- Hai vị sư phụ chờ một chút...
Lý Phúc vốn đối với hai người này không xem ra gì, nhưng nghe “đồ đệ chất phác” giải thích, đột nhiên con mắt sáng ngời, vội vàng hô lên.
Âm thịnh dương suy, nam nhân bị nữ nhân khắc chế... không phải nói ta sao? Chẳng lẽ những năm này mình một mực bị cọp cái áp chế là vì sự tình nhà cửa?
- Không có ý tứ, vừa rồi đồ đệ của ta nhiều lời, kính xin chớ trách! Thầy trò chúng ta cáo từ!
Nghe được hắn gọi, Nhiếp Vân biết rõ đối phương đã mắc câu, bất quá vẫn chối từ thoáng một phát.
Người có đôi khi rất tiện, ngươi càng cầu hắn càng không để ý tới, nhưng ngươi muốn đi, hắn lại sốt ruột rồi.
Hiện tại Lý Phúc là như vậy, vốn cho rằng hai người là lường gạt, nhưng chứng kiến bọn hắn cái gì cũng không cầu, nói lại chuẩn, liền ngăn ở trước mặt hai người:
- Sư phụ, là ta vừa rồi vô lễ, mời!
- Ha ha, thầy trò chúng ta chỉ là đi ngang qua, chứng kiến tòa nhà này cách cục không đúng, thuận miệng nói, không hi vọng bởi vì cải biến cách cục, mà dính vào chuyện thị phi, kính xin vị tiên sinh này để cho chúng ta rời đi!
Nhiếp Vân đẩy Lý Phúc, tiếp tục đi ra ngoài.
- Không hi vọng cải biến cách cục, dính vào chuyện thị phi? Cái kia ý là có thể thay đổi cách cục, có thể làm cho ta không bị cọp cái kia áp chế?
Lý Phúc không phải người ngu, nghe được “lão giả” nói, như bắt được đầu mối, hưng phấn giữ chặt Nhiếp Vân:
- Hai vị sư phụ cứu ta, ngàn vạn không nên đi...
- Cái này...
Không nghĩ tới tên này trực tiếp như thế, Nhiếp Vân chuẩn bị rất nhiều lý do thoái thác còn chưa ra, hắn đã như vậy, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu:
- Cũng được, chúng ta nhận thức cũng coi như hữu duyên, ta sẽ giúp ngươi hóa giải thoáng một phát! Bất quá, chuyện này cực kỳ khó khăn... Ai! Vẫn là vào nhà rồi nói sau!
Nói xong trên mặt hắn lộ ra vẻ làm khó, tựa hồ có nan ngôn chi ẩn.
- Đúng, đúng, mời!
Lý Phúc đi đầu dẫn đường.
Cũng không phải Lý Phúc quá ngốc, mà là hắn ở Lạc Thủy thành cũng coi như là nhân vật có uy tín danh dự, sự tình vợ quản nghiêm ở trước khi sự kiện kia bộc phát, ngoại nhân biết đến rất ít, hiện tại tùy ý từ trong miệng một đạo sĩ vân du bốn phương nói ra, lại để cho hắn không tự chủ được nhận định đối phương nói là thật!
Hơn nữa cho dù đối phương muốn gạt người, cũng sẽ không có loại thái độ xa cách này a!
Lần nữa tiến vào tiền trang, Nhiếp Vân chắp hai tay sau lưng, giả vờ giả vịt dạo qua một vòng, đột nhiên mở miệng nói:
- Tay trái hướng đình, cao hơn phòng giữa, thứ cho lão phu nói thẳng, vị tiên sinh này gần đây phải chăng làm ra sự tình làm cho gia đình không hòa thuận?
- À?
Sự tình Lý Phúc có Tiểu Tam sợ cọp cái biết rõ, làm cực kỳ che giấu, cho dù thám tử của tứ đại gia tộc cũng chưa hẳn biết, không nghĩ tới lão giả trước mắt chỉ tùy tiện nhìn thoáng qua cách cục của tiền trang liền nhìn ra, để cho hắn nhịn không được lại càng hoảng sợ, đồng thời trong nội tâm tán thưởng, cao nhân đúng là cao nhân!
- Tay phải Bạch Hổ nằm ở trước sân, xem như Long Hổ tranh chấp, hoạ từ trong nhà không thể tránh được rồi! Không có ý tứ, tại hạ tu vị nông cạn, không nhìn nữa a!
Nhiếp Vân thấy mình đã bắt lấy tâm lý đối phương, lần nữa lắc đầu, quay người đi ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ của hắn tựa hồ sự tình quá mức phức tạp, không muốn đi quản.
- Ah... Sư phụ ngươi không thể mặc kệ ta a!
Nghe được “lão giả” nói nghiêm trọng như thế, lần nữa muốn đi, Lý Phúc thật sự sợ hãi.
Chuyện của mình đối phương nói trúng một kiện thì cũng thôi, liên tục nói trúng hai kiện, đã đầy đủ chứng minh lão giả trước mắt có thực học, hơn nữa có thể trợ giúp mình!
- Không phải ta mặc kệ ngươi, mà là rất khó làm, ta muốn giúp ngươi cũng bất lực!
Nhiếp Vân lắc đầu.
- Ách?
Dương Ngạn ở sau lưng vốn thấy Lý Phúc đã mắc lừa, trong nội tâm đang cười như hoa, bây giờ nghe Nhiếp Vân chối từ, sắc mặt nhịn không được cổ quái.
Dựa theo đạo lý, lời nói nói đến nước này, cho dù Nhiếp Vân đòi tiền, đối phương cũng nhất định sẽ cho, hai người mình muốn gạt tiền mục đích đã đạt tới, vì sao còn muốn từ chối, chẳng lẽ không sợ đối phương cảnh giác, không ngăn nữa sao?
- Sư phụ ngươi nói bao nhiêu tiền, dù năm trăm lượng... một ngàn lượng cũng được!
Thấy lão giả lần nữa chối từ, Lý Phúc cắn răng nói.
Tuy Lý Phúc rất có tiền, nhưng lại là nổi danh keo kiệt, người quen đều biết, có thể làm cho hắn nói ra một ngàn lượng, đã lần đầu tiên rồi.
Nghe được Lý Phúc nói giá tiền, Dương Ngạn nhẹ nhàng lôi kéo góc áo của Nhiếp Vân thoáng một phát, là ý nói một ngàn lượng bạc đã không ít, ngươi lừa gạt thoáng một phát, còn muốn lừa gạt bao nhiêu...
Nhiếp Vân không để ý tới Dương Ngạn lôi kéo, đột nhiên biến sắc:
- Hừ, tiền? Ngươi cảm thấy thầy trò chúng ta như lừa gạt tiền hay sao? Đã như vầy, cáo từ!
Nói xong đầu cũng không chuyển bước nhanh ra ngoài.
- À?
Lý Phúc nói tiền kỳ thật cũng chỉ thuận miệng một câu, không nghĩ tới nhắm trúng “lão giả” tức giận, dọa đến biến sắc, lúc này mới ý thức tới người trước mắt không vì tiền mà đến, xem ra là thật sự vì mình, trong nội tâm không còn hoài nghi, mạnh mẽ chạy đến trước Nhiếp Vân, đầu gối mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
- Sư phụ, là ta sai rồi, nể tình thượng thiên có đức hiếu sinh cứu ta một lần!
- Ân?
Chứng kiến động tác của Lý Phúc, Dương Ngạn sắp muốn điên rồi.
Làm đệ tử thế gia, hắn tự nhiên biết địa vị của Lý Phúc ở Lạc Thủy thành, không nói có thể cùng tộc trưởng của tứ đại gia tộc bình khởi bình tọa, cũng không xê xích gì nhiều!
Loại người thân phận này, vô luận đến địa phương nào cũng có thể hưởng thụ đến đãi ngộ cấp khách quý, ngay cả thành chủ cũng phải cho ba phần tình mọn, bây giờ lại bị Nhiếp Vân lừa đến quỳ rạp xuống đất...
Cái này... Có phải thật hay không?
Trước kia Nhiếp Vân có chút tự bế, sao chỉ vài ngày không thấy, như thay đổi một người vậy?
- Ai, trồng thiện nhân được thiện quả, ngươi đã đau khổ cầu khẩn, được rồi!
Nhiếp Vân thò tay kéo Lý Phúc lên, nhìn quanh một chút nói tiếp:
- Nhìn cách cục gian phòng, nhà của ngươi nhất định âm thịnh dương suy, cứ thế mãi mà nói... không tới ba năm, ngươi nhất định sẽ bị âm sát khí tra tấn đến chết! Ân? Gian phòng này thiên hướng Đông Nam, nếu như ta đoán không sai, ngươi bây giờ che giấu tiểu thiếp, có lẽ ở phía đông nam a!
Năm đó Lý Phúc bị cọp cái lột sạch quần áo cùng Tiểu Tam một chỗ ném ra, địa phương Tiểu Tam ẩn thân tự nhiên tất cả mọi người biết rõ, ở phía đông nam cách chỗ này chưa đủ 500m, Nhiếp Vân biết rõ tương lai nói ra, nhưng nghe đến trong tai Lý Phúc lại không khác gì sấm sét giữa trời quang!