Vô Tận Đan Điền

Chương 1329: Chương 1329: Khâu Lân (1)




Phù phù!

Hắn vừa dứt lời, liền chứng kiến hai bóng người đi đến, đi đầu là một thiếu niên, bàn tay buông lỏng, ném ra một đống đồ vật, tóe lên bụi đất.

- Đây là... Khâu Trọng?

Con mắt rơi vào đồ vật thiếu niên kia ném, chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt của trung niên nhân liền biến đổi, nhịn không được run rẩy.

- Phụ thân, Khâu Trọng vũ nhục con, bị Nhiếp Vân tiền bối đánh bất tỉnh...

Thấy phụ thân chứng kiến, Trầm Giai Dung biết rõ không cách nào che lấp, vội vàng giải thích.

- Đánh bất tỉnh? Thiếu niên, ngươi không cần giúp ta trị liệu, nhanh đi thôi, Khâu Lân là Khu Tu sư tam phẩm, thực lực bản thân càng đạt đến Chân Tiên cảnh hậu kỳ, ngươi đánh con trai độc nhất của hắn thành như vậy, hắn chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, đi mau còn kịp, một khi chậm, liền không còn kịp rồi!

Trung niên nhân không hổ là thành chủ, kiến thức rộng rãi, câu nói đầu tiên đã minh bạch sự tình từ đầu đến cuối cùng quan hệ lợi hại, vội vàng nói.

- Đa tạ quan tâm, ta vẫn là trước xem bệnh tình của ngươi một chút a!

Nhiếp Vân nở nụ cười.

Ném Khâu Trọng còn hôn mê ở trước mặt trung niên nhân, là hắn cố ý gây ra.

Hắn cũng không phải Hoa Đà, cũng không phải chúa cứu thế, không thể bất luận kẻ nào cũng cứu, cố ý ném Khâu Trọng ở chỗ này ý tứ rất đơn giản, là muốn nhìn thái độ của vị thành chủ này, nếu như sợ hãi muốn giao mình ra, không có ý tứ, cho dù có thể cứu cũng sẽ không cứu.

Bây giờ nhìn lại, phụ thân của Trầm Giai Dung hoàn toàn chính xác không phải người xấu, sở dĩ đẩy con gái vào hố lửa, cũng là có nguyên nhân.

- Ai!

Thấy thiếu niên trước mắt này tuổi không lớn lắm, lại cử chỉ có độ, ánh mắt lợi hại, trung niên nhân biết rõ hắn quyết định sự tình rất khó sửa đổi, lúc này thở dài một tiếng, đưa tay tới.

Nhiếp Vân tiến về phía trước một bước, ngón tay nhẹ nhàng đáp lên, một đạo Mộc Sinh chi khí dọc theo kinh mạch chui vào, một lát sau liền cau mày.

- Không đúng, bệnh này của ngươi không phải tự nhiên, hẳn là con người làm ra...

Mộc Sinh chi khí xoay chuyển ở trong cơ thể đối phương, Nhiếp Vân lập tức hiểu được.

Bệnh của phụ thân Trầm Giai Dung, cũng không phải tự nhiên bị, mà là có người cố ý hãm hại tạo thành!

- Cố ý hãm hại?

Trung niên nhân vốn sững sờ, lập tức như đã minh bạch cái gì, sắc mặt thoáng một phát trở nên trắng bệch.

- Trong cơ thể ngươi bị người ẩn tàng Sát Độc, cổ Sát Độc này che dấu cực kỳ sâu, để cho người nhìn không ra... Có thể cho ta xem thuốc ngươi mỗi ngày dùng không?

Nhiếp Vân hỏi.

- Đây là thuốc của ta, Khâu Lân giúp ta mở, mỗi ngày một thang!

Trung niên nhân đưa qua một bao thuốc.

Cũng không tiếp bao thuốc, Thiên Nhãn xem xét liền khẽ cười một tiếng.

- Loại dược này không thể trị liệu Sát Độc, ngược lại có thể che dấu Sát Độc càng ngày càng mãnh liệt, phá hư sinh cơ, thuộc về dược vật thúc đẩy, thường xuyên dùng mà nói, chỉ biết chết nhanh hơn!

- Cái này... Cái này...

Trung niên nhân như minh bạch cái gì, toàn thân run rẩy.

- Tốt rồi, đưa tay qua đây, ta trị liệu cho ngươi!

Không để ý tới ân oán giữa bọn hắn, Nhiếp Vân nói.

- Ngươi... Có thể giúp ta chữa tốt?

Trên mặt trung niên nhân sinh ra vẻ kích động.

Bị ốm đau tra tấn nhiều năm, đột nhiên nghe được có thể trị liệu, kích động trong lòng có thể nghĩ.

Không riêng gì hắn, ngay cả Trầm Giai Dung ở bên cạnh sắc mặt cũng trở nên ửng hồng, tú quyền xiết chặt.

Vừa rồi Nhiếp Vân cùng phụ thân đối thoại nàng nghe vào tai, cũng biết một ít sự tình, chỉ là sợ quấy rầy Nhiếp Vân, nên không dám chen vào mà thôi.

Lúc này nghe được thiếu niên nguyện ý trị liệu cho phụ thân, hơn nữa tựa hồ có thể chữa tốt, trong đôi mắt đẹp mang theo sùng bái, không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt lập tức đỏ lên.

- Sát Độc mà thôi!

Khẽ cười một tiếng, ngón tay của Nhiếp Vân điểm lên lòng bàn tay của trung niên nhân một cái, Kịch Độc chi khí ở dưới khống chế của hắn đi tới trước mặt Sát Độc, dẫn dắt tất cả đi ra.

Kịch Độc đan điền đạt tới hình thái thứ ba, đối phó độc vật càng thêm thành thạo, tuy cổ Sát Độc này lợi hại hơn của Mẫn Tích Tích, nhưng đối với hắn hiện tại mà nói, lại không khó khăn.

- Ta thuận tiện chữa tốt thân thể suy nhược của ngươi a!

Lấy Sát Độc ra, khẽ cười một tiếng, vận chuyển Mộc Sinh chi khí, lao tới cơ thể của đối phương.

Tu vi của Thành chủ cao hơn Mẫn Tích Tích cùng Nhiếp Vân, hiệu quả của Mộc Sinh chi khí sẽ không quá rõ ràng, bất quá Mộc Sinh sư dù sao cũng là thiên phú xếp hạng thứ 25, truyền tới liên tục hơn mười đạo, trên người trung niên nhân lưu lại nội thương, toàn bộ chuyển biến tốt đẹp, thét dài một tiếng, khí tức cuồn cuộn, không nghĩ tới chẳng những hoàn toàn khôi phục, càng ở dưới Mộc Sinh chi khí trợ giúp, đột phá bình cảnh, đạt đến Chân Tiên cảnh hậu kỳ.

- Tiền bối đại ân, Trầm Hùng suốt đời không quên!

Cảm thụ ốm đau quấy nhiễu hắn nhiều năm bị tiêu trừ, trung niên nhân trực tiếp quỳ xuống đất, nước mắt giàn giụa.

Thấy phụ thân quỳ xuống, Trầm Giai Dung cũng vội quỳ xuống, nhìn về phía thiếu niên tuổi tương tự mình ở trước mắt, trong đôi mắt mang theo sùng bái khó có thể che dấu.

- Xin đứng lên, tiện tay mà thôi!

Nhiếp Vân nở nụ cười, nâng hai người dậy.

- Ta có thể cứu ngươi một lần, nhưng không thể mỗi lần đều cứu ngươi, người hạ Sát Độc cho ngươi, thủ đoạn rất che giấu, hẳn là người ngươi tín nhiệm, về sau cẩn thận một ít!

- Đa tạ tiền bối nhắc nhở, ta đã biết là người nào, từ hôm nay trở đi, Trầm Hùng ta cùng hắn bất cộng đái thiên !

Hai mắt Trầm Hùng bắn ra lưỡng đạo kim quang, thanh âm lạnh như băng.

- Bất cộng đái thiên ? Trầm Hùng thành chủ, ngươi cùng ai bất cộng đái thiên ?

Hắn vừa dứt lời, một âm thanh cười lạnh vang lên, lập tức cửa sân bị người đá văng, liên tiếp bóng người đi nhanh đến.

Đi đầu là một trung niên nhân sắc mặt tối tăm phiền muộn, hai mắt lập lòe để lộ ra vẻ âm độc, ở trong nội viện nhìn một vòng, cuối cùng dừng lại ở trên người Khâu Trọng, toàn thân không tự chủ được cứng ngắc, sát cơ liên tục.

- Là ngươi đả thương con của ta?

Ngẩng đầu nhìn Nhiếp Vân, trong thanh âm để lộ ra âm hàn rét thấu xương.

Nghe những lời này, Nhiếp Vân liền biết không phải người khác, đúng là Đế Dương đấu giá thành Khu Tu sư tam phẩm Khâu Lân.

- Ngươi nói chuyện với ta?

Không để ý tới sát cơ trong lời nói, Nhiếp Vân khẽ vươn tay nắm lấy Khâu Trọng đang hôn mê, ba ba ba… liên tục rút mấy tát, để đối phương từ trong trạng thái hôn mê tỉnh lại.

- Phụ thân, cứu ta...

Khâu Trọng tỉnh táo lại, chứng kiến chỗ dựa xuất hiện, dùng thoại ngữ mơ hồ không rõ nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.