Thời điểm quay về lối cũ, cảnh tượng Diêm Hoàng Trấn hiện ra có chút kinh dị.
Chỉ thấy toàn bộ hắc thạch đóng băng dưới chân những ngôi nhà cháy đen kia lúc này đã tan chảy ra thành một loại chất lỏng đặc sệt như nhựa đường,
bốc lên mùi vị khó ngửi.
“Thật thúi a ca ca.” Tiểu nha đầu hai tay bịt mũi, khuôn mặt nhíu lại kêu lên một tiếng.
Khương Thần cũng cảm thấy có chút kì lạ. Hắn cầm đi ngọn hắc đăng kia, không có hàn khí duy trì, toàn bộ hắc thạch tan ra cũng là chuyện thường tình,
thế nhưng mùi khó ngửi kia là từ đâu ra?
Lại nói, hắn lấy đi hắc đăng cũng gián tiếp cứu đám người Vương Minh một mạng. Dù sao ngủ tai đây một đêm, sáng hôm sau đám người kia chắc chắn
hóa thành băng điêu.
“Ca ca, mau nhìn.” Tiểu nha đầu lúc này vội vàng la lên. Theo ngón tay nàng chỉ tới, nơi đó xuất hiện rất nhiều bóng người đang từ trong những ngôi nhà
đen thui kia bò ra.
“Bọn họ không phải người sống a.” Tiểu nha đầu mặt mũi có chút tái lại, trốn sau lưng Khương Thần nói.
“Chính xác mà nói, bọn họ thuộc loại sinh vật xen giữa người sống cùng người chết.” Khương Thần sau một hồi ngưng mắt nhìn liền đưa ra một câu nhận
định. Hắn lúc này cũng chợt hiểu ra mùi vị khó ngửi kia là từ đâu tới rồi.
“Xen vào giữa người sống cùng người chết?” Khuôn mặt Khương Y Na hiện lên vẻ mộng bức: “Như vậy bọn họ là gì a?”
“Diêm Hoàng Trấn này vốn dĩ là một tử trấn, tất cả cư dân trong này đều là hoạt tử nhân…bọn này so với cương thi cũng có chút tương đồng.” Khuôn mặt
Khương Thần không xuất hiện chút biến hóa, cặn kẽ giải thích.
“Ơ…như vậy giống trên phim truyền hình sao?” Khương Y Na chớp đôi mắt long lanh khẽ nói. Đoạn nàng còn giơ hai tay về phía trước nhảy cà tưng trên
không trung bắt trước mất tôn cương thi trong phim ma cương thi nàng thường xem.
“Đúng vậy…” Khương Thần cười mà nói: “Nguyên nhân đám người này trở thành hoạt tử nhân a…”
Sâu trong mắt Khương Thần lóe lên một tia sáng kỳ dị. Hắn đoán rằng nơi này ban đầu vốn rất yên bình, sau đó có người mở ra hang động kia kinh động
đến tế đàn cổ kia khiến cho toàn bộ tiểu trấn dính phải tai nạn.
Bằng chứng liền là nơi đó hiện tại vẫn còn rất nhiều xương cốt.
Loại xương cốt kia không phải của tộc nhân Thời tộc mà là phàm nhân trên Lam Hải tinh. Kia chắc chắn là những kẻ xâm nhập.
Nói tóm lại, hiện trạng hiện giờ của Diêm Hoàng Trấn đều do ngọn hắc đăng trong tay Khương Thần gây nên. Hắc đăng được thu hồi, băng tan, hoạt tử
nhân hiện.
Lại nói, đám hoạt tử nhân kia bò lổm ngổm qua dòng chất lỏng đặc sệt kia khiến cho bộ dạng bọn họ vốn dữ tợn càng thêm dữ tợn.
Dường như đánh hơi thấy Khương Thần cùng Khương Y Na trên không trung, toàn bộ hoạt tử nhân trong trấn lập tức tập trung lại cùng một chỗ có xu
hướng chồng chất lên nhau để vươn tới vị trí của huynh muội Khương Thần.
“Wow…đám hoạt tử nhân này lại còn giống như phim xác sống a…cái gì mà zombie có đúng không ca ca.” Tiểu nha đầu nhìn xuống đám hoạt tử nhân vừa
có chút sợ vừa lại kích động nói.
Khương Thần trầm mặc không nói, chờ đợi cho đám hoạt tử nhân kia toàn bộ tập trung lại, hắn một mồi lửa liền thiêu cháy rụi tất cả bọn chúng cùng với
loại chất lỏng đen đặc sệt kia.
Đám người này vốn dĩ đã chết, vậy liền để cho họ an nghỉ a.
…
Tờ mờ sáng hôm sau, Vương Minh là người dậy đầu tiên, sau khi đánh thức tất cả mọi người dậy, bọn họ liền mau chóng thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi
Diêm Hoàng Trấn.
Hiện tại trời sáng rõ, tất cả mới được nhìn thấy diện mạo thật sự của Diêm Hoàng Trấn.
Tất cả chỉ có thể dùng bốn từ tan hoang đổ nát để hình dung.
“Chúng ta…liệu có phải gặp ma hay không?...Ta nhìn nơi này có cảm giác là một thị trấn chết a…làm sao còn có thể có người ở đây mở nhà trọ đây.”
“Đúng vậy…mà lại ta không còn nhìn thấy vị lão thái bà kia nữa?” Một vị trung niên nhân nói.
“Ta nói các ngươi liền không tin a…hôm qua rõ ràng ta nhìn thấy nàng không có mắt.” A Mưu khẽ lẩm nhẩm.
Ai nấy nghe vậy không tự chủ khẽ rùng mình.
Sau khi đi một vòng quanh tiểu trấn tan hoang đổ nát này, tất cả trở lại vị trí cũ nơi mà ngôi nhà trọ đêm qua bọn họ tá túc.
Khương Thần thu hồi lại thuật che mắt của mình, nhà trọ liền hiện nguyên hình trước mắt mọi người.
Lúc trước nhà trọ mặc dù cũ nát thế nhưng nhìn từ bên ngoài thế nào cũng cảm thấy nó có chút sạch sẽ. Hiện tại thì sao?
Nhà trọ này mặc dù không cháy đen như những ngôi nhà khác trong trấn, thế nhưng đây cũng không phải dành cho người ở.
“Ta rốt cục nhớ ra.” Vương Minh lúc này giống như nhớ ra chuyện gì, thốt lên.
“Làm sao?”
Nhìn thấy sắc mặt Vương Minh có vẻ không dễ nhìn, ai nấy trong lòng cảm thấy có một cỗ dự cảm không tốt.
“Lúc trước báo đã từng đưa tin qua Diêm Hoàng Trấn.” Vương Minh nói đoạn, sắc mặt hiện lên chút kinh hãi: “Giống như…giống như nơi này trước kia từng
xảy ra một loại hiện tượng kì lạ khiến cho cả trấn đóng băng thành hắc thạch…người trong trấn toàn bộ đều chết.”
Nuốt một ngụm nước bọt, Vương Minh lại tiếp:
“Lúc trước cũng có nhiều người tới đây điều tra sau đó liền không có trở về nữa…Thậm chí bọn họ điều cả quân đội tới nhưng cũng không có chút tin tức
nào.”
“Thế nhưng nơi này cũng không có dấu hiệu bị đóng băng a.” Quan Hồng Lăng nhíu mày nói.
Nhìn nơi đây không chút liên hệ với chuyện bị đóng băng, ngược lại giống như vừa có một trận hỏa hoạn quét qua thì đúng hơn.
“Ta cũng không rõ…” Vương Minh nói.
Đám người sau đó liền sợ hãi rời đi.
Chuyện nơi này cũng chỉ có Khương Thần cùng Khương Y Na biết đã từng xảy ra chuyện gì.
Sau này Diêm Hoàng Trấn có được trùng tu lại hay không liền không biết. Dù sao nơi này nếu như có thể trùng tu cũng chỉ có thể trở thành trạm nghỉ chân
cho những đoàn thám hiểm rừng sâu mà thôi.
Đi cùng với đám người Vương Minh xuyên qua ba ngọn núi cùng với hai phiến rừng rậm, tiểu nha đầu rốt cục chơi chán muốn về.
Sau khi từ biệt mọi người, Khương Thần cùng nàng quay trở lại chỗ ở cũ. Hiện tại việc đầu tiên hắn cần làm chính là tìm cách khống chế bốn ngọn hắc
đăng lúc trước đã thu thập được.
Nếu như có thể tùy ý sử dụng được hắc đăng, sau này dù cho ngọn tàn hỏa của Cửu U Ma Tổ Hỏa kia có sử dụng hết, hắn vẫn có thể sử dụng ngụy hỏa của
bản thân làm vật dẫn công kích kẻ địch.
“Ca ca, ngươi làm gì a?” Khương Y Na từ bên ngoài chạy vào, nhìn thấy lơ lửng trước mắt Khương Thần là bốn ngọn hắc đăng, lúc này chớp mắt tò mò hỏi.
“Không có gì, một chút thu hoạch lúc trước mà thôi.” Khương Thần cười cười nói: “Có muốn hay không, ca ca cho ngươi một cái.”
“Không muốn.” Khương Y Na lắc đầu liên tục: “Xấu chết ta rồi.”
Nghe nàng nói vậy, Khương Thần cũng chỉ có thể mỉm cười bỏ qua.
Hắn sớm đoán được nàng sẽ nói như vậy. Dù sao tiểu nữ hài như nàng cũng thích những đồ vật nhỏ nhắn nhiều màu sắc hơn là mấy món đồ cổ lão lại xấu
xí như ngọn đèn màu đen này.
“Tiểu nha đầu, ca ca cần yên tĩnh vài hôm…sau đó ca ca có chuyện bàn bạc với ngươi.”
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Khương Thần, Khương Y Na cũng thôi không dám bỡn cợt nữa. Tiểu nha đầu nghiêm túc gật lấy đầu nhỏ, hăm hở nói:
“Được a, như vậy Y Na liền ra ngoài.”
Chờ cho bóng lưng Khương Y Na biến mất, Khương Thần lại nhắm lại đôi mắt tiếp tục nhập định.
…
Một tuần trôi qua…
Tiểu nha đầu suốt một tuần này đều ngồi một chỗ không đi tới đâu cả chỉ ngồi im một chỗ chờ đợi Khương Thần xong việc đi xuống.
Thời điểm buồn chán đạt tới cực hạn, đang chuẩn bị lẻn ra ngoài chơi liền bị một đạo tinh thần lực ngăn chặn ngoài cửa.
“Tiểu nha đầu, ngươi lại chuẩn bị đi đâu?”
“Ca ca, ngươi rốt cục đi xuống.” Nghe thấy thanh âm quen thuộc, Khương Y Na mở ra một nụ cười gượng, gãi đầu gãi tai toan tính đánh trống lảng.
“Ừm.” Khương Thần khẽ gật đầu, khuôn mặt mặc dù duy trì vẻ lạnh lùng, hờ hững, thế nhưng nhìn sâu vào trong mắt hắn có thể cảm nhận được một luồng
hưng phấn.
Một tuần nay hắn rốt cục có thể tìm ra cách liên kết bốn ngọn hắc đăng với nhau tạo thành tổ hợp binh khí có tính công kích hiệu quả.
Nếu như để bình thường, bốn ngọn hắc đăng cũng chỉ là bốn ngọn đèn được tạo nên từ một loại tài liệu trân quý mà thôi. Bản thân Khương Thần cũng
không thể sử dụng nó như một loại pháp bảo để mang ra đối kháng với địch nhân được.
Thế nhưng dùng bốn ngọn hắc đăng để làm trụ cột của một loại trận pháp hoặc trụ cột của một loại nguyên thuật, vậy thì nó lại trở thành một món vũ khí
vô cùng nguy hiểm.
Phương án Khương Thần dùng để áp dụng lên bốn ngọn đèn này liền là một loại trận pháp tên gọi Tứ Cực Hỏa Linh Trận.
Loại trận pháp này nếu như để bình thường liền cần bốn loại hỏa diễm để thôi động. Tất nhiên bốn loại hỏa diễm đó có thể là ngụy hỏa, nhưng không thể
là ngụy hỏa tầm thường.
Tứ Cực Hỏa Linh Trận xét theo cấp bậc vậy liền là một tòa ngũ phẩm trận pháp đỉnh phong. Ngũ phẩm trận pháp nếu như đặt tại Đại Thiên Nguyên Giới
cũng được coi là mạnh mẽ. Trận đồ của một ngũ phẩm trận pháp cũng là vô cùng trận quý.
Muốn điều khiển được trận pháp này, thực lực trận pháp sư tối thiểu phải có Nguyên Vương Cảnh thực lực.
Trận pháp sư Nguyên Vương Cảnh hậu kì trở lên dựa vào một toà ngũ phẩm trận pháp hoàn toàn có thể chống lại được một vị Nguyên Tôn Cảnh. Tất nhiên
Nguyên Tôn Cảnh đó cũng chỉ là một vài vị Nguyên Tôn tầm thường.
Lại nói, Tứ Cực Hỏa Linh Trận nếu như sử dụng bốn ngọn hắc đăng để thôi động, Khương Thần hoàn toàn không cần thiết phải dùng bốn loại hỏa diễm
khác nhau. Đây mới là nguyên nhân khiến cho hắn vui mừng như vậy.
Hiện tại cực hạn của hắn cũng chỉ có thể xây dựng nên một tòa ngũ phẩm trận pháp đỉnh phong. Có thể xây dựng được là một chuyện, đủ tài liệu để xây
dựng không lại là một chuyện hòa toàn khác.
Vấn đề của hắn chính là không có quá nhiều tài liệu để tạo nên một trận pháp.
Lần trước xây dựng được trận pháp dịch chuyển không gian, nếu như không phải nhờ vào Khai Thiên Đồ mở ra thông đạo không gian, hắn cũng không thể
làm nên trò trống gì.
Lúc đó Cổ Minh đã nhìn ra mấu chốt của trận pháp, bởi vậy hắn mới sử dụng Phong Thiên Đồ đóng lại không gian thông đạo kia hòng ngăn chặn không
gian dịch chuyển ra ngoài thế giới.
Quả thực nếu như để cho không gian thông đạo thời điểm đó đóng lại, hắn liền giống như cá chậu chim lồng. Dù có dịch chuyển không gian đi được thế
nhưng cũng không thể xuyên qua giới bích đi tới Lam Hải tinh.
Nói tiếp tới vấn đề Tứ Cực Hỏa Linh Trận.
Khương Thần vốn không đủ bốn loại hỏa diễm để xây dựng nên trận pháp này, thế nhưng may mắn lại có thể dùng bốn ngọn hắc đăng thay thế.
Đây lại là một điểm may mắn của hắn. Cũng được coi là một thủ đoạn áp đáy hòm của hắn.
“Cổ Minh thành chủ a…” Khương Thần khóe miệng khẽ nhếch lên: “Không ai nói cho ngươi biết, thà đi gặp diêm vương cũng không được gây lên đầu trận
vương sao?”