Rầm!!!
Một đạo thanh âm trầm muộn vang lên. Sau đạo thanh âm kia, một chiếc bàn gỗ cứ thế bị đập cho nát vụn.
“Bách Thảo Đường…đám bỉ ổi vô liêm sỉ này nhất định là đang diễn trò khiến cho chúng ta rơi vào thế bị động.” Một đạo thanh âm nữ tử đang tức giận vang lên.
Trong một gian đại sảnh xa hoa, Hỏa Mộng Vũ cùng với Đông lão khí sắc có vẻ như không được tốt cho lắm. Chiếc bàn vừa rồi chính là bị Hỏa Mộng Vũ đập cho nát bét.
“Không cần lo lắng, ta đã thông tri chuyện này về tổng bộ, chắc chắn Hỏa gia sẽ cử người tới dọn dẹp cục diện này.” Đông lão gằn giọng nói: “Đến khi đó ta muốn cho cả tên tiểu tử kia thấy…chữ chết viết như thế nào.”
Đúng hẹn lại tới, Khương Thần lúc này đang ung dung đi vào Bách Thảo Đường. Đường Phiên còn đang mải đếm tiền, vẫn không chú ý tới trong tiệm nhiều ra một người, phải đến khi Khương Thần khẽ ho lên một tiếng hắn mới phát hiện ra.
“Ai dô…khách nhân…ngươi đã tới a…làm sao ta lại thắc mắc không biết ngươi làm gì mà còn chưa tới.” Đường Phiên nhận ra Khương Thần, lúc này chạy tới đon đả cười nói.
Mặc dù ngoài miệng tươi cười đon đả như vậy thế nhưng trong lòng Đường Phiên lại thầm cảm thấy kinh hãi.
Hắn kinh hãi bởi vì nam tử đối diện này tính toán quá chuẩn xác.
Thời điểm ba ngày trước Khương Thần nói hắn chỉ lấy năm phần lợi nhận bán được thuốc giải trong ba ngày, những ngày tiếp đó toàn phần sẽ thuộc về Bách Thảo Đường. Thế nhưng chỉ hết ngày thứ hai, toàn bộ nguyên giả cùng người bình thường trúng độc tại Tinh Thần Thành đã được giải trừ. Nghĩa là lợi nhận hắn kiếm được chỉ gói gọn trong hai ngày.
Đường Phiên hắn không biết Khương Thần đối với điều này đã có tính trước hay chỉ là trùng hợp nói ra con số ba ngày, thế nhưng lúc này thái độ đối với Khương Thần chính là vô cùng kính trọng.
“Thế nào…lợi nhuận có khiến ngươi hài lòng?” Khương Thần khẽ nói.
“Hài lòng, vô cùng hài lòng.” Đường Phiên cười toe toét nói: “Khách nhân, ngươi ngồi đợi một chút, ta liền đi lấy nửa phần lợi nhuận cho ngươi.”
Đương lúc Đường Phiên còn đang lúi húi lấy ra nguyên tệ. Ngoài cửa bước vào ba bóng người. Một người chính là Đông lão, một người là Hỏa Mộng Vũ, người còn lại là một trung niên nhân khí tức hung hãn, dáng người thô to, thậm chí bước đi cũng khiến cho người ta cảm thấy đây quả thực là một mãnh nhân.
Ba người này sau khi bước vào Bách Thảo Đường trước mắt liền quét mắt nhìn xung quanh. Thời điểm chạm phải ánh mắt Khương Thần, Hỏa Mộng Vũ kêu lên:
“Khương Thần?”
Khương Thần cũng đã để ý tới ba người Hỏa Mộng Vũ, hắn đặc biệt chú ý tới trung niên nhân đi đằng trước, bởi lẽ người này đem lại cho hắn một cảm giác hết sức nguy hiểm.
“Hỏa tiểu thư, lâu ngày chưa gặp.” Thanh âm lạnh nhạt mang theo chút trào phúng của Khương Thần vang lên.
“Hừ…thiên đường có lối ngươi không đi…nếu như hôm nay đã gặp ở đây, vậy liền bắt ngươi một thể.” Sắc mặt Hỏa Mộng Vũ hiện lên chút bất thiện.
Sau khi rỉ tai với trung niên nhân cùng Đông lão vài câu, sắc mặt hai người kia cũng thoáng chút biến đổi. Ánh mắt hướng về Khương Thần hiện lên sát ý.
Đường Phiên đang lúi húi chuẩn bị nguyên tệ đưa cho Khương Thần, lúc này lật đật chạy ra, nhìn thấy ba người Hỏa Mộng Vũ tỏa ra sát ý đối với Khương Thần, thân thể hắn cũng không tự chủ được, căng lên như dây đàn.
“Các vị...các vị tới chỗ ta làm ăn giở ra bộ dáng hung thần ác sát như vậy tựa hồ có chút không hay ho a.” Đường Phiên cười gượng nói.
“Đường Phiên, từ từ sẽ tính sổ với ngươi sau, hừ.” Hỏa Mộng Vũ hừ lạnh nói: “Tên vô sỉ dám cho người diễn trò giả bị đụng.”
Đường Phiên nghe Hỏa Mộng Vũ nói vậy, khuôn mặt lộ ra vẻ mộng bức.
Giả bị đụng? Diễn trò? Hắn làm vậy bao giờ?
Ban đầu Đường Phiên hắn còn tưởng ba người này tới đây là để dằn mặt hắn chuyện đưa ra thuốc giải độc khiến cho Kinh Hồng Thương Hội mất đi nhiều khách nhân cùng với thị trường. Hiện tại xem ra bọn họ tới vì lý do khác.
Lại nói, lúc này Đông lão tiến tới gần Khương Thần, khuôn mặt cố nặn ra vẻ hòa ái, cười nói:
“Vị tiểu huynh đệ này, ngươi tính toán Kinh Hồng Thương Hội bọn ta đủ sâu a…hiện tại bọn ta không chỉ mất đi lượng lớn thị trường tại Tinh Thần Thành, thậm chí thâm hụt tiền tài bồi thường cũng đủ nhiều?”
“Tính kế Kinh Hồng Thương Hội?” Khương Thần giả bộ nói: “Tại sao ta lại không nhớ?”
“Ngươi…” Hỏa Mộng Vũ ánh mắt nhìn chằm chằm Khương Thần, ngực sữa phập phồng thở gấp, hiển nhiên đang rất thức giận.
“Tiểu huynh đệ ngươi không nhớ tới dược phương đó sao…vạn phần không ngờ đó lại là độc dược.” Đông lão vẫn khẽ mỉm cười nói.
“Vị lão nhân gia này, có lẽ ngươi nhớ nhầm rồi.” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói: “Ta chỉ muốn dùng Chu Nguyên Quả đổi lấy Long Yên Thảo từ Kinh Hồng Thương Hội mà thôi…thế nhưng chuyện đó các ngươi lại không đồng ý.”
Nói đoạn, khuôn mặt hiện lên chút trêu tức nhìn ba người:
“Về phần dược phương nha…ta dùng nó để giao dịch với Đường lão bản…nó rơi vào tay Kinh Hồng Thương Hội…làm sao ta có thể kiểm soát được chuyện đó, như vậy làm sao lại đi đổ lỗi lên đầu ta đây.”
“Miệng lưỡi bén nhọn.” Trung niên nhân hung hãn im lặng từ nãy tới giờ, hiện tại mới lên tiếng. Một luồng lực lượng mạnh mẽ hướng tới Khương Thần đè ép khiến cho hắn cảm thấy khó chịu. Trung niên nhân nói: “Chờ lát nữa bắt ngươi về xử lý, để xem ngươi còn có thể giở miệng lưỡi được bao nhiêu…kiến hôi.”
Hai từ kiến hôi vừa dứt, không ai để ý sâu trong mắt Khương Thần lóe lên một tia tàn nhẫn.
Chuyện này hắn dự định cứ thế cho qua, ngày hôm nay tới Bách Thảo Đường chỉ để lấy nguyên tệ sau đó sẽ tham gia khảo hạch của Linh Vân Tông, thế nhưng với một câu vừa rồi của trung niên nhân kia, Khương Thần hắn nhất định sẽ khiến cho Kinh Hồng Thương Hội không có đất đặt chân tại Tinh Thần Thành này.
“Hiện tại đến phiên ngươi a Đường lão bản.” Đông lão hướng tới Đường Phiên nói: “Hiện tại ta cần một lời giải thích…tại sao ngươi lại cho người diễn khổ nhục kế.”
“Diễn khổ nhục kế? Đông lão nói vậy là sao?” Đường Phiên có chút mơ hồ hỏi lại.
Khổ nhục kế mà Đông lão nói đến kia chắc chắn là sự tình Khương Thần thuê người diễn trò trước cửa Bách Thảo Đường hôm qua khiến cho nhân thần công phẫn chạy tới Kinh Hồng Thương Hội náo loạn.
Đám người Kinh Hồng Thương Hội chắc chắn nghĩ rằng đây là Bách Thảo Đường bày trò hòng làm suy yếu thương hội bọn hắn để cướp đoạt thị trường tại Tinh Thần Thành này, bởi vậy cho nên hiện tại bọn họ tới đây tìm lý lẽ.
Không! Không hẳn là tìm lý lẽ mà là dằn mặt thì đúng hơn. Bởi lẽ bọn hắn đem theo cả một vị Nguyên Linh Cảnh thì không thể có chuyện chỉ tới đây để nói lý lẽ được.
Lại nói, mấy ngày nay Khương Thần đã điều tra một chút về các thế lực tại Tinh Thần Thành này. Tinh Thần Thành này ban đầu vốn dĩ chỉ là một khu mua bán sầm uất, hoàn toàn không phải do một ai chưởng khống, mãi đến sau này khi mà khu mua bán đó phát triển trở thành một nút giao thương tấp nập thì cao tầng Cửu Nguyệt Vương Triều mới để ý tới. Do đó Tinh Thần Thành mới ra đời.
Tinh Thần Thành bởi vì có hoàn cảnh ra đời đặc thù như vậy cho nên nơi này cũng không có bất kì một gia tộc thâm căn cố đế nào cả. Người tối cao quản lý cũng như chịu trách nhiệm trị an cho Tinh Thần Thành chỉ có một thế lực duy nhất đó là phủ thành chủ.
Phủ thành chủ kia do Đường Nhai làm chủ, hắn cũng chỉ có thực lực Nguyên Linh Cảnh. Hiện tại Kinh Hồng Thương Hội mời tới một vị Nguyên Linh Cảnh, đây không phải là muốn chèn ép Bách Thảo Đường mà không sợ thế lực của phủ thành chủ can ngăn hay sao?
“Hừ…không cần giả vờ không hiểu.” Hỏa Mộng Vũ hừ lạnh nói: “Ngày hôm trước ngươi chẳng phải cho người diễn một tuồng kịch khiến cho mọi người nghĩ rằng chính là Kinh Hồng Thương Hội bọn ta muốn dội nước bẩn lên người Bách Thảo Đường các ngươi sao?”
“Loại mưu hèn kế bẩn này cũng chỉ có các ngươi mới nghĩ ra được.”
“Hỏa tiểu thư…nói vậy là…” Đường Phiên sững sờ nói. Nguyên bản hắn còn tưởng là chuyện gì đây, hóa ra là vụ việc “dội nước bẩn”.
Ngẫm lại những lời Hỏa Mộng Vũ nói, cùng với thần sắc ba người đến không giả, Đường Phiên đột nhiên cảm thấy sự tình có chút không đúng.
Đúng lúc này, ánh mắt hắn vô tình lướt qua Khương Thần. Nhìn thấy vẻ mặt đối phương hiện lên chút trào phúng, Đường Phiên đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
Chuyện vu oan Bách Thảo Đường bán thuốc độc cùng với cáo trạng hôm qua chắc chắn đều là do Khương Thần sắp đặt hòng khiến cho Kinh Hồng Thương Hội vốn đã đang nằm trong vũng lầy nay lại càng sa chân.
Đường Phiên cảm thấy có chút tò mò không biết Kinh Hồng Thương Hội đã làm gì với Khương Thần để cho hắn phải không ngừng tính toán khiến cho đối phương liên tục rơi vào hiểm cảnh như vậy.
Một đạo ánh mắt vô tình liếc qua kia của Đường Phiên cũng không tránh thoát được con mắt tinh tường của Đông lão. Đông lão nghĩ lại vẻ mặt của Đường Phiên dường như đối với chuyện này không hiểu rõ, hắn cũng đoán ra có lẽ Đường Phiên không phải là chủ mưu sau vụ việc. Như vậy chỉ có thể là Khương Thần đang ngồi ung dung không chút sợ hãi kia thôi.
Đông lão đột nhiên cảm thấy sợ hãi trước nam tử trẻ tuổi này. Người này dường như tính toán bọn hắn rất kĩ khiến cho bọn hắn không cảm nhận được chút sơ hở nào. Thậm chí hắn còn không tiếc đem Đường Phiên làm lá chắn.
Nếu như không phải bắt gặp một ánh mắt của Đường Phiên kia, hắn vẫn nghĩ Bách Thảo Đường mới là chủ mưu đứng sau vụ việc này.
“Chẳng lẽ…”
Đông lão khẽ giật mình nhớ ra chuyện gì, ánh mắt nhìn về phía Khương Thần càng lộ rõ sát ý. Thậm chí sát khí lúc này cũng đã chậm rãi tỏa ra bao phủ lấy Khương Thần. Chỉ cần nhìn thấy Khương Thần có dị trạng, hắn sẽ không tiếc ra tay trấn sát đối phương.