Vô Tận Trùng Sinh

Chương 143: Chương 143: Trở về nhà




Lại trải qua hai ngày, hai huynh muội Khương Thần rốt cuộc đặt chân tới Vẫn Triết thành phố.

Tính toán thời điểm hắn rời đi với thân phận Khương Thần, trở lại với một Khương Thần khác cũng đã hơn một tháng. Hiện tại trong lòng hắn không khỏi có chút kì lạ.

Buổi sáng tại Vẫn Triết thành phố.

“Ca ca, nơi này thật đẹp.” Khương Y Na ngồi trên tay Khương Thần khẽ reo lên.

Khương Thần nhìn bộ dáng nàng như vậy, không tự chủ được lại đưa tay khẽ xoa đầu nàng. Hắn cười nói:

“Vậy ca ca liền đưa ngươi tới chỗ khác đẹp hơn, chịu không?”

Khương Y Na không đáp, ngược lại nàng giơ hai tay lên trời biểu thị đồng ý cả hai tay.

Trước loại sát thương vô hình này, Khương Thần lại không tự chủ được đưa tay xoa bóp mặt nàng một hồi rồi mới rời đi.

Từ sân bay tới biệt thự giữa Mộng Đình hồ cũng không phải gần. Cũng may trong túi vẫn còn sót lại một chút tiền vừa đủ đánh một chiếc taxi, nếu không Khương Thần hắn cũng không biết làm cách nào mới có thể đưa Khương Y Na cùng trở lại nhà mình.



Đế đô một tháng trước…

Thời điểm này, Khương Thần vừa mới rời đi hai ngày, đây cũng là thời điểm mà Lâm Thải Hân tỉnh lại sau một trận tai nạn thảm khốc.

Mặc dù chuyện này nói ra có chút khó tin, thế nhưng Lâm Thải Hân nàng chính xác là người chết được hồi sinh. Kia không phải loại kéo lại một hơi thở, mà là từ không toàn vẹn trở nên hoàn hảo.

Là sao?

Nàng ban đầu không chỉ chết mười mươi, đến mức thân thể cũng không toàn vẹn, chân tay biến hình dị dạng. Hiện tại thì sao? Nàng không chỉ sống lại, toàn bộ cơ quan bị tổn thương cũng chỉ trong ngày hôm đó trở nên hoàn hảo.

Đám bác sĩ bệnh viện Thiên Độ từ thời điểm đó đến lúc Lâm Thải Hân tỉnh lại vẫn luôn đeo bám người nhà Lâm gia muốn moi ra chút thông tin nhưng đều không thành công.

Lâm Thải Hân sau khi tỉnh lại, mọi chỉ số sinh mệnh đều hoàn hảo, duy nhất không trọn vẹn đó chính là trong đầu nàng lúc này đã không còn chút kí ức về một nam nhân tên Khương Thần, cũng không có chút kí ức về một trận tai nạn kinh hoàng kia.

Đây cũng không biết là chứng mất trí nhớ tạm thời sau tai nạn hay vĩnh viễn, hoặc giả đó chính là thủ đoạn của Khương Thần trước lúc hồi sinh đã gây ra cho nàng.

Đối với việc một đoạn trí nhớ của Lâm Thải Hân bị mất đi, Lâm gia tất cả thành viên đều mặc định chuyện này do Khương Thần gây ra, vì vậy ai nấy đều không dám hé răng nhắc tới chuyện đó nửa lời.

Hiện tại cũng đã trôi qua một tháng, Lâm gia hôm nay nhận được một cọc hỉ sự.

Vân Tu Kiệt mang lễ đến xin cưới hỏi đối với Lâm Thải Hân.

Trước đó, Lâm Thải Hân cùng Vân Tu Kiệt cũng đã đề xuất việc này với Lâm Thiên Bá.

Hắn hai sáu tuổi, nàng năm nay tính toán cũng đã hai mươi lăm tuổi - độ tuổi có thể nói là đẹp nhất đời người.

Hai mươi tuổi? Quá trẻ.

Ba mươi tuổi? Có thể coi là lão hóa.

Hai lăm tuổi? Không quá trẻ cũng không quá già. Độ tuổi này đối với Lâm Thải Hân nàng, chuyện lập gia đình chính là cần thiết.

Trước lời đề nghị của Lâm Thải Hân cùng Vân Tu Kiệt, Lâm Thiên Bá cùng Viên Thải Hàm cũng có đôi chút do dự.

Ở hoàn cảnh này, hai người đều không tự chủ được mà nghĩ tới Khương Thần. Trong đầu hai người nảy lên loại suy nghĩ dường như Khương Thần mới là người có khả năng bảo vệ cùng đem lại hạnh phúc cho Lâm Thải Hân cả đời.

Thế nhưng loại chuyện này hai người làm sao có thể nói ra.

Tính toán Vân Tu Kiệt đối xử với Lâm Thải Hân cũng không tệ, bản thân hắn cũng là nhân trung chi long, vì vậy Lâm Thiên Bá cùng Viên Thải Hàm đồng ý chuyện cưới hỏi của hai người. Bởi thế mà mới có ngày hôm nay, Vân Tu Kiệt đem lễ đến Lâm gia chính thức hỏi cưới Lâm Thải Hân.

Mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ bởi vì đã được thông qua từ trước. Ngày cưới định đoạt liền là một tháng sau đó.



Mộng Đình hồ.

“Oa ca ca, hồ nước thật đẹp.” Khương Y Na nhìn thấy hồ nước trước mặt, lúc này không tự chủ reo lên.

Tiểu nha đầu thanh âm như chuông bạc đưa đến rất nhiều ánh mắt của mọi người đi đường. Ai nấy thời điểm nhìn thấy nàng đều thoáng sửng sốt một hồi.

Tiểu cô nương khả ái!

Trong đầu mỗi người lúc này có lẽ đều hiện lên ý nghĩ như vậy.

“Ca ca, hồ nước này gọi là gì?”

“Đây gọi là Mộng Đình hồ, giữa hồ còn có nhà ở.” Khương Thần mỉm cười nói.

Khương Y Na nghe thấy có nhà ở giữa hồ, nội tâm tiểu nha đầu giống như phát hiện ra một đại lục mới, nàng thốt lên:

“Oa, có cả nhà ở giữa hồ sao? Như vậy thật là đẹp a.”

“Như vậy tiểu Y Na nhà ta có muốn tới đó nhìn thử một chút hay không?” Khương Thần tủm tỉm nói.

“Có a, có a tất nhiên là muốn.” Khương Y Na hai mắt sáng rực, cười nói.

Có lẽ bởi vì quá phấn khích, nàng ngồi trên tay Khương Thần thậm chí nhiều lần giãy lên suýt nữa ngã xuống đất.

“Được rồi, như vậy ca ca dẫn ngươi đi mở mang tầm mắt một chút.” Khương Thần cười nói.

Khương Y Na nghe vậy khẽ bĩu môi lẩm nhẩm:

“Ca ca làm như ngươi không phải lần đầu tiên tới đây a.”

Khương Thần nghe vậy chỉ mỉm cười không đáp.

Hai huynh muội bồng bế nhau đi bộ gần một nửa vòng hồ liền đi tới một ngã rẽ đường dẫn ra khu biệt thự giữa hồ.

Bình thường nơi này đều có bảo an canh gác thế nhưng không biết hôm nay bảo an đã đi đâu, Khương Thần liền thuận lợi bế theo Khương Y Na đi vào.

“Ca ca, thật đẹp, nơi này không khí thật trong lành.” Khương Y Na vừa nói vừa cố hít thật sâu.

Lúc trước ở Thiên Nam quốc, không khí vô cùng lạnh giá, mỗi lần hít thở đều sẽ cảm thấy hai lá phổi đóng băng. Hiện tại không khí Mộng Đình hồ không chỉ trong lành, ngược lại còn đem theo một chút Hỗn Nguyên Chi Khí, Khương Y Na cảm thấy dễ chịu cũng là điều dễ hiểu.

Trước mặt Khương Thần lúc này chính là biệt thự của hắn.

Không!

Hiện tại đã không còn là của hắn nữa rồi.

Hiện tại hắn đã là một Khương Thần khác.

Lúc này, từ trong biệt thự đi ra một vị tiểu nữ tử xinh đẹp. Nữ tử này bộ dáng thanh thuần đáng yêu. Nàng mặc trên mình một bộ váy ngắn cùng áo sơ mi trắng.

Đây chẳng phải là đồng phục học sinh sao? Nữ tử kia ngoại trừ Lam Tiểu Nhu thì còn ai.

Nàng hiện tại mới mười lăm mười sáu tuổi, độ tuổi này tính toán nàng mới đang học trung học phổ thông, cộng thêm hiện tại mới khoảng tám giờ sáng, thời gian này vừa khớp nàng phải đến trường. Đây không có gì là lạ.

Lại nói, Lam Tiểu Nhu sau khi bước ra khỏi cổng liền nhìn thấy Khương Thần cùng Khương Y Na đang nghiêng mắt nhìn vào. Nàng khuôn mặt hiện lên vẻ sững sờ.

Hai người này là ai?

Tiểu cô nương thật đáng yêu.

Đây là nhận định đầu tiên khi Lam Tiểu Nhu nhìn thẳng vào ánh mắt Khương Y Na.

Khương Y Na lúc này đầu nhỏ hơi nghiêng, ánh mắt tò mò len lén nhìn lấy Lam Tiểu Nhu không biết đang nghĩ gì.

Lam Tiểu Nhu dời mắt về phía Khương Thần. Trong lòng nàng đột nhiên có cảm giác kì lạ. Thanh niên này gây cho nàng một loại cảm giác quen thuộc cùng ỷ lại.

Trong lòng nàng lúc này hiện lên kinh đào hải lãng.

Nàng làm sao có thể có loại cảm giác ỷ lại – loại cảm giác chỉ có người kia mới có thể đem lại cho nàng. Thế nhưng hắn đã không một lời rời đi hơn một tháng nay rồi.

Khương Y Na lúc này thấy Lam Tiểu Nhu cứ nhìn mãi hai huynh muội nàng, tiểu nha đầu nội tâm có chút tò mò, rụt rè nói:

“Tỷ tỷ xinh đẹp, ngươi là ai a? Tại sao lại nhìn chằm chằm chúng ta như vậy? Chúng ta không phải ăn trộm.”

Dứt lời, như để chứng minh bản thân không phải ăn trộm, tiểu nha đầu chìa hai bàn tay mũm mĩm trống không ra nói:

“Ngươi nhìn, trên tay ta không có gì.”

Lam Tiểu Nhu vốn đang cố gắng nghĩ lại xem đã từng gặp Khương Thần ở đâu chưa, trông thấy bộ dạng tiểu nha đầu ngốc manh như vậy, lúc này bật cười nói:

“Tiểu muội muội xinh đẹp, ta không nói ngươi là ăn trộm a?”

Dứt lời, nàng lại nghiêm giọng nói:

“Tỷ tỷ là Lam Tiểu Nhu, vậy còn ngươi?”

Khương Y Na thấy đối phương gọi mình là tiểu muội muội xinh đẹp, lúc này nội tâm vô cùng vui thích, thanh âm nãi thanh nãi khí vang lên:

“Ngươi đến đoán xem Y Na tên gì?”

Lam Tiểu Nhu nghe vậy liền phì cười nói:

“Chẳng phải tiểu muội muội ngươi đã nói tên mình ra rồi hay sao.”

Khương Y Na dường như nhận ra bản thân có chút ngớ ngẩn, thế nhưng nàng không chịu thua, đầu nhỏ ngẩng cao lên ngạo kiều nói:

“Thế nhưng tỷ tỷ ngươi chưa đoán ra họ của ta.”

Lam Tiểu Nhu nghe vậy mỉm cười dịu dàng nói:

“Như vậy Y Na nói cho tỷ tỷ nghe xem, ngươi tên họ là gì?”

Khương Y Na bấy giờ mới giở ra một bộ đắc thắng nói:

“Y Na tên gọi Khương Y Na, đây là ca ca ta, hắn gọi Khương Thần.”

Khương Thần?

Lam Tiểu Nhu lúc này não hải giống như nổ tung.

Thanh niên này lại tên là Khương Thần?

Lam Tiểu Nhu ngưng mắt nhìn kĩ thanh niên trước mắt này. Đột nhiên nàng nhận ra thanh niên này cùng với người kia có đôi điểm giống nhau.

Thanh niên này cùng với người kia đều một bộ gầy yếu. Khuôn mặt luôn luôn thể hiện ra một vẻ nắm chắc mọi việc. Ánh mắt của hai người cũng đặc biệt giống nhau. Một loại ánh mắt khi người khác nhìn vào khiến cho bọn họ như lâm vào vô tận thâm uyên.

Càng nhìn Khương Thần, Lam Tiểu Nhu càng không khỏi nghĩ về nam nhân kia. Sau cùng, nàng hít sâu một hơi cố trấn tĩnh cười nói:

“Xin chào, ta gọi Lam Tiểu Nhu.”

Phía bên này, Khương Thần nghiêng mắt nhìn nàng, thanh âm giống như cười mà không phải cười nói:

“Ta gọi Khương Thần.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.