Vô Tận Trùng Sinh

Chương 117: Chương 117: Ngoại giới sáu năm sau




Lại nói, ngoại giới đã trải qua sáu năm.

Sáu năm nói dài cũng không phải dài, nói ngắn cũng không hoàn toàn ngắn.

Mặc dù chỉ sáu năm thế nhưng cũng đủ để thay đổi rất nhiều thứ. Ví dụ như cảnh sắc, ví dụ như sự vật, hay chính con người trong sáu năm này cũng có không ít thay đổi.

Trong một văn phòng sang trọng, ghế tổng tài ngồi lấy một vị nam tử.

Nam tử này mặc trên mình một bộ âu phục sang trọng, mái tóc được chải chuốt vô cùng tỉ mỉ.

Người này đang lật xem một xấp tài liệu trên bàn dáng vẻ vô cùng chăm chú.

“Thiếu gia, Lam tiểu thư tới.” Bên ngoài, một vị mỹ nữ thư kí bước vào khẽ nói.

Nam tử kia lúc này ngẩng lên, thở ra một hơi sau đó mới gật đầu.

Khuôn mặt nghiêm túc của hắn lúc này xuất hiện chút sầu não.

“Ài…tiểu nha đầu này…” Nam tử kia khẽ lắc đầu ngả người ra sau ghế.

Đoạn hắn đạp chân vào tường di chuyển chiếc ghế về phía cửa kính.

Từ cửa kính này có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố phía dưới – một thành phố hoa lệ, giàu sang.

“Từ đại ca…đã có tin tức gì của đại ca ca chưa?”

Bên ngoài bước vào một nữ hài tử tuổi chừng mười lăm. Nàng mặc trên mình một chiếc áo thun trắng cộng thêm váy dài tới đầu gối.

Một bộ thanh thuần đáng yêu mang theo vẻ ngây thơ.

Mặc dù tiểu nữ hài này khuôn mặt có chút non nớt, thế nhưng dáng người không thể không nói đã bước đầu phát dục hoàn thiện. Chỗ cần nhô ra đã bắt đầu nhô ra, chỗ cần nhỏ lại cũng đã vừa vặn.

Nếu như trải qua vài năm nữa, thế giới chắc chắn lại có thêm một mỹ nhân bại hoại.

“Tiểu Nhu ngươi đã đến đấy à.”

Nam tử kia không quay ghế lại, chỉ khẽ nói:

“Vẫn chưa có tin tức gì cả…Mê Thất đảo mà hắn nói ta đã cho người tìm kiếm bấy lâu nay, hoàn toàn không có hòn đảo nào tên như thế cả.”

Dứt lời, thoang thoảng trong căn phòng có tiếng thở dài.

Từ đại ca trong miệng nữ hài tử, cũng chính là nam tử kia không ai khác là Từ Trạch Đông. Mà nàng cũng không phải ai xa lạ, nàng gọi Lam Tiểu Nhu.

Không sai!

Nàng chính là tiểu nữ hài trốn ra từ cô nhi viện, năm xưa Khương Thần đã “đầu tư” một hộp đồ nghề đánh giày.

Không nghĩ tới năm xưa tiểu nữ hài lấm lem bùn đất, ánh mắt đối với người xung quanh lúc nào cũng hiện ra lo sợ, hiện tại lại là một tiểu mỹ nhân.

Từ cách ăn mặc hiện tại của nàng xem ra, nàng trải qua cũng không tệ.

Lam Tiểu Nhu nghe Từ Trạch Đông nói vậy khuôn mặt thoáng trầm xuống.

Kết quả này mặc dù nàng đã đoán ra, thế nhưng chính tai nghe vào lại là một chuyện khác.

Tâm hồn thiếu nữ lúc này có chút thổn thức. Trong đầu không khỏi hiện về hình ảnh một vị thanh niên nam tử.

“Đi thôi, Từ đại ca hôm nay bao ngươi ăn trưa.” Từ Trạch Đông đột nhiên đứng dậy hít sâu một hơi nói: “Tin tưởng Khương đại ca của ngươi không sao a.”

Mặc dù ngoài miệng nói vậy thế nhưng trong lòng hắn cũng không dễ chịu chút nào.

“Đại gia, ngươi những năm này đã đi đâu a. Tiểu Đông ta thật hoài niệm ngươi.” Từ Trạch Đông khẽ lẩm nhẩm: “Ngươi làm ta thật sự khốn khổ.”

Khương Thần nếu như nhìn tới vẻ mặt của Từ Trạch Đông lúc này chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên.

Một kẻ luôn cà lơ phất phơ không bao giờ nghiêm túc lại có thể thể hiện một bộ mặt đa sầu đa cảm như vậy.

Mặc dù giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời thật đấy. Thế nhưng mọi sự cũng không phải tuyệt đối.

Từ Trạch Đông hiện tại chính là ví dụ tốt nhất.

Từ vị trí vừa nãy tới xem, tên này chắc chắn đã dần tiếp quản các công ty của Từ gia. Hiện tại cũng đã là tổng tài của một công ty lớn.

Sáu năm từ một tên thanh niên cà lơ phất phơ, nghịch ngợm quậy phá trở thành một vị nghiêm túc tổng tài. Thay đổi này cũng được tính là rất lớn đi.



Vĩnh An khách sạn bảy giờ tối...

Đây là một tòa khách sạn năm sao cực kì lâu đời tại Đế đô đồng thời cũng là khách sạn sang trọng nhất Thiên Độ quốc. Nơi đây bình thường chỉ tiếp đón khách mời cao cấp ngoại quốc hoặc tiếp đón những đại lão trong cả nước.

Hiện tại Vĩnh An khách sạn được Lâm gia bao toàn bộ chỉ để tổ chức sinh nhật tuổi hai lăm cho Lâm Thải Hân.

Lúc này, tại đại sảnh tụ tập rất đông người hoặc ngồi hoặc đứng. Tất cả trên mặt đều treo lên nụ cười thật tươi, đồng thời mặc trên mình những bộ trang phục sang trọng nhất.

Nơi đây hiện cũng có không ít người quen mắt, tỷ như Lâm Bằng, Lâm Hinh Nhi, Vũ Manh, đám tỷ muội bằng hữu của Lâm Thải Hân.

Lâm Thải Hân lúc này còn đang đứng ngoài cửa tiếp đón khách mời.

Dù sao ngày hôm nay nàng cũng là chủ trì của bữa tiệc này, đồng thời bữa tiệc hôm nay cũng mời tới rất nhiều người có máu mặt tại Đế đô, nàng thân ra tiếp đón cũng là dễ hiểu.

“Hoan nghênh các vị, mời vào.” Lâm Thải Hân cười tươi như hoa nghênh tiếp khách.

Mỗi người đến cũng đều đối với nàng nở một nụ cười thật tươi, dùng vài lời khách sáo sau đó mới đi vào bên trong.

Lâm Thải Hân hôm nay trang phục phi thường đẹp đẽ. Một thân liền y váy ngắn cột eo làm nổi bật lên eo thon cùng một đôi chân dài trắng mịn.

Khuôn mặt nàng cũng thoáng chút trang điểm, mang theo khuyên tai tinh xảo cùng mái tóc búi cao cuộn sóng.

Lâm Thải Hân hiện tại đâu còn mang dáng vẻ ngây ngô tuổi mười tám năm xưa. Hiện tại nàng tựa như một vị đô thị bạch lĩnh mỹ nhân tinh xảo mà lãnh diễm.

Mỗi lần đôi môi nàng hé mở một nụ cười đều đưa tới rất nhiều ánh mắt hoa si của đám thanh niên nam tử gần đó.

Đôi môi đỏ thắm mỏng manh lại căng mọng khi cười chỉ có thể dùng tám từ “nhất tiếu khuynh thành, tái tiếu khuynh quốc” để hình dung.

Bên ngoài lúc này đi tới một vị nam tử.

Nam tử này cao một mét tám mươi lăm, thân mang một bộ sâu phục sang trọng. Trên tay đeo một chiếc đồng hồ vàng, thậm chí gọng kiếng của hắn cũng được làm từ vàng.

Người này khuôn mặt suất khí, làn da trắng mịn không kém các nữ tử. Một đôi mắt sắc bén lại hiện ra sự tinh anh.

Tổng hợp nam tử này từ phục sức cùng khuôn mặt có thể xếp vào loại cao phú soái.

“Tu Kiệt ca ca, ngươi đã tới.” Lâm Thải Hân nhìn thấy vị nam tử này, trên môi nụ cười càng thêm tươi tắn: “Ta còn tưởng rằng ngươi bận công việc đây.”

Nam tử kia không sai, hắn chính là Vân Tu Kiệt.

Sau khi tốt nghiệp ra trường, hắn xin vào một công ty lập trình phần mềm theo đuổi ước mơ của bản thân.

Làm việc trong hai năm, hắn ra ngoài tự vay tiền mở công ty riêng.

Cộng thêm số vốn từ Lâm Thải Hân, hiện tại công ty của Vân Tu Kiệt trở thành một trong số ít những công ty chuyên phần mềm có sức ảnh hưởng vô cùng lớn.

Thời gian sáu năm qua, hắn cũng dùng sự chân thành của mình để đối lấy sự tín nhiệm của Lâm Thải Hân.

Sau sáu năm chân thành theo đuổi cuối cùng hắn cùng Lâm Thải Hân cũng chính thức trở thành người yêu của nhau.

Thời gian đầu việc này tại Lâm gia cũng gây nên chút sóng gió. Thế nhưng bản thân Vân Tu Kiệt hắn có đầy đủ tự tin dùng khả năng của mình để cho Lâm gia công nhận.

Hiện tại, công ty của hắn cũng chính là lời khẳng định trước Lâm gia. Lâm gia cũng đã cho phép hắn qua lại cùng Lâm Thải Hân.

Đến mức hứa hôn với Trương gia?

Lâm Chấn Thiên trở thành lão niên si ngốc, việc này cũng đã được dẹp bỏ.

Vân Tu Kiệt lúc này nghe Lâm Thải Hân nói vậy liền mỉm cười đáp:

“Công việc làm sao có thể so sánh được với ngươi.”

Hắn từ sau lưng giống như làm ảo thuật lấy ra một chiếc hộp nhỏ đưa cho Lâm Thải Hân, nói:

“Quà cho ngươi, sinh nhật vui vẻ.”

Bên trong chiếc hộp là một chiếc vòng ngọc phỉ thúy được chế tác vô cùng tinh xảo.

Vân Tu Kiệt vì có được chiếc vòng này số tiền hắn bỏ ra cũng không phải ít.

Chiếc vòng này bởi vì nghe nói có thể khiến cho chủ nhân của nó tâm thần thoái mái, nhiều bệnh tật nhỏ sẽ khó phát sinh mới khiến cho hắn lặn lội bay ra nước ngoài đem về tặng mỹ nhân.

“Ta với ngươi còn cần lễ vật sao?” Lâm Thải Hân tủm tỉm nói: “Cảm ơn Tu Kiệt ca ca.”

Dường như Vân Tu Kiệt là vị khách cuối cùng, phía sau cũng không còn ai tới nữa, Lâm Thải Hân vội vàng dắt tay hắn đi vào bữa tiệc phòng tránh trễ giờ.

Vân Tu Kiệt đối với những đại lão cùng đám người trẻ tuổi bên trong cũng tính là quen biết.

Nếu như là sáu năm trước hắn đối với những người này chỉ dám đứng từ xa nhìn lại, vậy thì hiện tại hắn có thể tự tin đứng trước mặt họ nói chuyện một cách tự tin thậm chí còn cao hơn họ một đầu.

“Tốt, nếu mọi người đều đến đông đủ, vậy thì bắt đầu đi.”

Một vị mỹ phụ nhìn qua không tới bốn mươi từ thang lầu bước xuống.

Mỹ phụ này dung mạo cùng Lâm Thải Hân giống nhau đến bảy tám phần. Chẳng qua so với Lâm Thải Hân, người này càng thêm phần thành thục.

Nhìn thấy nàng, đám thanh niên trẻ tuổi vội vàng cúi chào:

“A di tốt.”

Đám đại lão ngược lại chỉ mỉm cười khẽ gật đầu:

“Lâm phu nhân ngược lại càng ngày càng xinh đẹp.”

“Phải a, vợ ta nếu như có một nửa của Lâm phu nhân ta liền mãn nguyện.”

Mỹ phụ này ngoại trừ Viên Thải Hàm còn có thể là ai đây.

Nàng hướng tất cả mọi người mỉm cười gật đầu sau đó hướng về phía một vị nam tử khôi ngô đi tới, rõ ràng là hướng về Vân Tu Kiệt.

Nhìn dáng vẻ cùng ánh mắt của nàng có thể thấy, nàng đối với Vân Tu Kiệt cũng được coi là thân quen.

“Tiểu Kiệt đã tới a? Không phải ngươi hôm nay liền phải bay ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn hay sao?”

Vân Tu Kiệt lễ phép nói:

“A di, công việc làm sao có thể so sánh được với Thải Hân, hôm nay lại là sinh nhật nàng làm sao ta có thể không tới.”

Đám bằng hữu xung quanh nghe vậy liền nổi lên một tràng đùa cợt.

Vân Tu Kiệt đây chính là đang thả cẩu lương cho bọn họ a.

Viên Thải Hàm ngược lại chỉ khẽ gật đầu mỉm cười. Ánh mắt hiện ra sự vừa lòng thỏa ý.

Nàng trong bóng tối vẫn thầm so sánh Vân Tu Kiệt với Khương Thần.

Khương Thần thuộc loại người ngoài lạnh trong nóng. Mặc dù luôn tỏ vẻ lạnh lùng thế nhưng đối với Lâm Thải Hân lại nhất mực cưng chiều cùng bảo vệ.

Vân Tu Kiệt cũng cưng chiều bảo vệ Lâm Thải Hân không kém bao nhiêu thế nhưng hắn hơn Khương Thần ở chỗ có nhiều thời gian ở bên Lâm Thải Hân, thường xuyên làm cho nàng vui vẻ hơn.

Vì thế mà nội tâm của Viên Thải Hàm dần nghiêng sang phía Vân Tu Kiệt.

Dù sao nàng cũng đã được nghe chuyện Khương Thần. Dường như hắn bởi vì quay trở lại hòn đảo kia mà gặp nạn. Chuyện này lúc trước đã khiến Lâm Thải Hân buồn bã một khoảng thời gian dài đây.

Lúc này mọi người đã ngồi xuống bàn, tiệc sinh nhật chính thức được bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.