- Chân của ta có thể khôi phục? Ca ca, Ca... Xác định?
Nhiếp Đồng chỉ cảm thấy như có sét đánh ngang tai. Đôi mắt kiên nghị nhìn về Nhiếp Vân, không thể tin được.
- Xác định!
Nhiếp Vân khẽ gật đầu.
Kiếp trước, sau khi Nhiếp Đồng mất, hắn luôn suy nghĩ vì sao Khí Hải Nhiếp Đồng không thể tu luyện vẫn có thể bộc phát ra lực lượng mạnh như thế? Càng về sau, khi hắn đạt được truyền thừa, tầm nhìn rộng ra mới biết. Nhiếp Đồng gian khổ luyện kiếm, mấy năm như một ngày, đã sớm đem tín niệm kiên định dung nhập tánh mạng, kiếm pháp ai dè lại hợp với pháp môn của Ma tộc!
Chủng tộc Ma tộc so với Yêu tộc càng thêm cao quý. Trời sinh thân thể cường đại, hơn xa nhân loại. Nhiếp Đồng không thể tu luyện Khí Hải, nhưng ngày ngày đêm đêm luyện kiếm không ngừng lại vô tình đi rèn luyện cơ bắp!
Khi đó hắn ra sức lục lọi tìm kiếm nhưng không có bất kỳ pháp quyết nào. Linh Tê Luyện Thể Quyết này là pháp môn vô thượng của ma tộc mà hắn lấy được. Trân quý không thua Cửu Chuyển Niết Bàn Công !
Chỉ cần truyền cái này cho Nhiếp Đồng, Nhiếp Đồng tuyệt đối có thể giải sạch được độc trong cơ thể, hai chân lại khôi phục như cũ!
Linh Tê Luyện Thể Quyết, Cửu Chuyển Niết Bàn Công là hai công pháp giúp hắn nổi danh kiếp trước, chưa bao giờ truyền cho ai. Kiếp này có thể gặp lại đệ đệ hắn đã không có tiếc nuối, truyền cho hắn cũng không có gì!
- Ca ca...
Thấy thái độ huynh trưởng không những thay đổi còn hứa hẹn với mình như thế, đôi mắt Nhiếp Đồng khẽ đỏ. Hắn thầm thề nếu có thể trị được hai chân hắn nhất định sẽ thật tốt với ca ca, muôn chết không từ!
- Tốt rồi, hảo hảo tu luyện, tranh thủ có chút thành tựu. Đến lúc đó huynh đệ chúng ta sẽ cùng lưu lạc thiên hạ, chém giết yêu nghiệt!
Nhiếp Vân cười lớn nói.
- Cùng lưu lạc thiên hạ, chém giết yêu nghiệt? Ca ca, ta tuyệt sẽ không để huynh thất vọng đâu!
Nhiếp Đồng hai mắt tỏa sáng, nhiệt huyết sôi trào!
Từ khi hiểu chuyện Nhiếp Đồng đã tàn phế, vô luận gia tộc hay là phân chi, ai ai cũng khinh bỉ hắn. Bây giờ Nhiếp Vân ca ca chẳng những nói có thể trị tốt chân, còn muốn dẫn hắn đi lưu lạc thiên hạ, sao hắn có thể không hưng phấn?
- Đúng rồi, Nhiếp Đồng. Trước kia đệ tu luyện đều là tỷ tỷ thay ngươi phòng ngừa ta phát hiện, tại sao hôm nay không thấy Phụng tỷ tỷ đâu?
Nhiếp Vân cười hỏi.
Tỷ tỷ trong miệng hắn, đúng là con gái đại bá, Nhiếp Tiểu Phụng.
Phân chi của hắn do gia gia Nhiếp Thiên truyền thừa, bậc cha chú có đại bá, phụ thân, thúc thúc.
Đại bá cùng thúc thúc lần lượt mất, từng người lưu lại một nữ cùng một nam, Nhiếp Tiểu Phụng cùng Nhiếp Đồng.
- Ngày hôm qua nghe nói Nhiếp Siêu mang mệnh lệnh trừng phạt của gia tộc tới, trời vừa sáng tỷ tỷ liền đi ra ngoài, đến bây giờ còn chưa có trở lại!
Nhiếp Đồng vò đầu nói ra.
Mệnh lệnh trừng phạt do viện trưởng lão của gia tộc đưa ra, bình thường nhận được mệnh lệnh cùng hạ phát đều có khoảng thời gian, có thể sớm biết rõ cũng rất bình thường.
- Ngươi nói tỷ tỷ trời vừa sáng liền đi ra ngoài?
Nghe nói như thế, khuôn mặt Nhiếp Vân đỏ lên, như gặp phải trọng kích, toàn thân không tự chủ được kịch liệt run rẩy.
Hắn vốn nghĩ mình tỉnh sớm, đem Nhiếp Siêu, Nhiếp Triêu Tinh đánh thành phế vật, chuyện thảm của tỷ tỷ sẽ không phát sinh, lại không nghĩ rằng chuyện này từ lúc hắn chưa tỉnh lại cũng đã xảy ra.
Nếu như hắn nhớ không sai, tỷ tỷ chính vì biết tin tức ấy, lo lắng phân chi không trả được tiền mới ra ngoài nghĩ cách mượn tạm. Ai dè trùng hợp gặp phải công tử Phùng gia Phùng Tiêu đang du ngoạn!
Phùng Tiêu sau khi nhìn thấy Phụng tỷ liền giở thói háo sắc, vũ nhục tỷ tỷ! Ngoài miệng đáp ứng trợ giúp chuộc Lạc Thủy kim thuẫn, khiến nàng đồng ý hiến thân, cũng tại thời khắc mấu chốt cuối cùng, đột nhiên thay đổi, không muốn chịu trách nhiệm! Còn truyền tin tức ra ngoài bảo Phụng tỷ vì ham giàu sang phú quý, tự mình dâng hiến, dùng sắc dụ hoặc. Nhiếp phủ nghe tin, yêu cầu phân chi phải cho một lời giải thích thoả đáng.
Lúc ấy phân chi của hắn đã rất thê thảm, Phùng Tiêu lại là người thừa kế duy nhất của tứ đại gia tộc Phùng gia, đối phương tung tin bịa đặt, Nhiếp Phủ lại xử phạt, bức hắn phải thừa nhận tỷ tỷ là đồ đàn bà lẳng lơ dâm đãng. Vì không khiến hắn khó xử, không khiến phân chi gặp nạn đã dùng kiếm tự vẫn!
Năm đó tỷ tỷ mười bảy tuổi!
Mười bảy tuổi, cái tuổi như hoa như ngọc, lại bởi vì tai họa bất ngờ do hắn gây ra cùng sự yếu nhược của hắn mà hương tiêu ngọc vẫn.
Kiếp trước, tỷ tỷ xem như một tiếc nuối lớn trong lòng hắn, kiếp này, hắn quyết không để thảm kịch ấy lặp lại!
- Làm sao vậy, ca ca?
Thấy sắc mặt ca ca thay đổi, Nhiếp Đồng vội vàng hỏi.
- Không có việc gì, ngươi ở nơi này hảo hảo tu luyện, ta đi ra ngoài một chuyến!
Nhớ tới những chuyện này, Nhiếp Vân đâu còn đứng yên được nữa? Hắn dặn dò một câu rồi vội vàng chạy ra ngoài thành!
Căn cứ trí nhớ của kiếp trước, tỷ tỷ đúng là ra ngoài thành vay tiền, khi trở lại bị Phùng Tiêu bắt gặp liền nảy lòng tham!
Thế nhưng mà... Đi ra đó có nhiều đường như vậy, cụ thể là đường nào? Tỷ tỷ lại ở địa phương nào bị hãm hại?
Không có những tin tức này, tìm một người ở ngoài thành giống như mò kim đáy biển!
Lần đầu tiên, trong tâm Nhiếp Vân bay lên một cổ cảm giác vô lực. Hắn cảm thấy trọng sinh cũng chưa phải là kẻ tiên tri chuyện gì cũng làm được!
Kiếp trước, hắn không quá quan tâm tới tỷ tỷ cho nên rốt cục nàng đi đâu, đường nào, tại đâu gặp chuyện cũng đều hoàn toàn không biết gì cả!
- Có qua lại với chi Nhiếp Thiên chúng ta chỉ có chi Nhiếp Long. Chi này năm ấy do liên quan đến chuyện kia nên bị đuổi ra thành Lạc Thủy, sống dưới chân Hà Lạc Sơn, tỷ tỷ nhất định là đi tìm bọn họ rồi!
Trong đầu linh quang lóe lên, Nhiếp Vân đột nhiên nhớ tới một việc, sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm.
Năm đó chuyện tỷ tỷ vừa kết thúc, chi Nhiếp Long được gia tộc triệu hoán, một lần nữa trở về trong tộc, trở thành nội chi. Trước kia hắn chưa bao giờ liên hệ hai chuyện này lại với nhau, bây giờ nghĩ lại quả nhiên điểm đáng ngờ rất nhiều. Chẳng lẽ... chuyện tỷ tỷ, không phải là ngoài ý muốn, mà là có âm mưu, sớm đã chuẩn bị?
- Nếu thật là các ngươi làm, chi Nhiếp Long cũng đừng trách ta hạ thủ không lưu tình !
Con mắt chậm rãi nheo lại, Nhiếp Vân sát ý ngập trời!
Trước khi trọng sinh, bản thân hắn cũng vì giết chóc quá nặng, nên được xưng là Huyết Ngục Ma Tôn. Bởi vì tất cả mọi người biết rõ, đắc tội gia tộc của mình, dù là thế lực nào, bất kể là ai, bất luận địa vị gì đều chỉ có một kết cục: Máu chảy thành sông, thây chất thành núi!