Hoa gạo lại nở rực trời, Đường Thập Nhất ngẩng đầu ngắm những chùm tơ như bông bay bay trong gió, rồi cúi nhìn những bông hoa rụng đầy dưới đất. Đầu xuân năm 1940, dân số Quảng Châu từ hơn một trăm vạn chỉ còn non năm mươi vạn. Những người không có chỗ nào để đi, buộc phải lưu lại đất này cũng cố gắng không ra phố để tránh đụng mặt quân Nhật. Đường Thập Nhất khom lưng nhặt một đóa hoa rụng còn nguyên vẹn, thầm nghĩ thà rằng bị nghiền nát thành hồ đỏ còn hơn nằm trơ trọi dưới đất thế này.
“Thưa tư lệnh.” Chu Truyền Hi bước nhanh tới, “Cậu đoán không sai, đúng là bên kia đã phái người đến tiếp quản chính quyền Quảng Châu.”
Chu Truyền Hi nói “bên kia” là ý chỉ chính quyền hàng Nhật của Uông Tinh Vệ, Đường Thập Nhất đã sớm đoán được quân Nhật chẳng thừa hơi đi quản lý cuộc sống của người Trung Quốc, sớm muộn gì chính phủ cũng được thiết lập lại. Chẳng qua là Tanaka Takao chưa thảo luận với hắn sau khi có chính quyền mới việc buôn thuốc phiện sẽ về tay ai, điều này càng làm hắn thấy khả nghi.
“Bảo Lưu Trung lái xe lại đây, tôi sẽ tới Bộ chỉ huy.”
“Tư lệnh không đợi Vương tiểu thư nữa à?” Chu Truyền Hi nhìn đồng hồ, cô Vương này cũng thật là cao giá, trễ ba mươi phút rồi.
“Tôi là quý ông lịch thiệp nhưng tôi có giới hạn của tôi. Cô ta không đến thì cũng khỏi phải đến nữa.” Đường Thập Nhất quẳng bông hoa gạo xuống hồ rồi quay lưng bỏ đi.
Lúc Đường Thập Nhất tới bộ chỉ huy, phòng làm việc của Tanaka Takao hôm nay có thêm một tấm bảng đen lớn, trên đó vẽ một sơ đồ tổ chức, xem ra chính là bộ máy chính quyền mới. Chẳng cần hỏi cũng biết là vị thị trưởng sắp tới nhận chức vừa liên lạc với ông ta. Đường Thập Nhất làm như không nhận thấy, hắn chìa một hộp xì-gà ra, “Đại tá, gần đây ngài bận rộn quá, muốn mời bữa cơm cũng khó. Thôi thì xin tặng ngài một hộp xì-gà, hàng mới từ Anh của tiệm Quý Thành đấy, ngài nhất định phải thử xem.”
“Đường lão gia khách khí quá, tôi không nhận sao được.” Tanaka Takao nhận quà rồi có vẻ thân thiện hơn, “Hôm nay Đường lão gia tới có việc gì vậy?”
“Nghe nói các vị lãnh đạo chính phủ mới sắp tới, Thập Nhất định mở một bữa tiệc chào mừng nên tới mời đại tá đến làm khách quý. Không biết đại tá có nể mặt hay không?” Đường Thập Nhất vừa nói vừa gõ gõ tấm bảng đen.
“Đường lão gia ủng hộ chính phủ và quân đội Nhật hợp tác như vậy thật là hiếm có, đương nhiên tôi phải nể mặt chứ.” Tanaka Takao thầm nghĩ Đường Thập Nhất thật quá nhanh nhạy, ý định đợi ván đóng thuyền rồi mới bắt hắn thuận theo coi như hỏng rồi.
“À vậy thì vị này, tôi có nên mời không nhỉ?” Đường Thập Nhất trỏ trỏ mấy chữ Hán được khoanh tròn trên bảng, nghĩa của chúng rõ ràng là “Cục cấm thuốc phiện”, “Đại tá nói chơi à, tôi thì bán thuốc, ngài lại đi mở một cục cấm thuốc phiện, thế này là giỡn với tôi sao!”
“Đường lão gia hiểu lầm rồi, cục cấm thuốc phiện này không phải sinh ra để quản lý anh, trái lại, nó sẽ giúp anh nhiều đấy.” Tanaka Takao đã được lệnh từ cấp trên, phải cố gắng tránh tham dự vào việc thiết lập chính quyền địa phương, mặc kệ dân Trung Quốc tự xử lý nhau, vì vậy ông ta cũng không định vì Đường Thập Nhất mà can thiệp vào cơ cấu chính phủ mới, ông ta đáp chiếu lệ, “Cục cấm thuốc phiện này chỉ cấm người nghiện hút thuốc tại gia, kể cả người giàu muốn hút ở nhà cũng phải xin cấp giấy phép. Có giấy tờ đàng hoàng về sau Đường lão gia bắt động thuốc phiện tư nhân cũng đỡ sợ lầm lẫn, đắc tội khách hàng còn gì.”
“Giấy phép hút thuốc phiện à? Đại tá ơi, chỉ sợ có người được cấp giấy xong sẽ không chỉ hút một mình đâu.” Đường Thập Nhất sao không hiểu bản tính những kẻ nghiện, đến lúc đó họ nhận được giấy rồi nhất định sẽ vừa hút vừa cho kẻ khác hút, kiếm lại tiền mua thuốc cho mình.
“Cách làm chi tiết ra sao các anh có thể bàn lại với nhau, tôi chỉ làm trung gian cho đôi bên gặp mặt thôi. Đường lão gia toàn tâm toàn ý kiếm tiền cho quân đội Nhật, đời nào tôi lại gây thêm rắc rối cho anh.” Tanaka Takao lảng tránh trách nhiệm, “Ngày mai thị trưởng Uông Tông Vỹ và tất cả quan chức sẽ đến Quảng Châu, tuyên bố thành lập chính phủ, Đường lão gia sẽ nể mặt tham gia chứ?”
“Thị trưởng Uông Tông Vỹ à?” chưa từng nghe cái tên này, chắc là người bên kia nhảy dù tới. Đường Thập Nhất nghĩ thay vì căng thẳng đối mặt trong buổi lễ chính thức, chi bằng hắn làm chén rượu đôi bên từ từ đối thoại, dù gì thì há miệng mắc quai, “Mai tôi có việc sợ là không đến được, cơ mà chuyện lớn phải làm liền tay, tối mai tôi đặt bữa tiệc tẩy trần chào mừng các vị lãnh đạo chính phủ mới ở khách sạn Ái Quần, đại tá nhất định phải nể mặt tôi đấy.”
“Đương nhiên rồi.”
Một năm sau trận không kích, khách sạn Ái Quần giờ đã lấy lại được vẻ tráng lệ xa hoa như xưa, Đường Thập Nhất ngồi trong phòng tiệc kính xoay tròn mới khai trương, vừa quan sát nhân viên phục vụ chuẩn bị tiệc vừa nói với Chu Truyền Hi, “Tôi cứ tưởng cái phòng này biết xoay cơ, hóa ra ý là bốn mặt tường đều thay bằng kính, thế mà gọi là “xoay tròn”, chỉ hù dọa thiên hạ là giỏi.”
“Hù thiên hạ thì cả Quảng Châu còn ai giỏi hơn cậu nữa a, tư lệnh.” Chu Truyền Hi bật cười, cũng mượn luôn nụ cười để lái nốt nửa câu “họa chăng chỉ có Bạch Văn Thao thôi”.
“Lão Chu này, tôi mới nhận ra dạo này mồm mép ông ghê gớm lắm nhé.” Đường Thập Nhất nhướn mày, “Chẳng lẽ đây là biệt tài mới nhờ rèn luyện với mấy cô nàng của ông hả?”
“Mấy nàng nào a, chỉ có mỗi một trái ớt hiểm thôi.” Chu Truyền Hi nhận luôn không thèm chối.
“Ớt hiểm à?” Đường Thập Nhất không khỏi nhớ đến cô nữ sinh từng lên giọng với hắn ở công viên Việt Tú năm nào, “Tôi cũng biết một cô nàng ớt hiểm đấy, hay là ta đọ xem ai cay hơn nhé?”
“Ôi chao tư lệnh, cậu nói thế thì tệ quá!” rõ ràng Chu Truyền Hi đã hiểu lầm ý Đường Thập Nhất, ông ta sầm mặt nói tiếp, “Cô ấy không phải loại người đó đâu.”
“Tôi đã nói gì đâu nào, tự ông nghĩ ra đấy chứ!” Đường Thập Nhất chán nản, mà thôi, đằng nào cả Quảng Châu này chẳng nghĩ Đường Thập Nhất hắn là kẻ tồi tệ rồi, “Đi xem bọn lãnh đạo ấy đến chưa đi.”
“Vâng, thưa tư lệnh.”
Chu Truyền Hi vừa chực đi thì Đường Thập Nhất lại gọi lại, “Thôi khỏi, đến rồi kìa.”
“Ơ?” Chu Truyền Hi ngạc nhiên nhìn theo hướng Đường Thập Nhất đang nhìn, qua vách kính họ thấy hơn chục chiếc xe con đang lăn bánh đến trước cửa khách sạn Ái Quần, đoàn xe xếp thành một hàng dưới sảnh, những người bước xuống xe đều mặc đồ tây cao cấp một màu, một trong hai người dẫn đầu là Tanaka Takao, người còn lại hơi mập, tuổi khoảng ngoài bốn mươi hẳn là Uông Tông Vỹ.
“Xuống đón thôi.” không rõ Đường Thập Nhất nói câu đó với Chu Truyền Hi hay tự nói với mình, dù sao thì nói xong hắn cũng đích thân đi xuống lầu chào đón đoàn lãnh đạo trùng trùng điệp điệp dễ đến ba chục người.
“Thị trưởng Uông, đây là Đường lão gia mà tôi đã nói với ngài.” Tanaka Takao thực hiện đúng lời hứa đóng vai trung gian, ông ta giới thiệu tiếp, “Đường lão gia, vị này là Uông Tông Vỹ tiên sinh, thị trưởng mới nhận chức của Quảng Châu.”
“Chào thị trưởng Uông, sớm nay cháu có việc gấp nên không đến chúc mừng ngài được, mong ngài chớ trách nhé.” Đường Thập Nhất bắt tay Uông Tông Vỹ rồi bảo người đưa quà lên, “Có chút tấm lòng, xin ngài nhận cho.”
“Đã sớm nghe nói Thập Nhất gia rất hiếu khách, thế này thì khách sáo quá.” nhìn thấy Đường Thập Nhất Uông Tông Vỹ có chút ngạc nhiên với vẻ ngoài của hắn, “Thập Nhất gia thật là tuổi trẻ tài cao, làm lão già như tôi xấu hổ quá.”
“Hạng nghé con như cháu đâu có tài cán gì, về sau còn phải học tập Uông bá bá nhiều lắm.” mới đó mà Đường Thập Nhất đã kịp nhận Uông Tông Vỹ làm thúc bá, ý đồ nịnh nọt quá rõ ràng, nhưng thái độ thật thà của hắn lại làm người ta nghĩ hắn rất chân thành, chẳng có vẻ gì giống một tên cáo già đầy âm mưu.
“Lúc này là thời đại của tuổi trẻ các anh rồi, lớp già chúng tôi sắp phải nhường đường thôi.” Uông Tông Vỹ cười vỗ vỗ bàn tay Đường Thập Nhất, ra vẻ đã nhận đứa cháu hờ này, “Cục cấm thuốc phiện về sau còn phải cậy nhờ anh nhiều đấy.”
“Uông bá bá đã có lời, Thập Nhất xin tuân lệnh ạ.” Đường Thập Nhất thầm nghĩ tới rồi đây, bắt đầu vào đề rồi.
“Anh đừng lo, người chủ trì cục cấm thuốc là người quen với anh mà! Văn Thao đâu!” Uông Tông Vỹ quay đầu gọi với vào đám đông vẫn bị tắc dưới lầu một, những người đó liền tránh đường ra… và Bạch Văn Thao đã mất mặt hơn nửa năm trời hiên ngang bước lên trong bộ đồ tây màu xanh nhạt và mái đầu bôi sáp chỉnh tề, “Tôi chính thức giới thiệu nhé, Bạch Văn Thao, cục trưởng cục cấm thuốc phiện, Đường Thập Nhất, hội trưởng thương hội Quảng châu kiêm chủ tịch Phúc Nguyên Đường.”
“Uông lão, chúng tôi là cố nhân mà, không cần giới thiệu đâu.” Bạch Văn Thao cười cười, chìa tay ra với Đường Thập Nhất, “Thập Nhất, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Đường Thập Nhất tin tưởng rằng mặt hắn lúc này vẫn giữ được nụ cười bình tĩnh, tuyệt đối không để ai nhận ra cơn sóng đang cuộn trào trong lòng mình, “Chúng ta vào bàn thôi, rượu và thức ăn sẵn sàng rồi.”
“Được được, mọi người cùng lên nào.” Uông Tông Vỹ cười ha hả gọi mọi người vào chỗ, như thể hoàn toàn không biết chuyện giữa Đường Thập Nhất và Bạch Văn Thao.
“Đại tá Tanaka.” Đường Thập Nhất bước nhanh đến cạnh Tanaka Takao rồi sầm mặt nói, “Ông biết là Bạch Văn Thao ngay từ đầu phải không?”
“Tôi không quan tâm chuyện ân oán trước kia giữa hai người.” Tanaka Takao chịu thua, “Dù sao tôi chỉ cần việc làm ăn thuận lợi như cũ, anh hiểu mà, Đường lão gia.”
“… tôi hiểu.” Đường Thập Nhất khẽ cắn môi rồi quay lại tiếp tục nói cười vui vẻ với những người đó.
Không khí bữa tiệc thật là thân thiện ấm áp, nhưng chỉ mình Bạch Văn Thao biết, từ đầu đến cuối bữa tiệc Đường Thập Nhất không nhìn hắn lấy một lần.
Như lệ thường, hai giờ đêm tiệc mới tàn, Đường Thập Nhất tiễn hết khách rồi mới nói với Bạch Văn Thao – người đi cuối cùng, “Tối mai có rảnh ôn chút chuyện không, cục trưởng Bạch?”
“Thập Nhất gia đã mời thì không rảnh cũng phải đến.” Bạch Văn Thao vỗ vỗ cái áo măng-tô dạ mỏng màu xám, trong một thoáng Đường Thập Nhất đã choáng váng tưởng rằng anh ta định choàng cho mình, giống như cái đêm không trăng đó… nhưng anh ta chỉ khoác áo vào người rồi chào hắn, “Tùy cậu chọn giờ nhé, cứ gọi đến cục cấm thuốc báo cho tôi là được.” nói rồi liền vào xe, ra về.
“Thiếu gia…” Quyền thúc thấy Đường Thập Nhất đứng ngây người không phản ứng hồi lâu thì lo lắng gọi hắn.
“Mai đặt một ghế lô ở Tân Huy cho tôi, đặt được thì báo cho cục trưởng Bạch.” Đường Thập Nhất quay lưng, bước nhanh lên xe.
Tám giờ tối hôm sau, Đường Thập Nhất có mặt ở nhà hàng Tân Huy, không ngờ Bạch Văn Thao cũng đến cùng lúc, hai người đụng mặt nhau ngay ngoài cửa, họ liền hỏi han nhau mấy câu xã giao như hôm nay công việc thế nào rồi cùng vào ghế lô.
Đợi rượu và thức ăn lên đủ rồi Đường Thập Nhất mới bảo nhân viên phục vụ ra ngoài rồi tự tay rót rượu cho Bạch Văn Thao, “Nào, uống trước một ly mừng hai ta gặp lại.”
Bạch Văn Thao cười nói, “Được.”
Đường Thập Nhất vẫn gọi rượu vang, Bạch Văn Thao uống cạn một ly rồi liếm môi nói, “Tôi vẫn thấy rượu trắng đậm đà hơn.”
“Uống rượu nặng quá thì đâu nói chuyện được.” Đường Thập Nhất đặt ly xuống, “Tiểu Đào… vẫn khỏe chứ?”
Bạch Văn Thao không hề có vẻ tức giận, chỉ bình thản đáp, “Ừ, tôi tìm được cô ấy rồi, cũng đã sắp xếp chu đáo cho cô ấy.”
Đường Thập Nhất ngừng một chút rồi cười nhẹ, “Ừm, tôi không đến thăm đâu, hôm nay chúc hai người đầu bạc răng long, trăm năm hạnh phúc vậy.” nói rồi hắn lại nâng ly lên.
Hai tay Bạch Văn Thao đút trong túi áo, hắn nhìn chăm chăm vào mắt Đường Thập Nhất như thể muốn xuyên thấu qua lớp mặt nạ bình thản đó, nhưng Đường Thập Nhất vẫn cười, nụ cười còn rực rỡ hơn ngày nào ở bên hắn, “Sao hả, thời này chia tay rồi gặp lại không thể làm bạn được nữa sao?”
Rốt cuộc Bạch Văn Thao rút tay ra, cầm ly rượu lên chạm với Đường Thập Nhất, “Cảm ơn lời chúc của cậu.”
“Ừ, ăn đi cho nóng, đầu bếp quán này khá lắm, anh thử đi.”
Hai người im lặng ăn, thỉnh thoảng nói vài câu vô thưởng vô phạt, chừng xong một lượt cơm Đường Thập Nhất mới hỏi, “Cục cấm thuốc định cấp giấy phép thế nào vậy?”
Bạch Văn Thao hỏi ngược lại, “Cậu muốn tôi cấp như thế nào?”
“Cấp càng nhiều càng tốt, nhưng không được cấp cho những kẻ có vốn.” Đường Thập Nhất giải thích ý tưởng của mình, “Người nghèo có giấy phép cùng lắm cũng chỉ mua được một, hai cân hàng từ chỗ tôi đem về bán lại lẻ tẻ, phần lớn còn phải đút miệng mình trước. Càng nhiều người có giấy phép thì lợi nhuận mỗi người thu được càng ít, buôn bán manh mún không đáng ngại.”
“Nhưng nếu bọn có tiền được cấp phép, sẵn vốn họ sẽ càng buôn càng lớn, thậm chí nhiều người liên hợp với nhau, đến lúc đó họ sẽ không còn nghe lời cậu nữa.” Bạch Văn Thao đan tay lại, “Đường Thập Nhất tính toán thật là lợi hại.”
“Tôi đâu có lợi hại, toàn âm mưu lén lút không dám để ai biết thôi.” Đường Thập Nhất nhìn Bạch Văn Thao, dường như đây là lần đầu tiên trong tối nay hắn để lộ cảm xúc thực sự của mình – vừa có chút bất an vừa đầy cương quyết, “Ý anh thế nào?”
“Cứ theo ý cậu đi, có điều cứ thế thì chỉ vài tháng là Tanaka sẽ hạnh họe cậu thôi.”
Đường Thập Nhất nhướn mày, “Hứ, làm sao lão phải hạnh họe tôi?”
Bạch Văn Thao cười, “Bởi vì sau vài tháng thuốc phiện tư nhân nở rộ, thu nhập của Phúc Nguyên Đường sẽ tuột dốc không phanh, cậu bảo lão Tanaka có gây sự với cậu không?”
“… vậy anh bảo tôi phải đối phó thế nào đây?” Đường Thập Nhất chậm rãi tựa lưng vào ghế, bàn tay nhẹ nhàng rời khỏi mặt bàn để đặt lên đầu gối đang bắt chéo, tay hắn hơi nắm lại để giữ mình khỏi run.
“Đương nhiên là biết thời thế trả lại toàn bộ thuốc phiện về cục cấm thuốc, đóng cửa Phúc Nguyên Đường, cậu tập trung quản lý các ngành kinh doanh khác còn tôi lo thuốc phiện. Cứ thế nhìn bề ngoài quy mô mạng lưới thuốc phiện có mở rộng nhưng thực tế là nó bị suy yếu rất nhiều.” Bạch Văn Thao cũng ngả mình ra ghế, kéo xa khoảng cách giữa hai người, “Đến lúc đó tôi phải nhờ cậu tìm cho một kế toán biết việc một chút, nếu không thật khó mà lừa được Tanaka Takao.”
“Không thành vấn đề, tôi sẽ cho kế toán Hà sang giúp anh, anh ta hiểu rất rõ ngành này và rất kín miệng, có thể yên tâm được.”
Đường Thập Nhất thống nhất được với Bạch Văn Thao rồi cả hai lại im lặng, cuối cùng Bạch Văn Thao đứng dậy, rót rượu cho mình và Đường Thập Nhất, “Ly cuối cùng đêm nay nhé, chúc chúng ta hợp tác thành công.”
Đường Thập Nhất cũng đứng lên, nhận ly rượu rồi cười giễu cợt, “Chúc kiếp sống Hán gian của hai ta ngày càng thăng tiến.”
“Nhất định đứng đầu thiên hạ!” Bạch Văn Thao cũng cười ha hả, hai người cụng ly thật vang rồi cùng ngửa đầu uống cạn ly rượu, “Chà, vậy thôi tôi về trước, cậu về cẩn thận.”
“Chớ lo, có lão Chu đợi bên ngoài rồi.” Đường Thập Nhất lắc đầu ý bảo không việc gì, thấy vậy Bạch Văn Thao liền lấy áo khoác rồi ra về trước.
Đường Thập Nhất cũng không nán lại lâu, hắn ra khỏi cửa thì thấy Chu Truyền Hi, ông ta hỏi với vẻ nghi hoặc, “Hai cậu… cứ thế à?”
“Tôi đã bảo cứ thế rồi mà. Nam nhi đại trượng phu dằng dai cái gì.” Đường Thập Nhất lên xe rồi bảo Lưu Trung, “Đến rạp Bình An đi.”
“Bây giờ đến thì lớp diễn cuối cùng chắc cũng hết rồi ạ.” Lưu Trung nhắc hắn.
“Không sao, đêm nay tôi ở đó. Lão Chu, phiền ông dẫn mấy người này bao vây rạp hát cho tôi, không cho ai vào hết, cả các ông cũng thế.” Đường Thập Nhất nói rồi liền nhắm mắt tựa đầu vào cửa sổ xe.
Chu Truyền Hi và Lưu Trung đưa mắt nhìn nhau, lòng đều hiểu Đường Thập Nhất lại đang làm bộ mạnh mẽ, nhưng họ biết thì cũng có ích gì? Bởi vậy hai người đành im lặng làm theo lời hắn.
Người của rạp Bình An vừa được tiền vừa khỏi phải trực đêm, họ cũng chẳng buồn hỏi Đường Thập Nhất định làm gì bên trong mà hí hửng rủ nhau đi uống rượu luôn. Đường Thập Nhất bật một bóng đèn sân khấu mờ mờ rồi leo lên đài, hắn ngẩn người nhìn sân khấu hoang lạnh hồi lâu rồi như bị ma xui quỷ khiến, hắn bước vào hậu đài.
Đồ đạc của gánh hát vừa diễn vẫn còn đây, trang phục diễn vắt gọn gàng trên giá áo, bột son, mực màu vẽ mặt xếp chỉnh tề trên bàn trang điểm. Đường Thập Nhất ngồi xuống ghế, thẫn thờ mở hộp phấn son, trang sức của hoa đán ra rồi tỉ mỉ hóa trang cho mình. Vẽ xong hắn lấy một bộ phục trang hoa đán màu tím nhạt mặc vào, đội cả tóc giả lên đầu. Rồi hắn chăm chú nhìn mình trong gương, nhìn từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu.
Kiều diễm hoa lệ, yểu điệu ẩn tình, phong hoa tuyệt đại… mẹ Đường Thập Nhất thực sự đã đem cả giấc mộng hoa đán của bà họa lên gương mặt hắn.
Nhưng không phải, nhìn sao cũng không phải!
Đường Thập Nhất giơ tay giật mạnh búi tóc giả trên đầu xuống rồi thô bạo chùi đi lớp trang điểm trên mặt, cuối cùng hắn thét lên “A!” một tiếng và gạt cả bình, lọ trên bàn xuống đất. Sau phút phát tiết điên cuồng, như một quả bóng cao su bị xì cạn hơi hắn nằm gục xuống bàn trang điểm.
Đột nhiên hắn bật cười, giọng cười bị giam dưới tầng tầng váy áo diêm dúa nghe như tiếng khóc. Hắn còn tưởng mình là Hoắc Tiểu Ngọc, dù gian khổ bao nhiêu rồi cũng đến ngày gương hợp thoa lành… có ngờ đâu mình chính là đứa con gái Lư gia (*), mượn danh quyền thế để mộng một hồi loan phượng uyên ương…
Quả nhiên rồi cũng sẽ gương hợp thoa lành, thế nên kẻ phản diện cậy thế hiếp người như hắn đã đến lúc lui vào bóng tối.
Trời bàng bạc sáng, Chu Truyền Hi đang ngủ gật trên xe thì giật mình nghe tiếng đàn em phụ trách canh gác cung kính gọi “Chào Thập Nhất gia!”, ông ta vội bật dậy, “Chào tư lệnh!”
“Mọi người vất vả rồi, đưa tôi về xong các anh cũng về nghỉ đi, hôm nay tôi không ra ngoài.” Đường Thập Nhất vẫn xuất hiện trong bộ dạng sạch sẽ, lịch lãm như trước, hắn ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời rồi rút đồng hồ bỏ túi ra, giật sợi dây bạc mỏng mảnh móc đồng hồ, ném xuống cống.
====
(*) nguyên văn là “tiểu thư Lư gia”, còn ai nhớ ko ạ? chị em nào không nhớ xin đọc lại tóm tắt Tử Thoa Ký từ mở đầu truyện, mối tình Lý Ích vs Hoắc Tiểu Ngọc bị phá đám bởi Lư thái úy, ông ta muốn Lý Ích lấy con gái ông ta là Yên Trinh (a.k.a Lư gia tiểu thư). nhân tiện, chị em đã biết chưa, “tử thoa” là cây trâm màu tím nhé:”).
ngài vẫn dỗi, ngài phá đám uyên ương, hãm hại con gái nhà lành, hại đời thanh niên nghiêm túc, tự xua đuổi fanboi của ngài xong ngài dỗi vì không-ai-thèm-yêu-ngài hết ~~~
=)))) ta nói nếu hông phải Bạch cảnh quan thì hông ai thèm ngài thiệt đâu 11 gia ạ, điệu vừa điệu lắm khổ quá cơ =))) ném cả đồ đính ước xuống cống cơ =)))))