Vô Tận Trùng Sinh

Chương 144: Chương 144: Một thứ có thể quyết định vận mệnh của ta




Mặc dù tự nhủ người thanh niên trước mắt này cùng với Khương Thần kia là hai người khác nhau, thế nhưng khi nghe hắn tự xưng bản thân là Khương Thần, Lam Tiểu Nhu nàng trong lòng vẫn có một chút cảm giác khó tả.

“Ngươi tốt, không biết ngươi tìm ai?”

Khương Thần nhìn Lam Tiểu Nhu tủm tỉm nói:

“Ta tìm Khương Thần.”

Một câu vừa dứt, Lam Tiểu Nhu cùng Khương Y Na khuôn mặt hiện lên chút mộng bức.

Tìm Khương Thần? Ngươi chẳng phải là Khương Thần hay sao?

“Ca ca, ngươi chính là ngươi rồi, làm sao còn phải tìm đây?”

Khương Thần nghe vậy khẽ gõ vào trán nàng một cái nói:

“Khương Thần mà ta nhắc tới là người khác.”

Bên này, Khương Y Na hai tay ôm lấy trán, khuôn mặt hiện lên vẻ giận dữ nói:

“Ca ca, ngươi không được cốc đầu Y Na, người ta nói cốc đầu sẽ không lớn được.”

“Tiểu Y Na không lớn được vậy ca ca sẽ nuôi ngươi.” Khương Thần cười trêu chọc.

“Ai thèm ca ca ngươi nuôi. Y Na có thể tự nuôi lấy mình.”

“Vậy ngươi hiện tại làm gì mới có đồ ăn.”

“Y Na có thể làm khất cái.” Khương Y Na ngửa cổ ngạo kiều nói.

Nghe nàng nói vậy, Khương Thần vừa có chút buồn cười lại vừa thương. Hiển nhiên đối với hai từ khất cái này, Khương Y Na đã không còn xa lạ. Nàng lúc trước trong thời gian ca ca bệnh nặng chắc chắn đã từng đi xin ăn để nuôi cả hai người.

Lại nói, Lam Tiểu Nhu nghe tới một câu kia của Khương Thần, khuôn mặt hơi chút biến đổi.

Người này hóa ra đến tìm Khương Thần ca ca?

“Ngươi tìm Khương Thần ca ca?”

“Phải.” Khương Thần cười đáp.

“Ngươi là gì của hắn.”

“Tạm coi là bằng hữu, ta tới đây lấy chút đồ vốn thuộc về ta mà thôi.”

Lam Tiểu Nhu nghe vậy hai hàng lông mày nhíu lại, mặc dù thời gian tiếp xúc với Khương Thần rất ít thế nhưng nàng có thể chắc chắn rằng với loại tính cách thâm trầm kia, hắn có rất ít bằng hữu.

Đến mức một vị bằng hữu trùng tên? Nàng chưa từng nghe hắn nhắc tới bao giờ.

Hiện tại thanh niên trẻ tuổi này tự xưng quen biết với Khương Thần ca ca của nàng, lại tay không tới đây đòi lấy đồ thuộc về mình, nàng làm sao mà tin cho được.

“Khương Thần ca ca đâu? Tại sao hắn không tới đây, ngược lại chỉ có mình ngươi tới?”

“Hắn có thể có việc tại thân không thể phân tâm đi.” Khương Thần bất động thanh sắc nói: “Nếu như ngươi đủ thân thiết với hắn, chắc chắn ngươi biết hắn không thường xuyên ở nhà.”

Lam Tiểu Nhu nghe vậy sắc mặt có chút hòa hoãn.

Thanh niên này nói đúng, Khương Thần ca ca hành tung bất định, rất ít khi trở về nhà.

Lại nói, kia chỉ là suy nghĩ trong đầu của nàng, hiện tại trên mặt nàng vẫn hiện lên chút không tin tưởng, nàng nói:

“Làm sao ta có thể tin được ngươi?”

Khương Thần cười nhạt đáp:

“Ngươi có phải còn nợ hắn một hộp đồ đánh giày?”

Nói đến đây, Khương Thần còn cố ý dừng lại quan sát sắc mặt đối phương.

Quả nhiên Lam Tiểu Nhu khi nghe hắn nói một câu như vậy sắc mặt liền thoáng biến đổi. Chuyện hộp đồ đánh giày ngoại trừ nàng cùng Khương Thần liền không có ai biết. Hiện tại thanh niên này một câu liền nói toạc ra, kia chắc chắn là Khương Thần nói cho hắn biết.

“Là Khương Thần ca ca nói cho ngươi?”

Khương Thần bên này chỉ khẽ nhún vai biểu lộ không muốn giải thích.

Lam Tiểu Nhu thấy hắn không có ý muốn nói, nàng cũng không hỏi nhiều.

“Hiện tại ta cần phải đến trường, ta cũng không hoàn toàn tin tưởng ngươi.” Nói đoạn, nàng móc trong túi ra một chút tiền nói: “Ngươi tìm một chỗ nào đó thuê tạm, buổi tối liền quay trở lại đây.”

Khương Thần không chút khách sáo nhận lấy số tiền nàng đưa, trong lòng tấm tắc khen. Tiểu nha đầu này xem ra tâm lý đề phòng rất cao.

Đây cũng không khó hiểu đối với một nữ tử thông minh như nàng. Đột nhiên có người nói rằng quen biết chủ nhà, tới đây lấy một thứ thuộc về hắn, chuyện này làm sao có thể ngay lập tức tin tưởng trăm phần trăm được.

Mặc dù vậy nàng vẫn đưa cho hắn một chút tiền. Đây chính là nàng đối với Khương Thần – ca ca nàng tin tưởng, chứ không phải tin tưởng Khương Thần – hắn của hiện tại.

Khương Thần đồ rằng nếu như buổi tối gặp lại, rất có thể nàng sẽ còn đưa ra nhiều loại câu hỏi nữa để khảo sát độ tin cậy của hắn.

“Ca ca, tại sao Y Na đột nhiên cảm thấy khó hiểu?” Khương Y Na im lặng từ nãy tới giờ, lúc này mới lên tiếng.

Tiểu nha đầu hiện tại khuôn mặt tràn đầy mộng bức. Trong cuộc nói chuyện của Khương Thần cùng Lam Tiểu Nhu vừa rồi, hai chữ Khương Thần nhắc tới liên tục khiến cho nàng không phân biệt được rốt cuộc là cả hai đang nói về Khương Thần ca ca nàng hay ai.

Tâm trí tiểu nha đầu thường thường đối với mọi việc xung quanh nhận biết có chút chậm chạp bởi vậy mà lúc này vẫn chưa hết suy nghĩ.

Khương Thần nhìn thấy bộ dạng nàng như vậy, phì cười nói:

“Chính là ca ca có một người bằng hữu trùng tên, hắn mượn đồ của ca ca vì thế ca ca tới đây lấy đồ.”

“Vậy là người kia cũng tên Khương Thần?” Khương Y Na nhíu mày nói.

“Đúng vậy.”

Khương Y Na nghe vậy liền gật đầu. Thì ra một người tên Khương Thần mượn đồ của ca ca nàng, hiện tại ca ca nàng chỉ tới đây để lấy đồ.

Bảo bảo thật khó hiểu!

“Ca ca ngươi làm sao quen được người kia, Y Na trước giờ đâu nghe người nhắc tới hắn.” Khương Y Na lại tiếp tục tò mò hỏi.

“Bởi vì bình thường hai chúng ta rất ít khi liên lạc với nhau cho nên ca ca nghĩ rằng hắn đã quên vị bằng hữu này rồi.” Khương Thần cười cười bịa ra một lý do.

Đối với tâm trí của tiểu nha đầu, hắn chỉ cần bịa ra một lý do dễ nghe sau đó chuyển hướng sự chú ý của nàng sang những thứ khác, nàng liền sẽ không bao giờ nhớ tới loại vấn đề này nữa.

Khương Y Na khuôn mặt thỉnh thoảng vẫn hiện lên chút suy tư.

Khương Thần thấy vậy tủm tỉm cười nói:

“Hiện tại chúng ta có tiền, ca ca dẫn ngươi đi ngắm cảnh đẹp sau đó đi ăn, chịu không?”

Nghe thấy đi ăn cùng ngắm cảnh đẹp, tâm trí tiểu nha đầu lập tức bị đánh chệch hướng. Từ hôm rời khỏi vùng băng tuyết lạnh giá kia, nàng đã bị các loại món ăn khác mê hoặc. Hiện tại chỉ cần nghe tới ăn, nàng chắc chắn sẽ vô cùng phấn khích.

“Đồng ý cả hai tay.” Khương Y Na hai mắt híp thành nguyệt nha, hai tay giơ lên trời biểu thị vô cùng phấn khích.

“Tiểu quỷ tham ăn, ca ca bao ngươi béo ú.” Khương Thần phì cười nói.

“Ca ca xấu, Y Na sẽ không béo.”

“Tin tưởng ca ca, ca ca nhìn người chưa bao giờ sai. Ngươi chắc chắn béo ú.”

“Không…bao…giờ.”

“…”



Mang theo tiểu nha đầu đi ăn sáng xong, Khương Thần lại dẫn nàng đi chơi rất nhiều các trò chơi tại Vẫn Triết thành phố này.

Tiểu nha đầu lúc trước thường thường trò chơi nàng có thể chơi chỉ là đứng trên núi hét thật to, ném đá xuống sông hoặc nhìn chim chóc đùa giỡn trên cây, làm gì đã được chơi những trò chơi như cưỡi ngựa, tàu lượn siêu tốc…

Bởi vậy mà tiểu nha đầu phấn khích không thôi, vui chơi quên cả trời đất. Nếu như Khương Thần không ở một bên nhắc nhở nàng, có lẽ cả hai liền chơi đến tối.

Lúc này có lẽ là năm giờ chiều, Khương Y Na ngồi trên tay Khương Thần đã gọi đói bụng đến mấy lần.

Khương Thần nguyên bản sau khi về biệt thự sẽ tự tay xuống bếp nấu cho nàng một bữa thịnh soạn thế nhưng tình hình hiện tại, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ mua cho nàng hai cây kem.

Lần đầu tiên được ăn loại đồ ăn vặt này, tiểu nha đầu nhất thời vô cùng vui vẻ, đắc ý mà liếm láp.

“Ca ca, tại sao ngươi không ăn?”

“Ca ca không ăn.” Khương Thần mỉm cười nói: “Ca ca để dành nuôi mập ngươi.”

Khương Y Na nghe vậy, hai cánh mũi liền chun lại, nàng bĩu môi nói:

“Ca ca xấu, ta chắc chắn không mập.”

Vừa nói, nàng còn không quên liếm hết một cây kem.

“Ha ha ha.” Khương Thần phá lên cười.

Hắn đột nhiên có chút chủ ý, có nên nuôi béo tiểu nha đầu này không. Hắn không tưởng tượng được tiểu nha đầu này khi béo ú sẽ có bộ dạng như thế nào. Vốn đã ngốc manh chắc chắn khi đó càng thêm ngốc manh.

Về đến biệt thự Mộng Đình hồ, thời điểm hiện tại vừa vặn sáu giờ, Lam Tiểu Nhu cũng đã đi học về.

Lúc này, Lam Tiểu Nhu đang ngồi tại phòng khách, sau khi trông thấy thân ảnh Khương Thần cùng Khương Y Na ngoài cổng, nàng liền chạy ra.

“Ta còn tưởng ngươi cầm tiền rồi một đi không trở lại.” Lam Tiểu Nhu khẽ nói.

Khương Y Na nghe vậy, khuôn mặt tỏ vẻ phản đối, thanh âm nãi thanh nãi khí của nàng vang lên:

“Tỷ tỷ xinh đẹp, chúng ta không phải người như vậy.”

Nhìn bộ dáng ngốc manh của tiểu nha đầu, Lam Tiểu Nhu phì cười, đưa tay nhéo mũi nàng một chút sau đó nói:

“Ta nói đùa đấy.”

Đoạn, nàng hướng về phía Khương Thần nói:

“Vào trước rồi nói.”

Trong phòng khách, Khương Y Na đôi mắt tò mò hết nhìn đông lại ngó tây. Nàng bị cách bài trí sang trọng trong phòng khách làm cho choáng ngợp.

Bên cạnh đó, Lam Tiểu Nhu lúc này hướng về phía Khương Thần nói:

“Mặc dù chuyện lúc sáng ngươi đã nói đúng, thế nhưng chuyện đó nếu như dụng tâm điều tra vẫn có thể tra ra được. Ngươi cần phải đưa ra chút lý do khiến cho ta tin tưởng ngươi hơn.”

“Chuyện người kia kể cho ta cũng không nhiều, mặc dù vậy ta nghĩ vẫn đủ để khiến ngươi tin tưởng ta.” Khương Thần mỉm cười đáp.

“Hắn hiện tại đang ở đâu?” Lam Tiểu Nhu trầm ngâm một lát, khẽ nói.

“Chuyện này ta không thể nói được.” Khương Thần cười nhạt: “Có nói ngươi cũng không tin.”

Lam Tiểu Nhu nhìn bộ dạng thần thần bí bí của hắn, trong đầu không tự chủ lại hiện lên một đạo thân ảnh quen thuộc kia.

“Nhìn bộ dáng ngươi dường như chưa tin lắm.” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói: “Ta thậm chí có thể thuật lại toàn bộ hoàn cảnh mà ngươi cùng hắn gặp nhau.”

Lam Tiểu Nhu nhìn một bộ tự tin của thanh niên trước mặt, nàng đối với hắn đã tin đến bảy tám phần, lúc này thanh âm ôn nhu vang lên:

“Chuyện đó hắn kể hết cho ngươi hay sao.”

“Hắn kể lại cho ta phòng trừ có người ngăn không cho ta vào nhà.” Khương Thần cười nhạt nói.

Nghe đến đây, Lam Tiểu Nhu khuôn mặt thoáng đỏ.

“Như vậy món đồ ngươi cần lấy là gì?”

Khương Thần hai mắt khẽ híp lại. Trên môi nở một nụ cười tà dị, thầm nghĩ:

“Tiểu nha đầu này! Chung quy vẫn là đang âm thầm điều tra ta a.”

“Tại phòng của hắn, ngăn tủ bên trái có một chiếc hộp màu đen được bao phủ trong một kiện túi da. Đó chính là thứ ta muốn lấy.” Khương Thần thanh âm lạnh nhạt vang lên: “Ngươi có thể kiểm tra. Thế nhưng tuyệt đối không được mở hộp ra.”

Lam Tiểu Nhu nghe Khương Thần nói vậy nội tâm lại tin hắn thêm một chút. Nếu như người này mang tâm lừa đảo tới đây làm sao có thể tự tin miêu tả kĩ món đồ của hắn cùng vị trí cất giấu như vậy.

“Được rồi, ta đi kiểm tra một chút.” Lam Tiểu Nhu đứng dậy nói: “Trong nhà đều có lắp camera, ngươi nếu như có dị trạng, bảo an chỗ này chắc chắn bắt ngươi.”

“Tỷ tỷ xinh đẹp, ca ca ta chắc chắn không có dị trạng.” Khương Y Na cảm nhận được một luồng địch ý của Lam Tiểu Nhu đối với Khương Thần, lúc này mặt hơi chút vênh lên, nói.

Lam Tiểu Nhu hướng nàng cười cười một tiếng sau đó đi lên lầu hai.

Thời điểm nàng đi xuống, sắc mặt triệt để không còn chút địch ý nào. Nàng nhìn Khương Thần, vẻ mặt hiện lên chút áy náy nói:

“Xem ra ta là đa nghi quá mức.”

Nói đoạn nàng cầm kiện túi da kia đưa cho Khương Thần.

“Ai trong trường hợp này cũng sẽ hành động như ngươi mà thôi.”

“Ta có thể hay không tò mò một chút?”

“Mời nói.” Khương Thần cười đáp.

“Trong hộp có thứ gì?” Lam Tiểu Nhu khẽ nói.

Thời điểm mở kiện túi da cầm lấy chiếc hộp màu đen mà đối phương nói, nàng có cảm giác một đợt thanh lương khí tức quét qua khiến cho tinht hần sảng khoái, bởi vậy nội tâm liền tò mò không biết bên trong có thứ đồ gì mà diệu dụng đến thế.

Khương Thần nhìn khuôn mặt tò mò của nàng, cười nói:

“Một thứ có thể quyết định vận mệnh của ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.