Vô Tận Đan Điền

Chương 1330: Chương 1330: Khâu Lân (2)




- Ngươi... Còn dám động hắn thoáng một phát, ta cho ngươi hối hận vì sinh ra trên đời này!

Thấy thiếu niên trước mắt không nói hai lời, trực tiếp tát nhi tử, sắc mặt Khâu Lân âm trầm như là than đá, lên tiếng gào thét.

- Xem ra ngươi còn có chút không hiểu quy củ, bất quá ngươi càng như vậy ta càng thích!

Không để ý tới uy hiếp của hắn, bàn tay của Nhiếp Vân trảo một cái, một hồi đùng đùng , hai cánh tay của Khâu Trọng đã bị hắn bóp nát.

- Ngươi...

Khâu Lân tức giận đến thiếu chút nữa thổ huyết, vành mắt lập tức đỏ lên.

Hắn làm việc gần đây tâm ngoan thủ lạt, làm sao cũng không thể tưởng được thiếu niên tuổi không lớn kia còn hung ác hơn hắn, nhất là trong mắt lạnh lùng, phảng phất như nhân mạng ở trong tay hắn cái gì cũng không tính.

Tại sao có thể có quái thai như vậy?

- Yêu cầu của ta rất đơn giản, giao ra đồ vật nhất định để xin lỗi, có thể thả con trai của ngươi!

Không để ý tới hai mắt của Khâu Lân đỏ thẫm, Nhiếp Vân cười khẽ.

- Đả thương con của ta, còn muốn ta bồi thường? Ngươi chưa tỉnh ngủ sao!

Lúc này Khâu Lân rốt cuộc hiểu rõ ý của hắn, giận quá thành cười.

Răng rắc! Răng rắc!

Bất quá, tiếng cười của hắn còn không có chấm dứt, nghe được nhi tử liên tiếp kêu thảm như giết heo, xương đùi cũng bị thiếu niên chấn thành mảnh vỡ.

- Muốn chết!

Khâu Lân tức giận đến toàn thân run rẩy, mạnh mẽ chộp tới Nhiếp Vân, Tiên lực gào thét, khí tức um tùm, tiểu viện bị bao phủ ở dưới áp khí khổng lồ.

- Được!

Nhiếp Vân căn bản không động thủ với hắn, thân thể nhoáng một cái lấy Khâu Trọng nghênh đón.

- Ngươi...

Sắc mặt trướng đến thấu hồng, Khâu Lân liền tranh thủ thu công kích trở về, tuy tức giận đến sắp bạo tạc nổ tung, lại không có bất kỳ biện pháp nào.

- Khâu Lân đại nhân, không bằng trước đáp ứng tiểu tử này, chờ hắn thả thiếu gia, chúng ta lại ra tay đối phó, một Tiên Lực cảnh mà thôi, còn không phải muốn giết cứ giết, muốn niết liền niết?

Ngay thời điểm Khâu Lân tức giận đến run rẩy, bên tai vang lên một cái truyền âm.

- Tốt! Ta đáp ứng ngươi, đây là ba ngàn Tiên thạch coi như bồi thường, ngươi có phải nên thả Khâu Trọng hay không!

Do dự một lát, Khâu Lân cắn chặt hàm răng, vung tay ném ra một đống Tiên thạch, lên tiếng quát.

- Ba ngàn Tiên thạch liền muốn ta thả người? Là con của ngươi mệnh không đáng tiễn, hay lời nói của ta không dùng được?

Nhiếp Vân cười khẽ, bàn tay vuốt ve Khâu Trọng vài cái, tiếng giòn vang liên tiếp, trên người hắn lại gãy một mảng lớn xương.

- Đừng động thủ, đây là một ngàn viên Tam phẩm Khiết Linh Đan, là ta vất vất vả vả luyện chế, toàn bộ cho ngươi!

Chứng kiến nhi tử hít vào nhiều thở ra ít, tùy thời có thể ra đi, Khâu Lân không dám nói nhảm, bàn tay lật một cái, mặt đất xuất hiện một đống bình ngọc.

- Cái này còn không sai biệt lắm, cái phế vật này ta giữ lại cũng vô dụng, cho ngươi!

Thấy đồ vật mình muốn không sai biệt lắm, Nhiếp Vân biết rõ có chừng có mực, tay run lên ném Khâu Trọng tới, đồng thời tay còn lại thu Tiên thạch, Khiết Linh Đan vào đan điền.

- Dám uy hiếp ta, chết cho ta!

Thò tay nhi tử tiếp được, Khâu Lân tiện tay đưa cho một thị vệ, quát to một tiếng, gào thét lao đến Nhiếp Vân.

Tích súc không ít lửa giận, vừa ra tay Lôi Đình vạn quân, thực lực Chân Tiên cảnh hậu kỳ, Tiên lực quay cuồng kích xạ, giống như một đạo cầu vồng dọc theo bàn tay bành trướng mà ra.

- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy nhi tử được cứu rồi hả? Đã không biết tốt xấu như vậy, bạo!

Tựa hồ sớm biết rõ động tác của hắn, Nhiếp Vân vận chuyển thiên phú Thiên Hành sư lui về phía sau mấy bước, giống như ảo ảnh tránh thoát công kích của đối phương, hừ nhẹ một tiếng.

Oanh!

Tiếng hừ lạnh chấm dứt, Khâu Lân còn không kịp phản ứng, liền cảm thấy một cổ khí lãng nóng rực bạo tạc nổ tung, nhi tử ở trong lòng tùy tùng lập tức biến thành hỏa nhân, liên tục kêu thảm.

- A... Nhi tử...

Thấy một màn như vậy, hắn lập tức hiểu được, khó trách đối phương không sợ hãi, dám trả nhi tử về, nguyên lai đã lưu lại một tay, chẳng quan tâm tiếp tục công kích, vội vàng quay người, Tiên lực bành trướng bao phủ Khâu Trọng lại, dập tắt hỏa diễm.

Tuy diệt đi hỏa diễm, nhưng thân thể nhi tử tàn phế, lại bị cháy thất thất bát bát, cho dù cứu sống cũng không sai biệt lắm phế đi.

- Hôm nay ta không giết ngươi, Khâu Lân ta thề không làm người!

Chứng kiến thảm trạng của nhi tử, Khâu Lân không ngừng run rẩy, bàn chân mạnh mẽ đạp mạnh.

Oanh!

Nham thạch vẩy ra, thân thể cấp tốc chạy tới Nhiếp Vân.

Bởi vì nhi tử mà triệt để nổi giận, thực lực Chân Tiên cảnh hậu kỳ toàn lực vận chuyển, cả người giống như sư tử cuồng bạo.

- Chết cho ta!

Một quyền đánh ra, long trời lở đất.

- Khâu Lân, muốn giết ân nhân của ta, ngươi trước qua xác của ta đã!

Còn chưa tới trước mặt Nhiếp Vân, trong nội viện vang lên một tiếng hét, đồng dạng một nắm đấm cường đại đến cực điểm nghênh qua, hung hăng va chạm với công kích của Khâu Lân.

Oanh!

Khí tức quay cuồng, lực lượng tịch cuốn.

Khâu Lân cùng Trầm Hùng đồng thời lui về phía sau mấy bước, sắc mặt đều cực kỳ khó coi, thế lực ngang nhau.

- Trầm Hùng, ngươi rõ ràng tốt rồi? Thực lực còn tới Chân Tiên cảnh hậu kỳ?

Lúc này Khâu Lân mới chú ý tới Trầm Hùng một mực đứng ở phía sau, mục quang thiểm thước không biết nghĩ cái gì.

Trầm Hùng khôi phục lại, thực lực giống như hắn, hơn nữa giữ gìn thiếu niên này như thế, xem ra hôm nay muốn đánh chết đối phương chỉ là mộng tưởng.

- Khâu Lân, thiệt thòi ta coi ngươi là huynh đệ, ân nhân, không nghĩ tới ngươi hèn hạ như thế, lặng lẽ gieo xuống Sát Độc ở trong cơ thể ta, ông trời có mắt, nếu không phải ân nhân cứu giúp, chỉ sợ sớm đã chết ở trên tay ngươi! Tuy ta vừa mới đột phá Chân Tiên cảnh hậu kỳ, thực lực còn không tính quá ổn, chưa hẳn là đối thủ của ngươi, nhưng chỉ cần hôm nay ngươi dám động ân nhân, cho dù ta chết, cũng sẽ kéo ngươi đệm lưng!

Trầm Hùng thét dài.

- Tốt, tốt! Xú tiểu tử, hôm nay có Trầm Hùng cho ngươi dựa vào, ta tha cho ngươi một mạng! Trầm Hùng, ngươi nên biết đắc tội một vị Khu Tu sư tam phẩm sẽ như thế nào, núi không chuyển nước chuyển, ta sẽ để cho ngươi hối hận, chúng ta đi!

Nhìn thoáng qua thái độ cùng thực lực của Trầm Hùng, Khâu Lân biết rõ hôm nay khó có thể chiếm được chỗ tốt, hừ một tiếng, hất tay mang theo mọi người đi ra ngoài.

Bọn hắn ly khai, Nhiếp Vân cũng không ngăn trở, đứng tại nguyên chỗ không biết nghĩ cái gì.

- Nhiếp Vân tiền bối, hiện tại Khâu Lân đi rồi, ngươi nắm chắc thời gian ly khai a, dựa theo tính cách của hắn, là sẽ không bỏ qua ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.