Chuyện kia liên lụy quá lớn, hắn không thể nói cho bất luận kẻ nào. Cho dù mẫu thân cũng không được. Nhiếp Vân đành phải giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo, đem mẫu thân vốn rất nghi hoặc của mình tiễn về phòng.
Đi ở sau lưng nàng, nhìn những sợi bạc hai bên tóc mai, đôi mắt Nhiếp Vân khẽ đỏ lên.
Thời điểm này ở kiếp trước, mẫu thân vì hắn hao tổn tâm trí, chịu bao nhiêu mệt mỏi. Nhưng hắn lúc ấy lại không thấy còn luôn trách cứ nàng.
Thật sự là vô liêm sỉ đến cực điểm!
Nương, kiếp trước nhi tử vô dụng, để người cả đời không có một ngày tốt lành, còn vì nhi tử mà rớt núi.
Nương, kiếp trước là nhi tử vụng về, làm hại người suốt ngày lo lắng, không đến bốn mươi tóc đã trắng đầu.
Nương, kiếp trước là nhi tử không hiểu chuyện, khiến cho gia tộc chịu nguy nan, để cho người lo lắng mệt nhọc.
Bất quá, nương, kiếp nầy, ta nhất định sẽ để người trở thành người hạnh phúc nhất trên thế giới! Người sẽ kiêu ngạo và tự hào về ta!
Nắm chặt nắm tay, Nhiếp Vân thầm thề trong lòng!
Sau khi đưa mẫu thân về, Nhiếp Vân lại trở lại sân nhỏ.
Trong sân từng cọng cây ngọn cỏ, mỗi viên gạch cục đá dều giống hệt trong kí ức, khiến cho Nhiếp vân cảm thấy hưng phấn không thôi.
- Vù vù!
Đang nhớ lại đủ loại chuyện kiếp trước, hắn chợt nghe thấy tiếng kiếm phong nặng nề gào thét vang lên liên tiếp trong sân nhỏ, giống như có người đang luyện tập kiếm pháp.
Trong đầu hiện lên một khuôn mặt trẻ trung non nớt, tâm Nhiếp Vân khẽ thắt, nhanh chóng đi về phía phát ra âm thanh.
Trên một mảnh đất trống sâu trong sân nhỏ, một thiếu niên chỉ có mười mấy tuổi tay cầm trường kiếm, ánh mắt kiên nghị không ngừng đâm nhanh. Mỗi nhát đâm đều làm không khí phát ra tiếng rít xé gió, phảng phất có kiếm khí tràn ngập.
Thiếu niên kiếm pháp không kém nhưng hạ thân lại không động, cứng ngắc giống như tượng đá.
Nhìn đến đây, Nhiếp Vân khổ sở một hồi.
Cũng không phải thiếu niên không học qua bộ pháp nửa người dưới mà do lúc ba tuổi đệ ấy bị rắn độc cắn tổn thương chân, làm cho kinh mạch bế tắc, hai chân hóa đá, đi đường đều rất khó khăn!
Nhi tử Tam thúc, Nhiếp Đồng!
Kinh mạch Nhiếp Đồng bị bế tắc không thể tu luyện Khí Hải. Nhưng đệ ấy lại không nhụt chí. Sáu tuổi bắt đầu vụng trộm tu luyện kiếm pháp, mỗi một nhát kiếm ban nãy đâm ra đều là một trăm phần trăm lực lượng cơ bắp!
Một đứa bé chín tuổi, có thể đơn thuần dùng cơ bắp liền đem kiếm pháp luyện thành như vậy, cần phải có bao nhiêu nghi lực đây?
- Ah, Nhiếp Vân ca ca, ta sai rồi, ta cũng không dám luyện nữa, ta đi ngay...
Tựa hồ nghe được động tĩnh sau lưng, Nhiếp Đồng quay đầu. Thấy Nhiếp Vân đứng đó, sắc mặt đệ ấy thay đổi, run rẩy đem kiếm giấu kỹ, trên trán toát ra mồ hôi.
Nhiếp Đồng như thế khiến nội tâm Nhiếp Vân không khống chế được mà đau đớn…
Việc bắt nạt Nhiếp Đồng có thể coi là chuyện khốn nạn nhất hắn từng làm. Hắn mắng Nhiếp Đồng là phế vật còn không cho phép hắn tu luyện!
Kiếp trước hắn cho rằng Nhiếp Đồng không thể tu luyện Khí Hải, không có bất kỳ tác dụng gì cho gia tộc , tu luyện chỉ lãng phí tài nguyên nên mỗi lần nhìn thấy Nhiếp Đồng đều hung hăng quát lớn, thậm chí ra tay giáo huấn. Bởi vậy, Nhiếp Đồng tu luyện đều lén sau lưng hắn, một khi bị phát hiện liền thấp thỏm lo âu, sợ chỉ trích.
Chuyện này vẫn vậy cho đến đại họa ấy!
Phụ thân bị giết, bản thân hắn nản lòng thoái chí, quyết định cùng chết với lũ Yêu tộc kia. Là Nhiếp Đồng đã cứu hắn!
Ngay lúc đó Nhiếp Đồng hai chân cứng ngắc, đi mỗi bước đều phi thường khó khăn. Nhưng hắn lại xuất kiếm như gió.
Mỗi một kiếm xuống dưới, tất có một Yêu tộc tử vong. Ánh mắt kiên định lạnh lùng, mặc cho đối phương xông tới bao nhiêu đều chưa từng thay đổi.
Lúc này hắn mới phát hiện trên người đối phương có những một trăm ba mươi bảy vết kiếm, sinh cơ đã sớm đoạn tuyệt!
Có thể kiên trì đến cuối cùng cũng nhờ vào một ý chí bất khuất không chịu buông tha.
- Ca, ta không phải phế vật, ta giống như... Còn có chút hữu dụng!
Đây là câu nói cuối cùng của Nhiếp Đồng, cũng là câu nói duy nhất Nhiếp Đồng nói với hắn trong mấy năm qua từ khi đệ ấy bắt đầu luyện kiếm.
Năm đó Nhiếp Đồng mới mười lăm tuổi!
Hơn nữa nói xong câu ấy Nhiếp Đồng liền qua đời, dù cho hắn có lay gọi cỡ nào cũng không còn đáp trả.
- Nhiếp Đồng!
Chuyện cũ đủ loại tựa hồ ngay tại trước mắt, tim đau đớn vô cùng. Nhiếp Vân đi tới, ôm thiếu niên vào trong ngực, nước mắt tuôn rơi không thể kiềm chế!
Là đệ ấy, thật là đệ ấy!
Dù khuôn mặt bây giờ vẫn còn non nớt nhưng sự kiên nghị trong mắt vẫn không hề thay đổi. Đây đúng là đệ đệ vì cứu hắn trong bầy yêu thú mà gánh chịu một trăm ba mươi bảy kiếm vẫn không kêu chút nào.
- Nhiếp Vân ca ca, ta sai rồi. Ta biết rõ ta là phế vật, không thể tu luyện, về sau cũng không dám nữa...
- Đệ không phải phế vật, là ca ca sai!
Nhiếp Vân lòng như đao cắt.
Ta thật là kẻ khốn nạn, kẻ khốn nạn nhất trên đời!
Nếu không có lần ấy, hắn sẽ không biết đối phương đã đổ bao nhiêu mồ hôi nước mắt.
Nếu như không có lần ấy, hắn sẽ không biết vì một câu ‘vô dụng’ của hắn mà Nhiếp Đồng đã trả giá thế nào!
Nhiếp Đồng, đệ không hề vô dụng, là ta bị ma quỷ ám ảnh! Là ta quá mức ngu xuẩn! Là ta không biết phân biệt!
- Nhiếp Vân ca ca...
Trước kia gặp mặt là ca ca lại quát hắn. Hôm nay ca ca không những không mắng mà còn ôm hắn nói là lỗi của mình, Nhiếp Đồng sững người, không biết làm sao.
Hiểu do đã trải qua hai kiếp cho nên hơi thất thố cho nên sau khi buông Nhiếp Đồng ra Nhiếp Vân liền nói:
- Nhiếp Đồng, từ hôm nay trở đi, đệ có thể tự do tu luyện. Nếu có cái gì không hiểu , ca ca có thể tự mình dạy đệ!
- Ta có thể tự do tu luyện? Ca ca không răn dạy ta nữa?
Đôi mắt thiếu niên sáng ngời, giống hệt như trong trí nhớ.
- Ừ !
Nhiếp Vân khẳng định gật đầu.
- Thật tốt quá!
Nhiếp Đồng vô cùng hưng phấn, ôm cổ Nhiếp Vân:
- Ca ca vạn tuế, đa tạ ca ca!
- Ha ha!
Thấy hắn cao hứng như thế, cảm giác bi thương của Nhiếp Vân cũng giảm bớt. Tâm trạng tốt hơn.
Cũng đúng, kiếp trước đã qua, hắn đã trọng sinh! Kiếp này hắn nhất định sẽ sống thật phấn khích. Đệ đệ kiếp trước vì hắn mà chết, kiếp này hắn nhất quyết không dẫm lại vết xe đổ!
Nghĩ vậy, Nhiếp Vân nở nụ cười:
- Nhiếp Đồng, ca ca nơi này có một bộ công pháp tên là Linh Tê Luyện Thể Quyết . Không cần mở ra Khí Hải vẫn có thể tu luyện. Hai ngày này ca ca sẽ viết ra cho đệ. Đệ chỉ cần tu luyện cho tốt, chân của đệ ... Tuyệt đối có thể khôi phục!