Vô Tận Đan Điền

Chương 4: Chương 4: Tử Ngọ Ma Cốt Kình. (Thượng)




Mới tu luyện một hồi, Nhiếp Vân bỗng nghe bên trong nội viện vang lên một tiếng hừ lạnh cùng giọng nói vô cùng càng quấy càng ngày càng lại gần.

Nhiếp gia cũng giống như các gia tộc bình thường khác, khảo hạch tất cả đệ tử hai năm một lần. Căn cứ thiên phú , thực lực của đệ tử để xác định nội chi, ngoại chi.

Đệ tử nội chi có thể ở trong Nhiếp phủ tại thành Lạc thủy, mà đệ tử ngoại chi chỉ có phái ra ngoài đến các nơi, thay gia tộc quản lí các loại sinh ý!

Nhiếp Vân thuộc phân chi Nhiếp Thiên.

Năm đó lúc phụ thân còn cường thịnh, bọn họ luôn được ở trong chỗ quan trọng nhất của Nhiếp phủ. Sau khi phụ thân hắn gặp nạn, không cách nào tham gia trận đấu của gia tộc cộng thêm xa lánh liền luân lạc tới loại tình trạng này.

Đệ tử ngoại chi cùng đệ tử nội chi tựa như chi thứ cùng dòng chính, Địa Vị bất đồng, quyền lợi ở gia tộc cũng khác biệt rất lớn.

Tiếng mẫu thân hắn vang lên:

- Một vạn lượng tiền bồi thường? Phân chi Nhiếp Thiên của chúng ta hoàn toàn không có nhiều tiền như vậy... Có thể bẩm báo trong tộc khẽ dàn xếp chút được không?

Sau khi tu luyện thất bại phụ thân của hắn cả ngày lấy rượu quên sầu, tất cả mọi chuyện trong phân chi đều do một tay mẫu thân hắn lo liệu, trên thực tế nàng mới là gia chủ của phân chi này.

Tiếng cười âm hiểm vang lên.:

- Dàn xếp một chút? Ha ha, không có cũng được. Nhà các ngươi không phải có Lạc Thủy kim thuẫn sao? Giao ra đây cũng có thể thế chấp!

- Lạc Thủy kim thuẫn là vật được thành chủ thành Lạc Thủy ban cho Khiếu Thiên lúc chàng đạt được giải quán quân cuộc thi tài thành Lạc Thủy năm đó. Nó đại biểu cho vinh dự vô cùng của phân chi chúng ta, tuyệt không có thể thế chấp...

- Vinh dự? Phân chi các ngươi cũng muốn vinh dự? Cũng có vinh dự?

Thanh âm mang theo châm chọc nồng đậm cùng đùa cợt:

- Tiện nữ nhân, gọi ngươi thím là cho ngươi mặt mũi, đừng không biết xấu hổ. Ta nói cho ngươi biết, cầm không ra một vạn lượng thì mau đem Lạc Thủy kim thuẫn giao ra đây! Chọc ta nổi giận, có tin ta sẽ lôi Nhiếp Vân ra đánh một trận còn báo rằng hắn mạo phạm đệ tử nội chi hay không?

- Lôi ta ra đánh một trận?

Lời còn chưa dứt bỗng cửa phòng vốn đóng chặt khẽ mở dần ra. Sau đó một thanh âm bình thản lại lạnh lùng đột nhiên vang lên:

- Ta thật muốn hỏi ngươi một câu... Đầu óc ngươi bị lừa đá hả?

- Ta thật muốn hỏi ngươi một câu... Đầu óc ngươi bị lừa đá hả?

Lúc ở trong phòng Nhiếp Vân đã biết kẻ ở bên ngoài rốt cục là ai. Kẻ đó chính là Nhiếp Siêu năm ngày trước đã đem hắn đánh trọng thương!

Nhiếp Siêu là đệ tử nội chi, tuy chỉ mở ra một huyết thống nhân tử, nhưng có được đan dược cùng công pháp trong tộc cung cấp, tốc độ tu luyện không chậm hơn hắn kiếp trước, thậm chí còn hơn.

Hiện tại đối phương đã đạt tới Khí Hải đệ tam trọng, Dưỡng Khí cảnh đỉnh phong, so với Dưỡng Khí cảnh sơ kỳ như hắn còn cao hơn vài cấp.

Bất quá, hiện tại Nhiếp Vân dung hợp trí nhớ hai đời, kinh nghiệm chiến đấu so với tộc trưởng Nhiếp Phủ còn có thể mạnh hơn gấp mấy trăm lần. Đừng nói chỉ là Dưỡng Khí cảnh đỉnh phong, cho dù có là cảnh giới Chân Khí cảnh tới, cũng rất khó có thể đánh bại hắn.

Lúc này kiếp trước, do không có kinh nghiệm chiến đấu như giờ, Nhiếp Siêu đánh hắn trọng thương còn vu cáo hắn tấn công đệ tử nội chi. Kết quả phân chi bị phạt phải bồi thường một vạn lượng bạch ngân.

Phân chi Nhiếp Thiên nghèo rớt mồng tơi, vô lực trả tiền, cuối cùng chỉ có thể giao Lạc Thủy kim thuẫn đại biểu cho phân chi, cũng là đại biểu cho vinh dự tối cao của phụ thân hắn ra.

Bảo hộ không được vinh dự của gia tộc, đối với bất kỳ người nào mà nói đều là vô cùng nhục nhã!

Bởi vì chuyện này, phụ thân bệnh nặng một hồi, thiếu chút nữa chết mất!

Cũng bởi vì chuyện này, con gái đại bá, cũng là Đường tỷ của hắn vì giảm bớt sự nguy cấp của phân chi mà cam nguyện gả cho Nhị thiếu gia của Phùng gia, một tên công tử bột không hơn không kém, cuối cùng Đường tỷ cũng bị áp bức đến tự sát thân vong!

Có thể nói, mặc dù Nhiếp Siêu không phải đầu sỏ làm cho phân chi điêu tàn, cũng là người thừa nước đục thả câu, chết một trăm lần cũng không đủ hóa giải cừu hận!

Kiếp trước, bản thân hắn bị trọng thương, thực lực sụt giảm, không phải là đối thủ của tên này, cuối cùng phải nhịn. Kiếp này ông trời để cho hắn trọng sinh, hắn sao có thể giẫm lên vết xe đổ được chứ?

Lửa giận thiêu đốt trong lòng, Nhiếp Vân nhìn tên đường huynh ngang ngược càn rỡ đứng trong viện, ánh mắt lạnh như băng.

- Ta tưởng rằng ai dám cùng ta nói như vậy, hóa ra là Nhiếp Vân đường đệ ah, Sao? Thương thế tốt lên rồi hả? Thương thế tốt rồi có phải lại muốn ta đánh ngươi một trận nữa phải không?

Nghe Nhiếp Vân nói vậy sắc mặt Nhiếp Siêu lập tức trở nên âm lãnh.

Nhiếp Vân dám cùng chính mình nói như vậy, tuyệt đối là ngứa da muốn ăn đòn!

- Vân nhi, sao con lại đi ra? Vết thương còn chưa lành, mau quay về nghỉ ngơi đi!

Thấy nhi tử đột nhiên đi tới, cũng chọc giận Nhiếp Siêu, sắc mặt Nhiếp Linh liền trở nên tái nhợt, vội vàng đi tới giữ chặt cánh tay Nhiếp Vân.

- Nhiếp Linh, ngươi cũng thấy rồi đó. Nhiếp Vân con ngươi, thân là đệ tử ngoại chi lại đối với đệ tử nội chi Nhiếp Siêu nói năng lỗ mãng, trong tộc xử phạt công bình công chính, không có thiên vị chút nào, lần này ngươi còn có lời gì để nói?

Nhiếp Linh còn chưa nói gì, sau lưng Nhiếp Siêu bỗng vang lên một tiếng âm dương quái khí hừ lạnh. Một thanh niên áo xám vẻ mặt cười xấu xa nhìn qua, trong tay cầm một trương giấy có ghi mệnh lệnh xử phạt của gia tộc.

Trên trang giấy giấy trắng mực đen, viết xử phạt chi Nhiếp Thiên một vạn lượng bạch ngân.

Người thanh niên này tên là Nhiếp Triêu Tinh, là thành viên đội chấp pháp gia tộc, thực lực Dưỡng Khí cảnh trung kỳ, gần đây cùng Nhiếp Siêu cấu kết với nhau làm việc xấu, lần này chính là do hắn tới ban bố xử phạt gia tộc.

Đội chấp pháp gia tộc được Nhiếp Phủ thành lập để quản lí rất nhiều phân chi. Bọn họ phụ trách ban bố, chấp hành các loại xử phạt. Nắm giữ uy thế cùng quyền lợi, khiến các phân chi vừa sợ vừa giận.

- Con của ta thương thế chưa lành, thuận miệng nói lung tung, không nên tưởng thật...

Nhiếp Linh vội vàng khoát tay, dùng sức kéo cánh tay Nhiếp Vân, lại phát hiện nhi tử trước kia vô cùng nghe lời, nhưng bây giờ vẫn vững vàng đứng tại nguyên chỗ, dưới chân giống như mọc rể.

- Mẫu thân, không có việc gì, hai tên không biết sống chết mà thôi, ta có chừng mực!

Vỗ vỗ tay của mẫu thân cánh tay, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng.

- Vân nhi...

Thấy nhi tử đầy tự tin, Nhiếp Linh ngẩn ngơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.