“Đại ca, ngươi không cần nghi ngờ lời nói của ta.” Đường Phiên nhìn thấy sự do dự xuất hiện trên mặt Đường Nhai, lúc này khẽ nói: “Ta nhìn người chưa bao giờ sai cả.”
“Được rồi…chuyện này ta sẽ suy nghĩ lại.” Đường Nhai trầm trầm nói: “Ngươi không về Bách Thảo Đường sao?”
“Thôi xong xong xong.” Đường Phiên sắc mặt tái mét đứng bật dậy: “Nhờ tên họ Dương kia trông hộ cửa tiệm, cũng không biết tên nát rượu này có phá tan sinh ý của ta không nữa.”
Nói đoạn, hắn cũng không thèm chào Đường Nhai, một thân toàn mỡ lúc nhúc lật đật chạy về.
Đường Nhai nhìn thần sắc vội vã của Đường Phiên, lại nhìn theo dáng chạy của đối phương, chỉ biết lắc đầu cười khổ. Hắn vĩnh viễn luôn tin tưởng người đệ đệ này. Trên thế giới này hắn tin chắc dù cho bất kì ai phản bội hắn, có ý đồ xấu với hắn thế nhưng thân ảnh béo ục ịch kia chắc chắn sẽ không.
Đó cũng chính là lý do Đường Nhai hắn khi nghe lời khuyên của Đường Phiên mới tự nhìn lại ý định của bản thân.
“Ài…cũng muốn gặp người kia xem hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào.” Đường Nhai khẽ thở ra một hơi: “Đạt được đánh giá cao của tiểu tử kia cơ hồ qua mấy năm nay cũng không có bao nhiêu người.”
…
Thời điểm Đường Phiên trở lại Bách Thảo Đường, hắn lập tức ngã ngửa khi nhìn thấy một vị nam tử trẻ tuổi đang ngồi rót rượu cho một trung niên nhân.
Bộ dáng nam tử kia hiện lên vẻ ung dung tiêu sái, khóe miệng thỉnh thoảng lại hiện lên ý cười khó hiểu.
“Tiểu tử…lão phu trải qua nửa đời người rồi mà chưa gặp ai hiểu chuyện như ngươi.” Trung niên nhân sau vài tuần rượu lúc này đã say mèm, vừa nói vừa thỉnh thoảng lại nấc lên từng đợt.
“Vậy sao?” Khương Thần cười cười nói: “Ta cũng trôi qua rất nhiều năm rồi mà chưa gặp ai nói ta hiểu chuyện.”
“Ha ha…tiểu tử chưa ráo máu đầu, ngươi mới bao tuổi mà dám nói trôi qua nhiều năm.” Trung niên say rượu cười khà khà nói, hắn còn vô duyên tới mức đưa sát miệng vào mặt Khương Thần thở ra một hơi tràn đầy mùi rượu.
“Dương nát rượu, ngươi dám vô lễ với khách nhân của ta sao?” Đường Phiên nhận ra nam tử kia chính là Khương Thần, lúc này hấp tấp chạy vào, thanh âm như lợn bị chọc tiết vang lên.
“Ồ…hóa ra…hóa ra là Đường bàn tử, hừ hừ…ngươi đi đâu hiện tại mới trở về, phiền chết lão tử.” Trung niên say rượu ngồi vắt vẻo trên ghế gỗ ngửa đầu nhìn Đường Phiên cười ngây ngốc nói.
“Đi về đi về.” Đường Phiên xua tay quạt đi mùi rượu nồng nặc sau đó đuổi khách: “Nhờ ngươi trông coi cửa tiệm không khéo bổn đại gia sau đó liền phá sản.”
Sau khi đuổi trung niên họ Dương kia về, Đường Phiên nhìn về phía Khương Thần cười hì hì nói:
“Khách nhân…chúng ta lại gặp mặt.”
“Lại gặp mặt.” Khương Thần gật đầu cười híp mắt nói.
Đường Phiên nhìn thấy nụ cười này của Khương Thần, thần sắc không khỏi cứng lại. Nụ cười của nam tử kia thoạt nhìn có vẻ rất hiền từ, rất dễ mến, thế nhưng không hiểu sao nhìn thật sâu vào nụ cười đó hắn lại cảm thấy có chút rợn sống lưng. Kia đúng hơn là một tôn hung thú đang nhe răng chứ không phải một nụ cười hiền từ.
“Khách nhân…không biết ngươi ngày hôm nay tới đây có chuyện gì?” Đường Phiên nuốt một ngụm nước bọt nói.
“Đem tới cho ngươi một bút sinh ý.” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói. Đoạn, hắn khẽ vung tay, trên mặt bàn nhiều ra một mảnh giấy.
“Đây là.” Đường Phiên nhìn mảnh giấy trên mặt bàn, hắn cũng không biết mảnh giấy đó viết gì, lúc này có chút không nắm chắc nói.
“Chắc ngươi cũng biết tình trạng hiện tại của Tinh Thần Thành.” Khương Thần cười nói: “Mảnh giấy này chính là bút sinh ý ta mang đến cho ngươi.”
Nghe Khương Thần nói vậy, Đường Phiên trước hết tái hết mặt mũi.
Tình trạng của Tinh Thần Thành hiện tại có thể nói là hỗn loạn không ngừng. Không chỉ vậy, số người chết ngày một gia tăng.
Trong mắt mọi người, kẻ khiến cho những người trong thành chết vì trúng độc kia là Kinh Hồng Thương Hội, thế nhưng chỉ có một số ít người trong đó có Đường Phiên hắn biết, chủ mưu thật sự đang ngồi ngay tại đây. Chính là nam tử nhìn hiền lành tưởng như vô hại này.
Mặc dù đoán được ngay thế nhưng nghe chính miệng Khương Thần thừa nhận, Đường Phiên vẫn có chút kinh hãi.
Cười khan một tiếng, hắn cố ý lảng tránh đi vấn đề Tinh Thần Thành hiện tại, nói:
“Không biết khách nhân ngươi muốn giao dịch thứ gì?”
“Đây là phương pháp giải độc cho những người trúng độc trong thành.” Khương Thần đẩy mảnh giấy về phía Đường Phiên, nở một nụ cười quỷ dị, hắn nói: “Lợi nhuận ta muốn một nửa.”
Đường Phiên lúc trước mặt mũi tái mét bao nhiêu hiện tại lại hiên lên vẻ kích động bấy nhiêu. Chỉ thấy hắn vội vàng cầm lên mảnh giấy, nhìn những dược liệu cùng cách điều chế đơn giản trên đó, khuôn mặt càng hiện lên vẻ vui mừng.
“Chuyện này…phương thuốc này…” Đường Phiên trước hết hướng về phía Khương Thần toan tính do hỏi xem độ tin cậy của phương thuốc này, thế nhưng chợt nghĩ tới thủ đoạn của đối phương tính toán Kinh Hồng Thương Hội trong những ngày qua, nửa câu còn lại nuốt xuống.
“Yên tâm, phương thuốc hoàn toàn không có vấn đề gì.” Khương Thần đưa tay vỗ vai Đường Phiên, tư thế hoàn toàn trùng khớp với lần gặp mặt trước, hắn nói: “Ta đã nói sẽ trả thù lao cho ngươi mà.”
“Như vậy a…được, vụ giao dịch này ta làm.”
“Ha ha…rất tốt.” Khương Thần mỉm cười gật đầu. Loại tính cách quyết đoán của Đường Phiên hắn quả thật cảm thấy thưởng thức.
Người này nếu như có thể nắm trong tay một lượng tài sản lớn, tin chắc không qua bao nhiêu thời gian lượng tài sản đó sẽ tăng nhanh gấp bội.
“Ba ngày sau ta sẽ quay lại lấy nửa số lợi nhuận, sau đó toàn bộ sẽ thuộc về ngươi.” Khương Thần bỏ lại một câu sau đó lại rời khỏi Bách Thảo Đường.
Chờ cho bóng lưng Khương Thần đi khuất, Đường Phiên trầm mặc một lúc. Cuối cùng lấy ra một tấm truyền tin phù ném lên không trung. Truyền tin phù được thả ra lập tức hóa thành một đạo lưu quang biến mất dần giữa bầu trời.
…
Dựa theo phương thuốc mà Khương Thần đưa cho, không quá hai ngày, lượng người bị trúng độc tại Tinh Thần Thành đã giảm đi đáng kể. Bách Thảo Đường hai ngày này đạt được lượng người tới giao dịch bằng vài tháng qua cộng lại.
Trước khung cảnh này, Đường Phiên vừa ngồi tính tiền vừa cười không mở được mắt. Nếu như tình trạng này cứ tiếp diễn, hắn có thể cười đến mức sái quai hàm.
“Đường Phiên…tên ôn dịch nhà ngươi…ngươi bán thuốc giả hại chết gia gia ta.” Giữa lúc đám đông đang chờ mua thuốc, một đạo thanh âm thất thanh kêu lên từ đằng xa.
Đạo thanh âm này vừa dứt, không gian im lặng một cách lạ thường. Trên khuôn mặt mỗi một người lại hiện ra vẻ không thể tin được.
Hai ngày này, dựa vào thuốc giải độc mà Bách Thảo Đường chế ra, không ít người đã thoát khỏi tình cảnh chờ chết. Hiện tại lại rộ ra có tin tức người chết vì dùng thuốc của Bách Thảo Đường, bọn họ làm sao có thể tin được đây.
“Bách Thảo Đường, ĐƯờng Phiên, mau ra đây.”
Trên đường cái, một nam tử kéo theo một tấm ván gỗ bên trên có đặt xác một vị lão giả chết chưa lâu, lúc này hắn đang hướng về phía Bách Thảo Đường gào lên.
Thời điểm hắn gào lên lần thứ hai, trên khuôn mặt của mỗi người bắt đầu xuất hiện vẻ sợ hãi. Bọn họ quả thật sợ mình giống như lão giả nằm chết trên tấm ván kia.
Đường Phiên sau khi nghe thấy cáo trạng liền đã xuất hiện tại ngoài cửa từ lâu. Với con mắt tinh tường của hắn làm sao không nhận ra đây là một trận âm mưu, thế nhưng hắn cũng không có cách nào khác.
Dù cho lão nhân kia chết vì một loại bệnh tật nào khác, thế nhưng thời điểm nhạy cảm này, nếu như mọi người không đủ tỉnh táo, Đường Phiên hắn chính là gặp nạn lớn.
Nhìn thấy thần sắc của mọi người bắt đầu sợ hãi, nam tử kéo theo xác chết kia khẽ nở một nụ cười quỷ dị. Chẳng qua nụ cười của hắn chưa kéo dài được bao lâu, không biết ai vào thời điểm này hô lên.
“Mọi người không nên tin lời của hắn. Mấy ngày trước ta đã nhìn thấy hắn cùng với Lý Kiến giao dịch gì đó, rất có thể bọn hắn muốn giội nước bẩn lên người Bách Thảo Đường.”
Thanh âm này vừa dứt, nam tử kéo theo xác chết lập tức không nhịn được muốn chửi tục, khuôn mặt hắn lúc này hiện lên vẻ khó coi. Mà Đường Phiên thì ngược lại, hắn hướng về phía đạo thanh âm kia phát ra, không biết là ai, thế nhưng thầm cảm kích.
“Hóa ra là Kinh Hồng Thương Hội giở trò.”
“Kinh Hồng Thương Hội…đám gian thương này chắc chắn là không ăn được nên muốn đạp đổ đây.”
“Đi…chúng ta tới Kinh Hồng Thương Hội làm cho ra nhẽ chuyện này.”
Đám đông lại một lần nữa hỗn loạn thế nhưng không một ai để ý nam tử kéo theo xác chết vừa rồi đã chuồn mất, thậm chí “xác chết” kia cũng không cánh mà bay. Hiển nhiên kia là một trận tính kế muốn dội nước bẩn lên Bách Thảo Đường.
Những người chưa mua được thuốc từ Bách Thảo Đường vẫn tiếp tục đứng chờ đợi trong khi những người khác bắt đầu kéo nhau qua Kinh Hồng Thương Hội muốn làm cho ra nhẽ chuyện này.
Tại một ngõ hẻm không người qua lại lúc này xuất hiện một tên nam tử trẻ tuổi. Người này mặc lên một bộ y phục màu xám, mái tóc buộc hờ sau đầu, hai lọn tóc dài hai bên mang tai thỉnh thoảng lại tung bay trong gió nhìn qua hết sức phiêu dật.
Nam tử này khuôn mặt lạnh lùng hờ hững, giống như hắn cảm thấy mọi thứ trên đời này đều không đáng để cho hắn phải quan tâm vậy.
“Kinh Hồng Thương Hội nha…” Nam tử khẽ lẩm nhẩm, khóe miệng khẽ nhếch. Hắn ngoại trừ Khương Thần thì còn ai vào đây.
Lúc này, cuối ngõ hẻm xuất hiện ba bóng người. Ba người này lần lượt là một vị lão nhân cùng với hai nam tử tuổi ngoài ba mươi.
“Đại nhân, đã hoàn thành công việc ngươi giao cho.” Một vị nam tử trong số ba người hướng về phía Khương Thần lên tiếng.
“Rất tốt.” Khương Thần cười nhạt nói. Đoạn, hắn giơ tay ra, trên bàn tay trống rỗng nhiều hơn một chiếc túi nhỏ thiết kế tinh xảo: “Thù lao cho các ngươi.”
“Đa tạ, đa tạ.” Nam tử kia sau khi nhận được tiền liền rối rít cảm ơn: “Đại nhân, nếu như sau này ngươi có muốn diễn trò cứ việc liên hệ với bọn ta. Đảm bảo khiến cho ngươi hài lòng.”
“Ừm.”
Nếu như có người đứng đợi mua thuốc ở cửa Bách Thảo ĐƯờng nhìn thấy cảnh này, bọn họ nhất định sẽ nhận ra ít nhất hai trong số bộ ba người kia chính là vị nam tử kêu gào Bách Thảo Đường bán thuốc giả còn lão nhân kia chính là người giả chết nằm trên tấm ván. Nam tử còn lại nghĩ bằng đầu gối cũng có thể biết hắn chính là người cáo trạng ngược lại.
Đây không phải là âm mưu của Kinh Hồng Thương Hội muốn giội gáo nước bẩn lên đầu Bách Thảo Đường sau đó bị phản sát mà là một trận tính kế của Khương Thần đối với Kinh Hồng Thương Hội mới đúng.
Đầu tiên chỉ cần giả như Bách Thảo Đường bán thuốc giả, sau đó lại phản ngược lại là Kinh Hồng Thương Hội muốn tính kế Bách Thảo Đường, như vậy sự phẫn nộ của mọi người đối với Kinh Hồng Thương Hội sẽ nhân lên không chỉ gấp hai lần.
Bằng vào việc mấy ngày hôm nay nguyên giả đối với Kinh Hồng Thương Hội ghét bỏ, nếu như bồi thêm một lần diễn trò kia nữa, sinh ý của bọn họ tại Tinh Thần Thành chắc chắn sẽ bị tổn hại nặng nề.
Đây cũng chính là điều mà Khương Thần muốn thấy.
Đắc tội với hắn, hắn làm sao có thể tha cho Kinh Hồng Thương Hội kia được đây.