dù sao loại công pháp này thành Lạc Thủy đều không có, nếu truyền ra sẽ mang đến phiền toái.
- Thật sự là công pháp quý tộc thượng phẩm? Cái này cũng quá quý trọng rồi...
Nghe được đệ đệ thừa nhận, Nhiếp Tiểu Phụng có chút không biết làm sao.
- Ai!
Chứng kiến tỷ tỷ như vậy, Nhiếp Vân nhịn không được thở dài một tiếng lắc đầu:
- Tỷ cứ an tâm mà luyện đi. Đúng rồi, số tiền này tỷ cùng với mẫu thân phụ trách trông coi. Chi chúng ta suy sụp thời gian dài như vậy, cũng nên quật khởi rồi!
- Ta cùng thím trông coi... Được rồi!
Nghe được đệ đệ cho nàng quản nhiều tiền vậy, Nhiếp Tiểu Phụng hưng phấn sắc mặt đỏ lên. Lớn từng này nàng cũng chưa từng thấy được số tiền lớn như thế!
Xe ngựa chạy rất nhanh, lại là Nhiếp Liễu tự mình cầm cây roi, chỉ chốc lát đã trở về. Mới vừa vào sân nhỏ, chợt nghe đến bên trong một hồi ồn ào, lão quản gia Nhiếp Trùng lao đến, vừa nhìn thấy Nhiếp Vân liền lo lắng nói:
- Không tốt rồi thiếu gia, phu nhân nàng... Cùng chi Nhiếp Trương đi Hà Lạc Sơn hái Bồng Hinh Tuyết Liên, đã đi cả ngày rồi!
- Cái gì? Đi Hà Lạc Sơn?
Nhiếp Vân da đầu thoáng một phát run lên.
Nếu như hắn nhớ không lầm, bởi vì hắn hôn mê bất tỉnh mẫu thân mới đi Hà Lạc Sơn hái thuốc. Tại sao hiện tại hắn tỉnh nàng còn muốn đi?
Rốt cục đã xảy ra chuyên gì ? Chẳng lẽ bởi vì hắn trọng sinh khiến cho lịch sử thay đổi, khác với trong trí nhớ?
Người khác không biết lần hái thuốc này đã xảy ra chuyện gì, nhưng sống thêm một đời Nhiếp Vân biết rất rõ. Mẫu thân hắn lần này ra ngoài đã không quay về nữa. Nàng trượt chân ngã xuống vách núi mà mất!
- Nói cho ta biết, đến cùng chuyện gì xảy ra!
Trong nội tâm sốt ruột, Nhiếp Vân thò tay bắt lấy bả vai quản gia Nhiếp Trùng, gấp gáp hỏi.