Dứt lời, Khương Thần đạp lên không trung bay ra ngoài cửa sổ. Theo sau hắn chính là tiểu nha đầu Khương Y Na.
Hiện tại nàng vẫn có chút không hiểu Khương Thần dự định sẽ làm gì. Theo như nàng thấy, ở tại nơi này làm sao có thể có đồ gì tốt được.
Lúc này đứng trên cao nhìn xuống mới thấy khung cảnh toàn bộ Diêm Hoàng Trấn. Ngoại trừ nhà trọ đầu trấn kia, các nhà khác đều giống như bị đốt cháy đen, dưới chân tường cùng mặt đất mơ hồ xuất hiện băng phiến.
Trên đường cái thỉnh thoảng lại có những tòa băng điêu nhỏ mang theo hình dạng con người.
Nhìn thế nào cũng thấy đây chính là người sống sinh sinh bị thứ gì đó đem đóng thành băng.
Lại nói băng điêu, băng phiến nơi này lại vô cùng kì lạ, bởi lẽ toàn bộ bọn chúng đều mang màu đen.
Tình huống quỷ dị như thế này bất cứ ai nhìn thấy chắc chắn sẽ cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Thế nhưng Khương Thần nhìn thấy cảnh này khuôn mặt lại
hiếm khi lộ ra vẻ kích động.
“Ca ca…nơi này…cảm giác thực khó chịu.” Khương Y Na nhíu mày nói: “Cảm giác thực lạnh.”
Nàng cảm nhận càng đi sâu vào tiểu trấn này, cỗ khí tức làm cho nàng cảm thấy giá lạnh kia càng thêm rõ rệt. Loại lạnh giá này không phải đến từ da thịt
mà là tận sâu trong linh hồn.
Mặc dù tiểu nha đầu không có thiên phú luyện đan, linh hồn cũng không mạnh mẽ, thế nhưng có thể làm cho một Nguyên Đan Cảnh rét lạnh nơi linh hồn,
thứ đằng sau kia chắc chắn không phải loại phàm vật thuộc về Lam Hải tinh này.
“Đợi ở đây.” Khương Thần mỉm cười vò đầu Khương Y Na. Nói đoạn, tinh thần lực của hắn tỏa ra tạo thành một chiếc lồng sáng bao bọc lấy nàng, miễn cho
hàn khí nhập thể.
Tiểu trấn nằm ở giữa hai dãy núi thấp trải dài. Gió lùa vào đây liền sẽ luẩn quẩn khó ra, đồng thời do rất hút gió cho nên nhiệt độ thấp hơn bên ngoài là
điều dễ hiểu.
Chẳng qua nhiệt độ chênh lệch so với bên ngoài vô cùng nhiều, đây cũng không phải do địa hình tạo nên mà chính là thứ Khương Thần hắn đang muốn
tìm kiếm.
Dựa theo ánh sáng lờ mờ từ trăng tròn trên thiên không kia, Khương Thần tìm thấy một hang động sâu hoắm. Từ sâu trong hang động, một loại nhiệt độ
cực lạnh tỏa ra khiến cho hắn không khỏi cảm thấy rung động tâm thần.
Càng đi sâu vào trong hang động, ánh sáng càng mờ dần cho đến khi tối đen như mực. Vừa đi, Khương Thần vừa phải lấy ra những khối dạ minh châu gắn
lên bờ đá để lấy thêm ánh sáng.
Loại đá dạ minh châu này tại Uông Tử thành có rất nhiều, công dụng ngoại trừ phát sáng ra còn lại liền không có gì. Lúc đó Khương Thần tiện tay đã lấy vài
khối, hiện tại không thể không nói đã phát huy tác dụng.
Tận cùng hang động xuất hiện một không gian dưới đất rộng lớn. Nơi này bốn phía đều là băng cứng màu đen trầm trọng.
Tầm mắt Khương Thần bị hấp dẫn bởi một bình đài giống như tế đàn nhỏ trung tâm nền đất. Bình đài này toàn thân màu đen, trên thân đầy rẫy những
hoa văn và kí hiệu quỷ dị, hắc quang nhàn nhạt từ bên trong một số ký hiệu tản mát ra hướng về phía ngoài hang động chiếu rọi.
Hắc quang này chính là thứ mà Khương Thần lúc đứng từ bên ngoài tiểu trấn đã nhìn thấy.
Bình đài hắc sắc kia được xây dựng bởi một loại gỗ màu đen đồng màu với hắc thạch bên ngoài kia, hoa văn cũng là được khắc lên loại gỗ này.
Từ bình đài kia, Khương Thần có thể cảm nhận thấy một loại khí tức cổ lão, loại khí tức này khiến cho tận sâu trong linh hồn hắn cảm thấy vô cùng run sợ.
Từ niên đại đến xem, bình đài kia chắc chắn đã có từ rất lâu rồi, bởi lẽ hoa văn cùng ký hiệu kì lạ trên bình đài đều thuộc về văn tự cổ tại Đại Thiên Nguyên
Giới.
Tồn tại lâu như vậy rồi thế nhưng khí tức tỏa ra vẫn khiến cho một tên Nguyên Vương Cảnh như Khương Thần cảm thấy kinh sợ, rốt cuộc bình đài này có lai
lịch như thế nào?
Bước lại gần bình đài, trên da Khương Thần bắt đầu xuất hiện những vụn băng do hàn khí quét qua gây nên, vụn băng này ngoại trừ một màu đen ra còn
lại so với băng phiến bình thường không khác bao nhiêu.
Không chút chần chờ, trên người Khương Thần tỏa ra một luồng tinh thần lực mạnh mẽ. Tinh thần lực sau khi tỏa ra liền cách li hoàn toàn Khương Thần
với hàn khí.
Mặc dù vậy Khương Thần có thể cảm nhận tinh thần lực của bản thân cũng bị loại hàn khí quỷ dị này làm cho trở nên vô cùng chậm chạp.
Lúc này, Khương Thần đang đứng trên bình đài, hàn khí tỏa ra càng thêm mạnh mẽ, thậm chí tinh thần lực của hắn phải liên tục tỏa ra hòng chống lại hàn
khí đóng băng.
Dẫn đến trung tâm bình đài là một bệ đá cổ nhỏ nhắn vuông vức. Bệ đá này bốn phía khắc bốn tôn hung thú nhìn qua mười phần dữ tợn. Treo bốn góc bệ
đá cổ kia là bốn chiếc đèn màu đen.
Bốn chiếc đèn này thoạt nhìn có cảm giác giống như đèn bão của phàm nhân tại Lam Hải tinh. Thế nhưng người biết hàng có thể nhận ra, bốn chiếc đèn
này không phải là phàm vật.
Trong số bốn chiếc đèn treo xung quanh bệ đá cổ kia dường như vẫn còn một chiếc còn đang cháy. Thế nhưng ngọn lửa mà hắc đăng kia đốt lên lại mang
theo một màu đen như mực. Tại trên bấc đèn, hỏa diễm lên xuống vô cùng chậm chạp.
Hỏa diễm màu đen, tại Đại Thiên Nguyên Giới Khương Thần đã gặp không ít, thế nhưng ngọn tàn hỏa đốt lên bấc đèn kia lại đem cho hắn một cỗ uy hiếp
kinh khủng.
Trong phút chốc nhìn vào ngọn hỏa diễm kia, hắn có cảm giác linh hồn mình có thể bị đóng băng bất cứ lúc nào.
Bước lại gần bệ đá cổ, thỉnh thoảng lại có tiếng gào thét vang lên, tiếng gào thét này đều xuất phát từ ngọn đèn còn đang cháy kia. Trên bình đài vương vãi
một chút xương cốt không toàn vẹn, còn lại đều đã hóa thành bột đen.
“Thủ bút thật lớn…quả nhiên chỉ có loại chủng tộc kia mới có thể làm ra loại hành động điên cuồng như thế này.” Khương Thần cười lớn nói.
Thời điểm bước chân vào Diêm Hoàng Trấn, Khương Thần hắn bất chợt hiện lên chút suy nghĩ. Lúc đó, hắn còn mơ hồ không dám khẳng định suy nghĩ kia
của bản thân. Thế nhưng bước vào hang đá rộng lớn này, hắn đã biết bản thân mình không đoán sai.
Bình đài này đã từng là của Thời tộc. Thậm chí đối với Thời tộc, nơi này cũng có chút quan trọng.
Làm sao có thể khẳng định được điều này?
Chính là vì ngọn lửa đen để thắp đèn kia. Đó là một phần cực nhỏ của một ngọn thiên hỏa.
Ngọn thiên hỏa kia tại Đại Thiên Nguyên Giới gọi là Cửu U Ma Tổ Hỏa, tại trên Thiên Hỏa Bảng bài danh thứ chín. So với Hỗn Nguyên Thiên Hỏa năm xưa
Khương Thần sử dụng cao hơn một bài danh.
Trong số mười loại thiên hỏa, Cửu U Ma Tổ Hỏa không tính là mạnh nhất nhưng là ngọn lửa quỷ dị nhất, bởi lẽ ngọn lửa này không có nhiệt độ.
Không. Không phải không có nhiệt độ mà là nhiệt độ của nó là cực hàn.
Bất cứ kẻ nào muốn tiếp cận được ngọn thiên hỏa này đều phải chịu một loại hàn khí vô cùng khủng bố, nếu không vượt qua được hàn khí này, người đó
chắc chắn bị đóng băng.
Lại nói, nếu như có thể tiếp cận được ngọn thiên hỏa này, thời điểm chạm phải, ngươi ngược lại sẽ bị thiêu cháy đến chết.
Đó là đặc điểm quỷ dị của loại thiên hỏa này mà bất cứ thiên hỏa nào trên Thiên Hỏa bảng đều không có được.
Cửu U Ma Tổ Hỏa khi trước vốn chính là thuộc về Thời tộc, bởi vậy cho nên khi nhìn thấy tế đàn này, nhìn thấy một phần nhỏ rất nhỏ của Cửu U Ma Tổ Hỏa,
hắn liền dám chắc nơi đây trước kia thuộc về Thời tộc.
Không nghĩ tới bọn họ lại tách một phần hỏa diễm ra để thắp đèn. Thủ bút cũng thật lớn. Cũng từ góc độ này tới xem, Khương Thần có thể khẳng định cây
đèn đang cháy lên Cửu U Ma Tổ Hỏa kia cũng không phải hạng tầm thường.
“Một phần nhỏ xíu đã có thể khiến cho linh hồn Hóa Tiên cảnh của ta run rẩy…” Khương Thần nuốt một ngụm nước bọt nói: “Xem ra truyền thuyết là có
thật…Cửu U Ma Tổ Hỏa từng đóng băng linh hồn của một vị Đại Đế.”
Hiện tại, ngọn lửa thắp sáng đèn chỉ là một phần tàn hỏa được tách ra từ Cửu U Ma Tổ Hỏa thế nhưng lực lượng của nó nếu như được kích phát đúng cách
không thể không nói có sức tàn phá vô cùng lớn.
Dù sao thời kì toàn thịnh, loại hỏa diễm kia có thể đốt chết Đại Đế a. Cũng không biết năm xưa làm sao Thời tộc có thể đem loại hỏa diễm này truyền cho
một vị hậu bối Nguyên Thánh Cảnh.
Từ mi tâm Khương Thần lúc này tuôn ra một đạo tinh thần lực. Tinh thần lực bao phủ lấy bàn tay của hắn, huyễn hóa thành một chiếc bao tay kim tuyến.
Mặc dù có chiếc đèn bao bọc bên ngoài thế nhưng tiếp xúc gần với một loại hỏa diễm quỷ dị như Cửu U Ma Tổ Hỏa, hắn không dại mà dùng tay không.
Lại nói, thời điểm bàn tay Khương Thần sắp chạm vào hắc đăng, hắc đăng giống như có linh trí bắt đầu rung động kịch liệt, bộ dáng giống như muốn thoát
ra khỏi chỗ treo, rời xa bàn tay Khương Thần.
Khương Thần thấy vậy liền không chút do dự, bàn tay vươn ra chộp lấy phần quai treo của hắc đăng.
Cầm lấy quai treo đèn, hắn sửng sốt một hồi. Thay Cửu U Ma Tổ Hỏa bằng một ngọn lửa bình thường, kia quả thật rất giống đèn bão của phàm nhân Lam
Hải tinh.
Lúc này, ngọn hỏa diễm vốn tưởng như sắp tắt kia đột nhiên dâng lên càng lúc càng mạnh. Nhiệt độ xung quanh kịch liệt giảm xuống.
Đây chỉ là một ngọn tàn hỏa rất nhỏ phân ra từ bản nguyên chi hỏa của Cửu U Ma Tổ Hỏa thôi, thế nhưng độ hung bạo lại không hề thua kém.
Vật cực tất phản, nó lạnh đến cực hạn. Nếu như không đụng chạm vào, người khác sẽ cảm thấy nó rất lạnh. Thế nhưng thời điểm chạm vào nó, chắc chắn
sẽ bị thiêu cháy trong nháy mắt.
Hiện tại Khương Thần chỉ có thể dùng tinh thần lực của bản thân để áp chế ngọn tàn hỏa này không cho nó bùng phát. Bằng không hắn cũng chỉ có thể bỏ
lại thứ này tại nơi đây mà bỏ chạy mà thôi.
Mà nếu như bỏ lại ngọn hắc đăng này, đợi cho tàn hỏa triệt để bùng phát, hắn cũng không nắm chắc xung quanh đây sẽ chịu phải loại thiệt hại gì nữa.
Có thể là cả Diêm Hoàng Trấn triệt để đóng thành hắc băng, cũng có thể là…cả khu rừng rộng lớn bên ngoài.
Tất nhiên nếu như có thể dựa vào hắc đăng áp chế ngọn tàn hỏa này, hắn vẫn là cố sức. Dù sao có thể chưởng khống được hắc đăng, đây không thể không
nói chính là thủ đoạn bảo mệnh của hắn thời điểm quay lại Uông Tử thành.
Thời gian dần dần trôi qua, nhiệt độ của hang động vốn cực kì lạnh giá lại mơ hồ có dấu hiệu tăng lên. Trong hang động thỉnh thoảng phát ra những thanh
âm tí tách nhỏ nhỏ.
Lúc này, Khương Thần đã trở thành một khối băng điêu hắc sắc.
Chẳng qua hắn không hề chết. Những tiếng tí tách kia là tiếng băng rạn nứt.
Đây chính là Khương Thần đang phá băng từ bên trong. Hắn đã thành công dùng tinh thần lực áp chế được ngọn tàn hỏa này không cho nó bùng phát. Về
phần có thể chưởng khống được nó hay không hắn cũng không dám thử sức.
Dù sao mỗi lần đưa linh hồn tiếp xúc với Cửu U Ma Tổ Hỏa, hắn đều như có như không cảm thấy một trận sợ hãi. Sợ rằng một chút sơ ý, linh hồn của mình
sẽ bị đóng băng.
Bên ngoài lúc này, tiểu nha đầu đang vô cùng lo lắng.
Thời điểm Khương Thần bắt đầu mở ra tinh thần lực áp chế ngọn tàn hỏa cũng là lúc bên ngoài hàn khí cực thịnh. Khương Y Na chỉ cảm thấy một trận giá
rét quét qua, không gian sau đó liền có cảm giác bị cô đọng khiến cho phản ứng của nàng vô cùng chậm chạp.
Vốn định chạy vào trong hang động nhìn xem tình huống bên trong đó như thế nào, thế nhưng lại sợ bản thân gây ra thêm phiền phức cho Khương Thần.
Vì vậy cho nên đành phải tiếp tục chờ ở bên ngoài, miệng thầm cầu khẩn cho Khương Thần bình an.
“Tiểu nha đầu…ngươi đang làm gì a.” Một đạo thanh âm bình thản vang lên.
Khương Y Na lúc này đang đứng trên mặt đất đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại thấy nàng chắp tay khẩn cầu. Nhìn bộ dáng này chắc chắn là đang vô cùng lo
lắng cho Khương Thần.
“Ca ca…” Nhìn thấy Khương Thần không chút tổn hao nào đi ra, tiểu nha đầu vui mừng chạy lại: “Ngươi không có việc gì chứ?”
“Ca ca ngươi làm sao có thể có việc gì?” Nhìn bộ dáng lo lắng của tiểu nha đầu, Khương Thần cưng chiều vuốt vuốt tóc nàng một lượt: “Đi thôi, trở về lại
nói.”
Thu hoạch ngoài ý muốn lần này không thể không nói khiến cho Khương Thần cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Dù sao tại Lam Hải tinh này không có tài liệu để luyện khí, hắn cũng không tìm được một cây vũ khí vừa tay. Hiện tại thì tốt rồi, không chỉ có một phần nhỏ
của Cửu U Ma Tổ Hỏa làm biện pháp bảo mệnh, hắn còn thu hoạch được bốn cây hắc đăng.
Mặc dù không biết hắc đăng làm từ loại vật liệu gì thế nhưng có thể thắp lên được Cửu U Ma Tổ Hỏa chắc chắn không phải phàm vật.
Tâm tính Khương Thần vốn cẩn thận, hắn thậm chí còn tìm hết một vòng hang động kia, sau khi chắc chắn rằng không còn thứ gì có ích mới rời đi.
Dù sao nơi đó là tàn tích của Thời tộc ngàn vạn năm trước, biết đâu đó lại thu hoạch được một món bảo vật gì đó đây.
Thế nhưng…may mắn khi nào lại xuất hiện liên tiếp như vậy.