Vô Tận Đan Điền

Chương 1: Chương 1: Thiên Địa Tạo Hóa, Vô hạn huyết thống. (Thượng)




- Giết! Giết!

Hét to một tiếng tràn ngập phẫn nộ, oán hận và không cam lòng, Nhiếp Vân dần dần tỉnh lại.

- Vân nhi! Con cuối cùng cũng tỉnh, lần sau đừng nên dọa mẹ như vậy nữa!

Vừa mở mắt hắn chợt nghe một thanh âm nức nở vang lên.

Nghe được thanh âm này, Nhiếp Vân giật mình, mắt trợn tròn, vội vàng quay đầu lại nhìn. Một nữ nhân trung niên ngồi ở bên giường, đôi mắt hồng hồng, trải đầy tơ máu. Hình như nàng đã thức mấy đêm không ngủ.

Người Nhiếp Vân cứng đờ, một đoạn kí ức bùng lên trong óc.

Hắn tên là Nhiếp Vân. Là một siêu cấp cường giả có tu vi đan điền Huyệt Khiếu cảnh đỉnh phong . Lúc Yêu tộc xâm nhập, hắn và hơn mười vị huynh đệ kết nghĩa tiến nhập Vạn giới sơn thần bí nhất đại lục tìm kiếm dấu vết thần linh lưu lại mong tìm được cơ hội đột phá, tìm kiếm một đường sống.

Trải qua nhiều phen nguy hiểm, sâu bên trong thời không xa xôi hắn quả nhiên phát hiện ra nền văn minh Viễn Cổ lưu lại. Lúc tìm được hắn vô cùng vui vẻ. Nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ, hắn đã bị một thanh trường kiếm đâm xuyên qua ngực!

Ra tay lại là huynh đệ hắn tín nhiệm nhất!

Thì ra bọn họ đã sớm quy thuận Yêu tộc, lợi dụng hắn để tìm kiếm khu di tích này!

Cùng lúc đó, yêu tộc hung mãnh xông vào. Dưới tình cảnh ấy, Nhiếp Vân vốn không có khả năng sống sót. Nhưng sự đau đớn khi bị huynh đệ tín nhiệm nhất phản bộ khiến hắn cuồng nộ, dù bị trọng thương nhưng vẫn cố gắng sử dụng sức lực cuối cùng thi triển thuật pháp cấm kị, không tiếc hao tổn tuổi thọ, ra sức chém giết, cuối cùng cũng diệt sạch được lũ người kia.

Sau trận chiến ở Vạn Giới sơn ấy, văn minh Viễn Cổ sụp đổ!

Sau trận chiến ở Vạn Giới sơn ấy, những kẻ phản bội hắn toàn bộ đều bị tiêu diệt!

Sau trận chiến ấy, hắn hồn phi phách tán, huyết thống nhân tử tan vỡ, triệt để tiêu tán!

- Ta không phải đã chết, gia tộc đã sớm bị diệt sao?

Trong đầu hiện lên đoạn ký ức ấy, Nhiếp Vân xiết chặt nắm đấm. Khi nhìn thấy hoàn cảnh quen thuộc chung quanh, hắn như bị sét đánh, bật thốt:

- Ta cư nhiên… Về tới ba trăm năm trước? Năm nay mới mười sáu tuổi?

Cảnh tượng trước mắt thật khó tin, cả đời hắn không bao giờ quên được…

Vào năm mười sáu tuổi, lúc đi ra ngoài hắn đụng phải Nhiếp Siêu, đường huynh đồng tông trong gia tộc. Hai người một câu không hợp cãi nhau, thực lực chênh lệch hắn bị đối phương đánh trọng thương.

Lần ấy hắn hôn mê suốt năm ngày năm đêm, mẫu thân hắn vẫn luôn túc trực ở bên cạnh không rời một bước.

Cuối cùng thật vất vả tỉnh lại nhưng thực lực của hắn từ Dưỡng Khí cảnh sơ kỳ rớt dốc không phanh, một lần nữa trở lại cảnh giới đệ nhất trọng Dẫn Khí cảnh !

Cũng chính vì thế hắn bỏ lỡ khảo hạch khiến địa vị chi nhánh của hắn trong gia tộc cũng bị rớt đáy. Gia tộc vứt bỏ, toàn bộ chi nhánh bị ép rời khỏi thành Lạc Thủy. Từ đó không gượng dậy nổi, chịu đủ khi nhục, tộc nhân không nơi nương tựa, lần lượt qua đời!

Mẫu thân hắn vì muốn tìm Bồng Hinh Tuyết Liên cứu hắn mà trốn mọi người bò lên Hà Lạc phong, trượt chân ngã xuống mà chết, khiến hắn ân hận cả đời!

- Không có việc gì thì đừng giả chết, dậy sớm một chút tu luyện!

Ngay tại lúc đầu óc Nhiếp Vân còn choáng váng vì việc bản thân trọng sinh thì một tiếng quát lạnh đầy không vui vang lên. Người quát là một người đàn ông trung niên bộ dáng lôi thôi, tay cầm một hồ lô rượu lớn, hơi rượu nồng nặc, vừa nói vừa thất thểu bước ra ngoài.

- Cha?

Nhìn thấy người này, nghe được người ấy quát lớn, Nhiếp Vân cũng không phản cảm, ngược lại đôi mắt bắt đầu đỏ ửng.

Cha hắn Nhiếp Khiếu Thiên, từng đã là đệ nhất thiên tài của gia tộc. Người mở ra bảy đại huyết thống nhân tử Vương tộc đỉnh phong, không đến hai mươi lăm tuổi đã là cảnh giới Khí Hải Cửu Trọng Thiên tầng thứ bảy Binh Giáp cảnh . Năm đó hắn là quán quân của cuộc thi tài ở thành Lạc Thủy, là người đoạt giải Lạc Thủy kim thuẫn.

Ngay tại lúc tất cả mọi người cho là hắn có thể đột phá gông cùm xiềng xích tầng thứ bảy tiến giai Khí Tông trở thành một đại tông sư, hắn lại đột nhiên tẩu hỏa nhập ma! Khí Hải tổn hại, tất cả công lực hủy hoại chỉ trong chốc lát!

Khí Hải tổn hại thì không có cách nào tiếp tục tu luyện. Đối với một người được xưng là siêu cấp thiên tài trăm năm khó gặp mà nói, đả kích thật sự quá lớn. Phụ thân từ nay về sau không gượng dậy nổi, cả ngày mượn rượu tiêu sầu.

Từ thiên tài biến thành phế vật, đối thủ trước kia nhao nhao xa lánh, địa vị chi nhánh ở gia tộc cũng lập tức ngày càng tuột dốc, đến bây giờ đã bị phái đến khu vực biên giới thành Lạc Thủy , ngay cả gia tộc phủ đệ đều không được cho phép tiến vào!!

Sinh ra trong hoàn cảnh ấy, vừa chào đời hắn đã phải chịu đủ mọi loại khi dễ cũng cười nhạo. Bởi vậy, hắn ghét mọi thứ liên quan đến phụ thân, thậm chí ghét luôn cả cái nhà hắn đang sống.

Nếu như không phải do phụ thân, hắn hoàn toàn có thể mở ra huyết thống nhân tử sớm hơn, đạt được nhiều tài nguyên tu luyện hơn. Như vậy, thực lực của hắn sẽ tăng lên nhanh hơn, nói không chừng còn trở thành đệ tử thiên tài mà mỗi người trong gia tộc phải sùng bái mà không phải ở tại nơi này bị người người khinh bỉ, người người xem thường!

Nếu như không phải phụ thân, hắn cũng không phải chịu nhiều vũ nhục khinh bỉ như thế, làm chuyện gì cũng khó khăn, cuộc sống bần hàn thiếu thốn!

Từ những nguyên nhân đó, hắn càng ngày càng chán ghét đối phương, giữa hai bên cũng không có bao nhiêu thân tình đáng nói.

Tình huống này kéo dài đến ngày đó...

Ngày đó tràn ngập huyết sắc, đại quân Yêu tộc đột kích thành Lạc Thủy, phụ thân che ở trước người hắn, bị đầu lưỡi một đầu lĩnh yêu tộc đâm xuyên!

Lúc đối phương sắp chết hắn mới hiểu ra rằng, người mà hắn thầm ghét kia chỉ vì để cho hắn có cơ hội mở ra huyết thống nhân tử mà không tiếc cùng người khác trao đổi, bán đi Vấn Lân bảo đao vốn được coi như là tính mạng của mình!

Vì để hắn có thể tu luyện nhanh chóng, phụ thân không tiếc quỳ trước tộc trưởng, thừa nhận khuất nhục để có được Linh Cốc đan mang về đưa cho mẫu thân giả vờ nhặt được đưa cho hắn!

Vì để hắn không bị thanh danh của mình liên lụy mà không tiếc nhẫn tâm giả vờ lạnh lùng trước mặt con mình...

Thế nhưng mà... Lúc đó biết rõ thì sao đâu? Phụ thân đã đi rồi, triệt để rời khỏi hắn!

Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng, tử dục dưỡng mà thân không đợi!

Bản thân hắn quá ngu muội không nhận ra. Nếu như biết sớm thì cũng không khốn nạn như vậy. Mẫu thân mất, sau khi hắn tự mình chưởng quản chi nhánh đã nhục mạ phụ thân khiến hắn không dám về nhà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.