Vô Tận Trùng Sinh

Chương 118: Chương 118: Tiệc sinh nhật




Vân Tu Kiệt từ đâu đẩy tới một chiếc bàn nhỏ, bàn nhỏ này bên trên có đặt một chiếc bánh kem năm tầng khổng lồ mỗi tầng đều cắm lấy năm ngọn nến, tổng ứng với Lâm Thải Hân hai mươi lăm tuổi.

Hai bên chiếc bàn đứng đấy hai tiểu nữ hài nhỏ nhắn tuổi chừng năm sáu.

Hai tiểu nữ hài này đều mặc cùng loại trang phục, đầu tết hai bím tóc, khuôn mặt phúng phính phấn điêu ngọc trác, nhìn qua giống như tỷ muội sinh đôi.

Tiểu nữ hài bên trái hai mắt long lanh, mỗi lần nhìn về phía bánh kem nước dãi lại thỉnh thoảng chảy ra.

Trên tay nàng cầm một chiếc đèn lồng nhỏ xinh với ngọn nến le lói. Mỗi bước đi lại vung vẩy đèn lồng, một bộ vô cùng vui thích.

Nữ hài bên trái tay cầm một trống nhỏ lúc lắc theo nhịp hát của chính nàng. Thanh âm nãi thanh nãi khí lại thêm điệu trống khiến cho bộ dáng của nàng càng thêm đáng yêu.

Một bữa tiệc ngày hôm nay ngoại trừ Lâm Thải Hân, hai tiểu nữ hài này liền chính là tâm điểm.

Mọi người sau khi rời mắt khỏi hai tiểu nữ hài liền đối với Lâm Thải Hân chúc tụng sau đó ánh mắt mong ngóng nhìn nàng thổi nến ước nguyện.

Lâm Thải Hân một bên ước nguyện một bên khuôn mặt trầm ngâm, thỉnh thoảng khẽ hé mắt nhìn lên thiên không.

“Ước nguyện năm năm nay của ta liền là ngươi có thể bình an trở về, hiện tại ta cũng nên vì Tu Kiệt ca ca mà suy nghĩ…” Lâm Thải Hân khẽ lẩm nhẩm, khóe mắt như có như không xuất hiện một giọt nước: “Ta ước có thể cùng Tu Kiệt ca ca đồng thời người già đến già.”

Sáu năm trước, sau khi sự việc những người chết tại vùng biển Mê Thất đảo đột nhiên trở về, Khương Thần lại rời đi chỉ để lại cho nàng lời nhắn rằng hắn quay lại nơi đó.

Từ đấy nàng cùng Khương Thần mất đi liên hệ.

Sau đó hai năm, bởi vì lo lắng cho sự an toàn của Khương Thần, nàng đã cùng với Lâm Bằng thuê một đoàn thủy thủ ra biển quay lại vị trí Mê Thất đảo.

Mê Thất đảo lúc đó đã biến mất không chút dấu tích.

Nhiều người nói rằng Khương Thần gặp tai nạn, thậm chí nàng lúc đó đã liên hệ với Từ Trạch Đông ở Vẫn Triết, Từ Trạch Đông cũng phỏng đoán Khương Thần có lẽ đã gặp tai nạn hết sức kinh khủng.

Điều này đã khiến cho Lâm Thải Hân thời gian đó tâm trạng như lâm vào địa ngục. Thời điểm đó nàng cùng Vân Tu Kiệt đã trở thành người yêu của nhau thế nhưng trong lòng bản thân nàng lại luôn nghĩ tới an nguy của Khương Thần.

Năm năm qua, mỗi một dịp sinh nhật, nàng đều thầm cầu nguyện cho Khương Thần an bình trở về.

Sinh nhật năm nay nàng không muốn làm điều đó nữa, dù sao bản thân nàng cảm thấy làm vậy chính là có lỗi với Vân Tu Kiệt.

Lại nói Lâm Thải Hân sau khi thổi nến, mọi người dự định cùng nàng cắt bánh. Phía ngoài cổng khách sạn xuất hiện tiếng ồn ào.

“Bên ngoài có chuyện gì vậy?” Viên Thải Hàm đôi mày khẽ nhíu lại.

Viên Thải Hàm bình thường có thể gần gũi hiền dịu, thế nhưng trước mặt mọi người nàng thường thường sẽ thể hiện ra một mặt lạnh lùng lãnh diễm cùng cao quý.

Sinh nhật ái nữ, nàng đã cho người bao trọn khách sạn này. Hiện tại bên ngoài dường như xảy ra sự việc, bản thân nàng làm sao không khó chịu.

Chỉ thấy bên ngoài, một trong hai người canh cổng soát giấy mời chạy lại vội vàng nói:

“Lâm phu nhân, bên ngoài xuất hiện một tên thanh niên bộ dáng hết sức kì quặc nói muốn vào chúc mừng sinh nhật Lâm tiểu thư.”

“Hắn có hay không giấy mời?” Viên Thải Hàm khuôn mặt lạnh lùng hỏi.

“Hắn nói hắn không có giấy mời, hắn còn…” Vị canh cổng bảo an kia chần chừ nói.

“Làm sao?”

“Hắn còn dẫn theo một con cá sấu nhỏ màu trắng…” Canh cổng bảo an khuôn mặt hơi chút kì quái đáp.

“Không cần quan tâm hắn dẫn theo cái gì, nếu như không có giấy mời liền không cho vào.”

Hai tiểu nữ hài đứng hai bên Lâm Thải Hân cũng chính là hai tiểu âm hồn Tiểu Ái cùng Tiểu Lam.

Hai tiểu âm hồn này nhờ vào công pháp mà Khương Thần truyền cho cùng với vòng tay ẩn giấu khí tức hiện tại thực lực cũng có nhiều tinh tiến.

Chỉ có điều cả hai bộ dáng dường như không bao giờ có thể cao lớn. Điều này khiến cho mọi người nhiều lần lo lắng.

Muốn đưa các nàng đi bệnh viện làm kiểm tra nhưng đều bị các nàng khước từ.

Hiện tại cả hai so với nhân loại không khác bao nhiêu.

Có chăng nếu như người nào yếu bóng vía, dương khí yếu khi nhìn tới cả hai nàng sẽ sinh ra khiếp sợ mà thôi.

Lại nói hai nàng ngay khi bên ngoài xuất hiện chút sự tình, cả hai sắc mặt hiện lên chút mừng rỡ cùng sợ hãi.

Khương Thần sáu năm trước rời đi, trong cuộc tìm kiếm ngoài Mê Thất đảo, cả hai nàng cũng trực tiếp đi theo.

Thế nhưng tại tọa độ được cho là Mê Thất đảo kia, cả hai đều không cảm nhận được khí tức Khương Thần. Thậm chí bao năm này hai nàng đã âm thầm tìm kiếm tung tích Khương Thần mà không thấy.

Ngỡ rằng hắn gặp chuyện, không nghĩ tới hiện tại lại cảm nhận được luồng khí tức quen thuộc kia.

Tiểu Ái cùng Tiểu Lam không cần đoán cũng biết…nam nhân kia trở về.

Mừng rỡ vì hắn đối với bản thân từng có ân tri ngộ. Sợ hãi vì trên người nam nhân kia khí tức so với trước đây càng thêm khủng bố.

Hắn có lẽ đã tận lực thu liễm thế nhưng hai nàng là âm hồn, đối với loại cảm nhận này chính là vô cùng linh mẫn.

Các nàng có thể chắc chắn một điều rằng hắn so với trước đây đã mạnh lên rất nhiều. Thậm chí không thể dùng từ mạnh lên rất nhiều để hình dung.

Đúng vậy!

Cảm giác hắn hiện tại so với trước đây khoảng cách chính là trời và đất.

Lại nói, Viên Thải Hàm vừa dứt lời, một thanh âm đạm mạc vang lên. Thanh âm này khiến cho người ta nghe vào có cảm giác vừa rét lạnh lại thêm hãi hùng khiếp vía.

“Viên a di, tiểu Thần hôm nay chỉ muốn tới đây chúc mừng sinh nhật Thải Hân, ngươi chẳng lẽ không thể cho ta vào hay sao?”

Thanh âm vừa dứt, từ ngoài cửa đi vào một vị nam tử.

Nam tử này trên mình mặc một bộ áo dạ đen cũ kĩ dài tới đầu gối, ba ngàn tóc dài tung bay trong gió, khuôn mặt bình phàm hiện lên vẻ lạnh lùng cách người.

Bên cạnh nam tử này là một con cá sấu nhỏ màu trắng.

Cá sấu nhỏ sau khi bò vào gian đại sảnh liền ra sức nhìn đông ngó tây, một bộ hiếu kì bảo bảo vô cùng đáng yêu.

Không sai!

Hắn là Khương Thần.

Khương Thần sau sáu năm miệt mài tu luyện, lúc này đã thành tựu Nguyên Đan Cảnh. Hắn phá cửa cơ quan trở về đất liền nhìn một chút những người quen biết sau đó đợi ngày trùng sinh tiến hành phá giải phù văn.

Tất nhiên sau khi trở lại đất liền biết ngày hôm nay là ngày sinh của Lâm Thải Hân, hắn liền xuyên qua hư không giáng lâm Đế đô tìm kiếm khí tức nàng.

Biết được nàng đang tổ chức sinh nhật tại nơi này, hắn liền một mạch tìm tới vì thế mới dẫn đến sự việc vừa rồi.

Thậm chí bản thân đến quần áo còn chưa kịp sửa sang.

Lại nói, Khương Thần sau khi bước vào, một vị mặc trang phục bảo an liền hấp tấp chạy theo sau.

Sau khi nhìn thấy Khương Thần, khuôn mặt hắn liền tái đi.

Nam nhân này rõ ràng lúc nãy còn nói chuyện với hắn ngoài cửa, không nghĩ tới đột nhiên hư không tiêu thất. Hắn bởi vì sợ hãi liền chạy vào bẩm báo, lại không ngờ một thoáng đó người này liền đã đi vào trong đây.

Trong sảnh, những người không quen biết với Khương Thần đều bị bộ dáng của hắn chọc cho tức cười.

Một thân áo dạ đen cũ kĩ dài tới đầu gối, mái tóc tung bay khiến cho hắn giống với một nhân vật bước ra từ trong phim.

Bên cạnh còn thêm một con cá sấu nhỏ bộ dáng manh manh, cặp đôi này không thể không nói dẫn đến nhiều ánh mắt chế giễu.

Thanh niên nhà quê này không ngờ coi cá sấu thành thú cưng.

Viên Thải Hàm là người đứng gần Khương Thần nhất, nàng có chút không dám chắc hỏi lại:

“Tiểu Thần? Thật là ngươi?”

Nàng có chút không dám chắc bởi vì Khương Thần hiện tại cho nàng cảm giác quá xa lạ.

Đối diện với Khương Thần, nàng cảm tưởng như bản thân mình đang đứng trước một vị đế vương, nội tâm chỉ muốn phủ phục triều bái.

“Nếu như không phải ta thì còn ai đây.” Khương Thần khóe miệng khẽ nhếch lên.

Hắn khẽ cúi mình sau đó ung dung bước về phía Lâm Thải Hân.

Lâm Thải Hân cùng đám bằng hữu lúc này vẫn còn đang trố mắt nhìn Khương Thần.

Cá sấu nhỏ sau khi nhìn thấy Lâm Thải Hân liền dẫn đầu đi trước, một bộ hấp tấp dáng vẻ khiến cho người ta nhìn tới muốn nhũn xương.

Khương Thần sau khi ung dung đi tới trước mặt Lâm Thải Hân liền mỉm cười nhìn lấy nàng.

“Không có ý tứ, ta đến hơi trễ.”

Lâm Thải Hân hai mắt lúc này xuất hiện một tầng sương mù.

Nhìn thấy khuôn mặt kia nội tâm nàng không hiểu sao có một cỗ vui mừng khôn xiết đồng thời lại có một cỗ lửa giận không hiểu thấu bốc lên.

“Xin lỗi, ta không quen biết ngươi, mời ngươi đi cho.” Lâm Thải Hân lạnh lùng nói.

“Vậy sao?”

Khương Thần nghe vậy khuôn mặt hiện lên ý cười.

Tiểu nha đầu này đây lại nổi lên tiểu tính tình a.

Đoạn hắn móc trong ngực áo ra một chiếc hộp nhỏ đặt bên cạnh bánh kem chưa cắt sau đó quay lưng bước đi.

Lâm Thải Hân nhìn thấy bộ dáng của hắn như vậy liền khẽ với tay, khuôn mặt hiện ra vẻ không muốn.

Chỉ là động tác này liền được chính bản thân nàng khéo léo che giấu.

Lại nói khoảnh khắc Khương Thần bước vào gian đại sảnh, Vân Tu Kiệt trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác kính sợ.

Loại cảm giác này sáu năm trước thời điểm mới gặp Khương Thần hắn đã có.

Chỉ là thời điểm đó hắn tưởng rằng kính sợ bởi vì bản thân là người bình thường còn đối phương là quý tộc.

Không nghĩ tới hiện tại bản thân hắn cũng là một đại lão bản, đối diện với đối phương, cảm giác kinh sợ kia vẫn không hề mất đi thậm chí còn càng thêm mãnh liệt.

Hiện tại nhìn thấy một mặt này của Lâm Thải Hân, nội tâm hắn có chút thất lạc.

“Xem ra trong tim ngươi vẫn giành một vị trí cho hắn a.” Vân Tu Kiệt thầm nghĩ vậy thế nhưng ngoài mặt vẫn hiện ra vẻ bình thường.

Hắn thời gian sáu năm theo đuổi Lâm Thải Hân cũng đã điều tra chút quá khứ của nàng. Biết được Khương Thần có mối quan hệ như thế nào với nàng, vì thế đối với Khương Thần cũng không sinh ra ghét bỏ.

Thậm chí hắn còn thầm cảm tạ đối với Khương Thần năm đó đã cứu được Lâm Thải Hân để bây giờ bản thân có thể vinh dự được làm nam nhân của nàng.

Hiện tại Lâm Thải Hân cử động này chẳng qua là vì cảm thấy đối với Khương Thần có lỗi mà thôi. Hắn tin tưởng Lâm Thải Hân không phải loại người đúng núi này trông núi nọ.

Phía bên này, Khương Thần sau khi để lại món quà nhỏ liền ung dung rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.