Đứa con trai này do sự ảnh hưởng của gia đình cho nên dù tu luyện rất cố gắng, nhưng làm chuyện gì đều có chút tự ti, không tự tin. Tại sao hôm nay dám nói vậy với Nhiếp Siêu, Nhiếp Triêu Tinh ? Nhất là ánh mắt tỉnh táo trầm ổn, thỉnh thoảng lóe ra một đạo mũi nhọn khó có thể che lấp...
Mà loại mũi nhọn này, nàng cũng chỉ từng thấy trong mắt Nhiếp Khiếu Thiên năm đó!
Chẳng lẽ... Nhi tử thay đổi? Giống như Khiếu Thiên trước kia, tự tin kiêu ngạo, bộc lộ tài năng?
- Không biết sống chết? Tốt, tốt, đây là ngươi bức ta. Lập tức quỳ xuống nói mình là một súc sinh, là đồ đê tiện, có lẽ ta còn có thể tha cho ngươi, nếu không... Ah!
Bùm!
Còn chưa dứt lời, Nhiếp Triêu Tinh đã cảm thấy trên mặt tê rần. Trước mắt lấp lóe bảy sắc cầu vồng, đỏ, cam, vàng, xanh, chàm gì đều có. Hắn hét thảm một tiếng, bay ngược bảy, tám mét, khóe miệng trào máu.
- Ngươi dám đánh đệ tử chấp pháp... Lá gan của ngươi thật lớn, ta sẽ bẩm báo gia tộc...
Nhiếp Triêu Tinh gào thét, bất quá còn chưa rống xong, một bàn chân đã dẫm vào mặt!
Răng rắc!
Hàm răng bị một cước này làm rớt sạch, miệng cũng sưng vêu lên.
- Mau dừng tay! Nhiếp Vân, ngươi chẳng những ngang nhiên trái lệnh xử của gia tộc, còn ẩu đả đệ tử chấp pháp, ngươi xong đời, chi các ngươi cũng xong đơi! Ta sẽ bẩm báo gia tộc, đem chi bọn ngươi nam loạn côn đánh chết, nữ bán làm kĩ nữ…
Sự tình phát sinh quá mức đột nhiên, lúc Nhiếp Siêu thấy Nhiếp Triêu Tinh nằm trên mặt đất đã không còn hình người, lập tức tức sùi bọt mép, gào thét.
- Nam loạn côn đánh chết? Nữ bán đi làm kỹ ?
Đôi mắt khẽ híp lại, Nhiếp Vân là người hai kiếp, trước khi trọng sinh càng là đạt tới đan điền huyệt khiếu cảnh đỉnh phong, làm sao có thể tiếp nhận loại uy hiếp này? Hắn dừng lại, hóa thành một đạo ảo ảnh, xuất hiện tại trước mặt Nhiếp Siêu.
- Muốn đánh lén ta? Nằm mơ, ta cũng không phải Nhiếp Triêu Tinh, ta có luyện qua phòng đánh lén... Ah!
Nhiếp Siêu vừa mới tự tin bảo mình không phải Nhiếp Triêu Tinh, thì trước mắt đã tối sầm. Hắn cũng giống hệt đối phương, bay ngược ra ngoài, rơi trên mặt đất. Mặt vặn vẹo giống như bánh quai chèo, toàn thân run rẩy, không ngừng run rẩy.
- Đúng vậy, ngươi không phải Nhiếp Triêu Tinh. So Nhiếp Triêu Tinh ngươi càng phải bị phạt nặng hơn!
Hừ lạnh một tiếng Nhiếp Vân đi tới, răng rắc! Răng rắc! Khí Hải Nhiếp Siêu bị nghiền nát, cánh tay, xương đùi toàn bộ vỡ vụn.
- Ah...
Không nghĩ tới thiếu niên mấy hôm trước còn bị chính mình bắt nạt kiểu gì cũng được hôm nay lại tàn nhẫn như thế, Nhiếp Siêu kêu thảm một tiếng rồi ngất đi. Xem bộ dạng này, cho dù cứu trở về hắn chỉ sợ cũng không sống nổi!
Không để ý tới Nhiếp Siêu sinh tử không biết, Nhiếp Vân lại đi tới trước mặt Nhiếp Triêu Tinh.
- Nhiếp Triêu Tinh đường huynh, ngươi cùng Nhiếp Siêu đến đây xử phạt, phân chi chúng ta ngoan ngoãn giao một vạn lượng bạch ngân, ai ngờ Nhiếp Siêu thấy hơi tiền nổi máu tham, đối với ngươi hạ sát thủ, kết quả bị ngươi dùng tuyệt chiêu đánh thành trọng thương không thể trị... Không biết ta nói có sai hay không?
- Ngươi...
Nhiếp Triêu Tinh vốn định quát lớn đối phương nói hưu nói vượn, nhưng thấy ánh mắt thiếu niên âm hàn lạnh lùng, đành phải đem lời nói nuốt xuống.
Loại ánh mắt này thật giống như Hồng hoang mãnh thú, tùy thời đều đem người xé rách.
Nhiếp Triêu Tinh chỉ là đệ tử cáo mượn oai hùm mà thôi, nào đã trải qua loại trận chiến này, trong nội tâm đã sớm sợ run.
- Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ta tin tưởng Nhiếp Triêu Tinh đường huynh sẽ nói như vậy!
Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, bàn tay nhẹ nhàng khẽ điểm vào các đốt ngón tay trên tay đối phương.
- Ah... Ngươi... Đối với ta... Làm cái gì...
Vốn đang nghi hoặc Nhiếp Vân làm vậy làm gì, Nhiếp Triêu Tinh đột nhiên kêu thảm một tiếng. Trên trán mồ hôi rơi như mưa.
Các đốt ngón tay giống như có người cầm cái cưa sắt hung hăng cưa, cảm giác đau chết đi sống lại làm cho hắn có thể vỡ nát bất cứ lúc nào.
- Ah, quên nói cho ngươi biết, đây là chiêu thức mà ta đã học được từ một cao nhân, tên là Tử Ngọ Ma Cốt Kình. Kẻ trúng chiêu này mỗi lần giữa trưa các đốt ngón tay sẽ đau như bị đá cứa. Nếu cứu chữa chậm trễ..., bảy bảy bốn mươi chín ngày sau chúng sẽ hóa thành nước mủ, triệt để biến thành phế nhân!
Nhiếp Vân xoa ngón tay, giống như đang nói một chuyện chẳng hề liên quan đến mình.
- Còn một chuyện nữa, Tử Ngọ Ma Cốt Kình này là do ta thi triển, chỉ có bản thân ta có thể giải. Đừng nói Lạc Thủy thành, cho dù toàn bộ đế quốc Thần Phong , ngươi cũng đừng mơ tìm được người thứ hai! Hữu hảo nhắc ngươi một câu, nếu cưỡng ép giải trừ nó không đúng cách, nỗi thống khổ của ngươi sẽ tăng gấp bội. Vốn chỉ có buổi trưa phát tác, cưỡng ép giải trừ sẽ phát tán thêm vào buổi sáng ...
Thanh âm Nhiếp Vân không lớn nhưng Nhiếp Triêu Tinh nghe vào trong tai lại cảm giác sợ nổi da gà, lạnh cả người.
- Yên tâm... Nhiếp Siêu... Nổi điên... Ta... Nhất định sẽ đem tội của hắn báo cáo... Trả lại sự trong sạch cho ngươi ...
Giãy dụa đứng lên, Nhiếp Triêu Tinh dùng thanh âm ngay cả hắn cũng nghe không được vội vàng hô.
Hết cách, thống khổ Tử Ngọ Ma Cốt Kình mang đến thật quá độc ác, không thể không khuất phục.
- Nhiếp Triêu Tinh đường huynh thật sự là anh minh, nhanh như vậy đã hiểu chuyện đã trải qua. Vậy thì mời đường huynh mang Nhiếp Siêu ly khai chi chúng ta a! Ta cũng không quản nữa!
Khoát tay áo, Nhiếp Vân nhếch miệng.
- Vâng...
Giãy dụa cõngNhiếp Siêu lên, Nhiếp Triêu Tinh chậm rãi đi ra ngoài, chỉ chốc lát đã rời sân nhỏ đi mất.
- Những gì đời trước làm sai ta sẽ sửa lại. Những gì mất đi, ta sẽ đoạt lại hoàn toàn. Những kẻ bắt nạt ta, ta sẽ làm cho các ngươi hối hận vì đã sống trên đời, tuyệt không nương tay!
Thấy hai người đi xa, Nhiếp Vân xiết chặt tay, thề.
Hai đời kinh nghiệm sinh tử, Nhiếp Vân đã không còn sự đơn thuần như kiếp trước, tâm trí sớm đã phá kén hóa bướm!
- Vân nhi...
Chứng kiến nhi tử trong nháy mắt liền đem Nhiếp Siêu, Nhiếp Triêu Tinh đánh đến sinh tử không rõ, Nhiếp Linh đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích. Thân thể nàng cứng ngắc, như sắp hóa đá.
Đây quả thật là Nhiếp Vân, con ta sao?
Dưỡng Khí cảnh sơ kỳ đánh cường giả Dưỡng Khí cảnh đỉnh phong sinh tử không rõ... Đến cùng là sao?
Tính cách Nhiếp Vân nàng biết rất rõ.
Gia đình ảnh hưởng đến con nàng quá lớn. Trong cứng cỏi mang theo một tia tự ti, bình thường lạnh lùng đến cực điểm, không muốn cùng người nói chuyện. Hôm nay đây là làm sao vậy?
- Ha ha, nương , ngươi mau về nghỉ ngơi đi!
Thấy mẫu thân mình như thế, Nhiếp Vân không biết bà nghĩ cái gì, đành phải bất đắc dĩ cười cười.