Nhanh chóng chạy đi, đan điền Nhiếp Vân vừa mới mở trong Khí Hải không ngừng xoay tròn, thổ nạp lấy tinh thuần linh khí, làm cho tốc độ của hắn nhanh như tuấn mã.
Đồng dạng là ngoại chi Nhiếp Phủ, tình cảnh của chi Nhiếp Long lại khác chi Nhiếp Thiên. Đó là một đại viện to lớn, nguy nga hoành tráng như một phủ đệ cách thành trấn hơn mười dặm.
- Cho dù ta đã đến chi Nhiếp Long nhưng khi chưa rõ chuyện ta vẫn không thể công nhiên xông vào. Nếu không, chẳng những không thể cứu người, bản thân cũng có thể mất mạng. Phải nghĩ biện pháp mới được!
Một bên vừa đi, Nhiếp Vân một bên suy tư đối sách.
Gia chủ hiện tại của chi Nhiếp Long là Nhiếp Thắng Nguyên , là một cường giả Khí Hải đệ ngũ trọng Xuất Thể cảnh đỉnh phong. Cảnh giới này một khí kích phát chân khí thì trăm thước giết người vô hình. Dù cho hắn có kinh nghiệm chiến đấu hai đời cũng không là đối thủ.
Lại nói, cho dù có thể đánh thắng Nhiếp Thắng Nguyên, hắn cũng không có khả năng giết sạch toàn bộ người chi này. Một khi có kẻ trốn thoát, tin tức truyền đi, chi của hắn chắc chắn sẽ bị gia tộc tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội, một người cũng không thoát được!
Vì phân chi, vì có thể cứu tỷ tỷ, mặc dù trong cơn giận dữ, nhưng hắn thực sự không thể lỗ mãng!
- Đát đát!
Đột nhiên, cách đó không xa vang lên tiếng vó ngựa, lập tức vài con khoái mã xuất hiện rồi biến mất tại phía sau.
- Hửm ? Đây là quản gia Nhiếp Lâm của chi Nhiếp Long? Hắn muốn làm gì?
Nhìn thoáng qua Nhiếp Vân lập tức nhận ra người ngồi trên con ngựa đầu tiên.
Nhiếp Lâm này dù hắn chưa bao giờ gặp qua, đối phương cũng chưa từng qua hắn nhưng vào hội nghị gia tộc xử quyết chi Nhiếp Thiên kiếp trước hắn cũng từng thấy một lần. Tên quản gia chi Nhiếp Long này tính cách âm tàn độc ác, dựa vào danh hào gia tộc, bức nhiều chi cửa nát nhà tan. Năm đó dù tỷ tỷ chưa nói cái gì nhưng giờ ngẫm lại những lời bóng gió khi ấy của nàng, tựa hồ có dính dáng tới tên Nhiếp Lâm này!
Lại nói, đường đường là quản gia bây giờ không ở trong gia tộc, lại cưỡi ngựa chạy vội trên đường, thật cổ quái!
- Đi theo xem thử!
Trong nội tâm khẽ động, Nhiếp Vân nhanh lặng lẽ đi theo.
- Chuẩn bị thế nào rồi?
Chỉ chốc lát, bọn người Nhiếp Lâm dừng chân trước cửa một tửu lâu, hỏi người xuất hiện từ bên trong.
- Đại nhân yên tâm, Nhiếp Liễu thiếu gia một lát sẽ đưa Phùng Tiêu thiếu gia tới. Chúng ta đã đem Thiên Dục Hoa để ở trong rượu. Thứ này vô sắc vô vị, chỉ cần cho hắn uống xong, hắc hắc... Bảo đảm không có vấn đề!
Kẻ như chưởng quầy kia cười hắc hắc nói.
Xem ra tửu lâu này tất cả đều là người chi Nhiếp Long.
- Thiên Dục Hoa ? Tại sao có thể có loại vật này... Chẳng lẽ bọn hắn muốn... Thì ra là thế!
Nghe được ba chữ Thiên Dục Hoa, Nhiếp Vân khẽ suy nghĩ, lập tức đen mặt.
Thứ như Thiên Dục Hoa thành Lạc Thủy căn bản không có, cũng chẳng ai biết. Hơn nữa dù cho có tại đế đô người biết cũng không nhiều. Đây là một loại dâm dược lưu thông trong những tiêu kim quật. Sau khi uống phải sẽ khiến cho người ta bị dục vọng làm choáng váng đầu óc trong thời gian ngắn, chuyện gì cũng có thể làm được!
Kiếp trước, Nhiếp Vân từng bắt một tên công tử thế gia tại đế đô, lấy được thứ này ở trên người đối phương nên biết rất rõ. Không nghĩ tới chi Nhiếp Long vậy mà cũng có!
Dùng loại dâm dược này cho Phùng Tiêu uống...
Là người hai kiếp, Nhiếp Vân biết rõ tỷ tỷ gặp chuyện gì, sao lại không biết bọn chúng muốn làm gì cơ chứ!
Hắn vốn tưởng là Phùng Tiêu ỷ vào Phùng gia thú tính đại phát, không nghĩ tới lại như thế này!
- Mưu toán ám hại tỷ tỷ của ta, ta sẽ cho chi các ngươi trả cái giá thê thảm đau đớn, triệt để biến mất trên nhân gian!
Hừ lạnh một tiếng, sát ý trong mắt Nhiếp Vân như nước thủy triều.
Đối phương dám đụng tới tỷ tỷ, tới chi của hắn như thế nếu hạ thủ lưu tình, hắn cũng không xứng là Huyết Ngục Ma Tôn!
Bất quá, dám gài bẫy Phùng Tiêu , truyền nhân duy nhất của Phùng gia, còn có thể làm cho người ta nghe sắp xếp của bọn hắn, chi Nhiếp Long khẳng định có chút thủ đoạn, hắn vẫn cẩn trọng một chút là hơn!
- Xú tiểu tử, tửu lâu chúng ta hôm nay không bán, không có cơm thừa rượu cặn, mau đi đi!
Trong lúc suy tư hắn chợt nghe cách đó không xa vang lên một tiếng quát. Ngẩng đầu nhìn thì đám người Nhiếp Lâm cùng chưởng quầy kia chẳng biết khi nào đã bước vào tửu lâu mất hút. Một tên giống như tiểu nhị đang đứng chống nạnh nhìn qua, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Xem ra Nhiếp Lâm sợ có người quấy rầy, phái người đem người chung quanh đuổi đi sạch sẽ, người này vừa vặn thấy được hắn trốn ở chỗ này.
Từ khi tỉnh lại hắn vẫn chưa thay quần áo, có chút dơ bẩn, tên kia hiển nhiên xem hắn như kẻ ăn xin.
- Hử ?
Nhìn tên tiểu nhị trước mắt, trong lòng Nhiếp Vân khẽ động, đột nhiên nghĩ ra một kế.
- Nhìn cái gì vậy! Còn không mau cút đi!
Tiểu nhị hình như hung hăng càn quấy đã quen, thấy thiếu niên ở trước mắt chưa có chạy, lại quát.
- Ta đây đi ngay ...
Nhiếp Vân lên tiếng, dưới chân đột nhiên khẽ động, cả người lập tức như thiểm điện đi tới trước mặt đối phương.
- Ngươi...
Tiểu nhị không ngờ động tác thiếu niên nhanh như vậy, đang muốn la lên, đã cảm thấy trước mắt tối sầm. Lúc hắn té trên mặt đất đã biến thành một cỗ thi thể.
- Hắc hắc, trách ngươi xui xẻo!
Đem tửu bảo tiện tay kéo tới nơi hẻo lánh ven đường, Nhiếp Vân rất nhanh mặc vào y phục trên người hắn rồi hái chút hoa cỏ lấy chất lỏng trét lên trên mặt.
Kiểu trang điểm đơn giản này kiếp trước nếu hắn đứng thứ hai vậy tuyệt đối không ai dám nói thứ nhất. Dù là thần thâu Thiên Huyễn được xưng là ngụy trang giỏi nhất thiên hạ cũng phải cam bái hạ phong! Chính bởi như thế nên ngoài danh hiệu Huyết Ngục Ma Tôn ra hắn còn có một danh hiệu khác là Bách Biến Ma Quân.
- Tốt rồi!
Đem thi thể tửu bảo giấu kỹ, Nhiếp Vân thu thập một hồi, liền đi ra. Hắn lúc này vô luận hình thể dung mạo, cử chỉ động tác hay thanh âm đều giống tửu bảo ban nãy như đúc. Đừng nói chưởng quầy, Nhiếp Lâm, cho dù mẹ hắn chỉ sợ đều nhận không ra!
Đi vào tửu lâu, Nhiếp Vân phát hiện mình vừa rồi lãng phí chút thời gian. Nhiếp Lâm cùng chưởng quầy lúc này đang đứng ở bên trong một gian phòng, đối với hai thanh niên cúi đầu khom lưng.
Hai người kia kiếp trước hắn đều gặp qua, đúng là Phùng Tiêu cùng nhi tử của gia chủ chi Nhiếp Long, Nhiếp Thắng Nguyên , Nhiếp Liễu! Không nghĩ tới bọn hắn nhanh như vậy đã tới rồi.
- Cho ngươi đi kiểm tra xung quanh sao lại đi lâu như vậy! Nhanh lên, nếu thiếu gia Nhiếp Liễu mắng, cho dù đem đầu ngươi chặt đi cũng đảm đương không nổi!