Trên danh nghĩa chính phủ mới đã chính thức hoạt động, vẫn là một bộ máy trên dưới một lòng phục vụ quân Nhật, có khác chăng tự dưng đẻ ra thêm một đám người ở giữa, còn chỗ nào cần bóc lột, phần nào cần bớt xén vẫn y như cũ. Chỉ riêng cục cấm thuốc phiện của Bạch Văn Thao với chiêu thu “phí môn bài” là làm thiên hạ khó hiểu, kẻ có tiền vắt óc nghĩ cách đút quà cáp cho hắn hòng kiếm một tấm giấy phép dùng thuốc phiện tại gia thì hắn sống chết không chịu cấp, trong khi dân nghiện bình dân chỉ cần đủ tiền nộp lệ phí và không phải phường cướp của giết người thì muốn mấy giấy hắn cũng cho. Vậy là chỉ sau một tháng đã có mấy kẻ sành sỏi trong thương hội nhìn ra điểm đáng ngờ, họ liền hạch sách Đường Thập Nhất, chửi hắn cấu kết với Bạch Văn Thao để chèn ép không cho họ cùng buôn thuốc phiện.
Trước sự chỉ trích của bọn họ, Đường Thập Nhất chỉ cười nhẹ, “Các ông hiểu lầm rồi thì phải, cái giấy phép ấy vốn là để tiện cho dân nghiện hút thuốc tại gia thôi chứ đâu phải sinh ra cho các ông lấy kinh doanh? Chưa nói thuốc bọn họ hút là mua từ Phúc Nguyên Đường của tôi mà. Các ông chủ, thế ra các ông cũng có cao thuốc phiện à? Hay ý các ông là tôi mới hiểu lầm, vậy chúng ta cùng đến cục cấm thuốc hỏi lại cục trưởng Bạch nhé.”
Ai cũng thừa hiểu đó chỉ là lời nói suông nhưng nghe giọng điệu hách dịch của Đường Thập Nhất, cả bọn thương nhân đang đói khát hòng tranh ăn chỉ có thể nghiến răng cãi, “Ai chẳng biết anh và Bạch Văn Thao thông đồng làm bậy! Hỏi hắn thì ích gì!”
“À? Thế ông định làm gì nào, ông chủ Hà?” Đường Thập Nhất dần tắt nụ cười, hắn đứng dậy nhìn thẳng vào mắt ông chủ Hà – người vừa lớn tiếng la lối, rồi chậm rãi bước đến trước mặt ông ta, nhẹ nhàng nghiêng người ghé vào tai ông ta rồi lạnh lùng hỏi, “Hay ông theo tôi đến bộ chỉ huy quân đội, tìm đại tá Tanaka mà hỏi nhé?”
Trán ông chủ Hà bắt đầu rịn mồ hôi, Đường Thập Nhất nói xong liền xô mạnh vai ông ta một cái, khiến cả tấm thân mỡ màng của ông già rớt bịch xuống ghế, đoạn hắn quay ngoắt đi vào chính giữa đại sảnh thương hội.
“Tôi biết các ông không phục, nhưng lại không có gan phản đối. Các ông đang nghĩ một thằng nhãi ranh như Đường Thập Nhất này thì tài cán gì mà đòi chỉ đạo các ông. Nhưng các ông để tay lên ngực mà nghĩ xem, ai dám đi xuyên cả Trung Quốc đến Đại Liên? Ai dám giong thuyền từ vịnh Quảng Châu qua Malacca tìm đất Mã Lai? Các ông là bọn con buôn chỉ biết có tiền, muốn mướn người tải hàng giỏi lắm thì các ông kiếm được lũ lưu manh du côn chứ gì, các ông có dám tin chúng nó không, có sợ chúng nó cắn trả lại các ông không?” Đường Thập Nhất cười khinh bỉ, “Tôi lăn lộn được đến ngày hôm nay chỉ nhờ ba thứ, đủ tàn nhẫn, không tham, có anh em. Nếu các ông tìm được người dám đi đường này thì xin mời tự lấy thuốc phiện về Quảng Châu mà bán, Đường Thập Nhất này chúc các người một vốn bốn lời!”
Nói xong hắn vơ luôn chén trà trên bàn và ném xoảng xuống giữa sảnh, nước trà bắn tóe ra khiến tất cả đều rụt người lại – không phải họ sợ bỏng mà là sợ cơn giận ngút trời của Đường Thập Nhất.
“Tôi về, khỏi tiễn.” Đường Thập Nhất ném chén xong thì bỏ luôn ra khỏi phòng rồi bước rầm rầm xuống lầu.
Chu Truyền Hi nghĩ thầm chắc hẳn hắn giận chỉ vì câu nói “anh và Bạch Văn Thao thông đồng làm bậy” của ông chủ Hà, “Tư lệnh à, nếu cậu không muốn bọn họ nói lắm, tôi sẽ…”
“Khỏi cần, cứ để họ hiểu lầm, rồi sẽ có ích.” Đường Thập Nhất rút khăn ra xoa tay, Lưu Trung đã lái xe đến nơi, “Được rồi, lão Chu, lát ông nhớ nhắc tôi, tôi mới được một hộp huyết yến chỗ hiệu buôn Tây, ông giúp tôi đưa cho Bạch Văn Thao cho Tiểu Đào tẩm bổ.”
“Tư lệnh, Văn Thao về Quảng Châu ba tháng rồi sao cậu không tự đến gặp nó?” Chu Truyền Hi cau mày hỏi, “Cậu cứ bảo tôi đi thay thì được việc gì.”
“Tôi kiếm cớ cho ông tìm anh ta uống rượu còn gì, ông còn ý kiến gì nữa? Thôi đi, lần sau tôi nhờ Quyền thúc, không phiền tiểu đoàn trưởng Chu làm loong toong nữa.” Đường Thập Nhất leo lên xe rồi bắt đầu chòng ghẹo Chu Truyền Hi, “Cho ông rảnh rỗi đi kiếm cô ớt hiểm nhé.”
“Thôi thôi, tôi cãi không lại cậu, tư lệnh bảo làm gì tôi xin làm thế.”
Chu Truyền Hi đầu hàng, vậy là tối hôm đó ông ta lại cầm một hộp huyết yến đến thăm Bạch Văn Thao.
Bạch Văn Thao vui vẻ nhận quà rồi lại giữ Chu Truyền Hi lại uống rượu, “Đằng nào cậu ấy chẳng bảo cho ông có cớ đi nhậu, ở lại làm mấy chén đã!”
“Tôi chẳng hiểu mấy cậu đang làm trò gì nữa.” Chu Truyền Hi nhìn quanh “dinh cơ” của Bạch Văn Thao, nói thẳng ra thì chỉ là một căn hộ một buồng ngủ, một buồng khách, ai dám bảo đây là nhà của cục trưởng cục cấm thuốc chứ?
Hơn nữa, ở đây cũng chẳng hề thấy bóng dáng vị nữ chủ nhân mà Đường Thập Nhất luôn giấu giấu diếm diếm nọ.
“Thập Nhất cho là mình nợ Tiểu Đào, cậu ấy nghĩ chúng tôi ở bên nhau tức là cướp đoạt hạnh phúc vốn thuộc về Tiểu Đào, vấn đề này nếu cậu ấy không tự vượt qua thì chẳng ai giúp được cậu ấy cả.” Bạch Văn Thao cất hộp huyết yến vào cùng với những món Đường Thập Nhất gửi tặng mấy tháng nay, đợi vài hôm nữa sẽ gửi sang cho Tiểu Đào.
“Thế còn cậu?” Chu Truyền Hi hỏi, “Cậu đối với cậu ta thế nào?”
“Chẳng thế nào cả.” Bạch Văn Thao hơi khựng lại, “Thì là bạn bè thôi.”
“Thế sao cậu không cưới Tiểu Đào đi?” Chu Truyền Hi bóc trần hắn luôn, “Nếu đã không có ý gì với tư lệnh thì với tính cách của cậu nhất định cậu sẽ lấy cô ta, giờ cậu chăm sóc cô ta mà lại không chịu cưới, rõ ràng là cậu có ý với tư lệnh nên mới dằng dai như thế!”
“Tiểu đoàn trưởng Chu này, sao tự dưng ông hiểu chuyện tình yêu thế?” Bạch Văn Thao hấp háy mắt, nói lảng đi, “Xem ra tôi sắp sửa có thêm thím Chu rồi!”
Chu Truyền Hi lắc đầu, tự rót một chén rượu uống, “Tôi chỉ nghĩ vòng vo với mấy thằng các cậu thôi, yêu đương khỉ gì mà phát khổ phát sở, bọn lắm chữ các cậu thật đúng là khó hiểu.”
“Nói thế thì oan cho người đọc sách quá!”
“Hừ!”
Đường Thập Nhất và Bạch Văn Thao bắt tay nhau ngầm giở trò, quả nhiên không đầy ba tháng sau Tanaka Takao đã nổi sùng lên với Đường Thập Nhất, “Đường lão gia, trước kia cậu hứa hẹn ăn chia với tôi thế nào hả, sáu phần của cậu gần đây càng ngày càng ít, thậm chí còn ít hơn hồi cậu nằm viện nữa! Hay là cậu không đủ sức buôn thuốc phiện nữa rồi? Nếu đúng vậy cậu cứ nói thẳng ra, Quảng Châu này không chỉ có mình cậu biết buôn thuốc phiện đâu!”
Lời này vừa nghe đã nhận ra là có kẻ đứng sau ngầm xúi bẩy hòng được Tanaka nâng đỡ, nhưng Đường Thập Nhất chỉ cười cười vô tội, đáp: “Đại tá Tanaka ơi, tôi đã bảo ngài ngay từ đầu là không thể cấp giấy phép cho cá nhân dùng thuốc phiện được mà, dân nghiện mà có giấy phép thì họ hút dè sẻn rồi hùn nhau đem bán thôi chứ sao. Họ mua cao thuốc phiện của tôi bằng giá nguyên liệu rồi bán sang tay được giá gấp đôi luôn rồi! Đương nhiên họ bán có phải nộp thuế cho ngài đâu, có đắt cũng rẻ hơn chán vạn giá của Phúc Nguyên Đường, cạnh tranh thế tôi thua là phải. Tôi đã bảo ngài đừng để cục cấm thuốc bày trò giấy má gì rồi, ngài cứ không lo thành ra mới vậy.”
Tanaka Takao tự biết mình đuối lý nhưng vẫn không chịu nhận sai, “Tôi không quan tâm, bất kể anh làm thế nào, anh phải đưa lợi nhuận về bằng trước kia cho tôi!”
“Tôi làm thế nào cũng được à?” Đường Thập Nhất nhướn mày hỏi.
“Thế nào cũng được!”
Đường Thập Nhất thầm hít một hơi, “Vẫn có cách, đó là đóng cửa Phúc Nguyên Đường.”
“Cái gì?!” Tanaka Takao hoảng hồn thốt lên.
“Đại tá hẵng gượm nghe tôi nói hết đã.” Đường Thập Nhất thận trọng nhìn sắc mặt Tanaka Takao rồi hạ giọng như rủ rỉ, “Thời thế hiện nay cái khó nhất không phải là thu hút con nghiện, mà là tìm nguồn cung thuốc phiện. Bên trên họ đánh nhau hăng lắm rồi, thuốc phiện từ Đại Liên về càng ngày càng khó khăn, trước kia một chuyến hàng tôi cử ba mươi người đi họ tải về được một trăm cân thuốc, giờ thì chỉ được chừng năm chục cân, chưa kể trên đường còn phải đề phòng đủ thứ. Vì thế tôi tính ta đóng cửa Phúc Nguyên Đường đi, người của tôi chỉ tập trung lo nguồn hàng thôi, được thế thì tôi sẽ đi cả Đại Liên lẫn Malacca. Hơn nữa tôi còn tính cho người sang Đông Hoàn và Phiên Ngu khuyến khích nông dân trồng thuốc phiện, như vậy thì bảo đảm nguồn hàng không bao giờ cạn.”
Tanaka Takao nhíu mày, có vẻ nửa tin nửa ngờ lý thuyết của Đường Thập Nhất, “Anh chỉ lo lấy hàng, vậy thì ai bán?”
“Đại tá ơi, chính ngài nói rồi đấy thôi, Bạch Văn Thao bán hay tôi bán mà chẳng như nhau? Đã thế ngài đóng cửa quách Phúc Nguyên Đường đi, để thuốc phiện cho tư nhân bán, ai muốn bán thì phải xin giấy phép, mỗi tháng ngài dựa vào giấy phép mà thu thuế. Ai không nộp ta bắt dẹp tiệm, cứ quản lý thật nghiêm theo cách đó thì mỗi nhà sẽ chỉ biết lo việc mình, họ càng sợ bị nhà khác cướp khách thì sẽ càng ra sức tìm cách thu hút người nghiện đến nhà mình. Khi đó chẳng phải ngài sẽ kiếm bộn từ món thuốc phiện hay sao?” Đường Thập Nhất cười cười, “Sau đó thì toàn bộ hộ kinh doanh thuốc phiện ở Quảng Châu đều phải lấy hàng từ chỗ Đường Thập Nhất tôi, tiền bán cao thuốc phiện tôi lại chia với ngài. Đại tá thấy ý tưởng này thế nào?”
Sắc mặt Tanaka Takao thật u ám, ông ta nhíu mày, chậm rãi đứng dậy đi vòng ra sau lưng Đường Thập Nhất. Đường Thập Nhất không quay lại nhìn ông ta, hắn chỉ ngồi yên nhìn chăm chăm vào cái ghế trống trước mặt.
Cây côn nhà binh dộng mạnh xuống vai Đường Thập Nhất, hắn hơi nhíu mày rồi liếc xéo lên nhìn Tanaka Takao.
“Anh tìm lắm lý do như vậy cũng chỉ để cho Bạch Văn Thao được nhúng tay vào mà thôi.” Tanaka Takao lại dấn mạnh cái côn, “Anh và anh ta đúng là xứng đôi thật.”
Đường Thập Nhất ngoảnh đi, môi hơi mỉm cười, “Vậy đại tá có chịu cho anh ta chơi cùng chúng ta không đã?”
“Tôi bảo không chịu rồi anh cũng vẫn để cho anh ta tham gia chứ hả, Đường lão gia?” Tanaka Takao rụt cây côn lại, ông ta cười như chế giễu, “Cục trưởng cục cấm thuốc phiện cơ đấy, tôi đã bảo rồi mà, chơi được một gã lợi hại như vậy chỉ có Thập Nhất gia thôi.”
“Cảm ơn lời khen.” Đường Thập Nhất cười nhạt nhẽo rồi đứng dậy ra về.
Vừa bước ra khỏi tòa nhà thì thấy xe của Bạch Văn Thao đậu bên ngoài, Đường Thập Nhất ngạc nhiên lại gần, cúi xuống bên cửa sổ xe và hỏi Bạch Văn Thao ngồi bên trong, “Anh tới làm gì vậy?”
“Hôm qua là ngày giao tiền, hôm nay Tanaka Takao không gọi cậu đến hạch hỏi mới là lạ.” Bạch Văn Thao mở cửa xe cho Đường Thập Nhất lên, “Vào xe rồi nói.”
“Ừm.” Đường Thập Nhất lên xe rồi kể cho Bạch Văn Thao về cuộc trao đổi với Tanaka Takao, đến cuối hắn cũng hơi ngần ngừ rồi vẫn nhắc lại những lời cuối cùng của ông ta, “Có vẻ lão vẫn cho là tôi với anh là một, tôi cũng không phản đối để lão khỏi nghi ngờ, anh đừng để ý.”
Bạch Văn Thao có vẻ rất ngạc nhiên khi nghe Đường Thập Nhất nói vậy, “Ừm, không vấn đề gì.”
“Mấy hôm nữa tôi sẽ về nông thôn, thử cho nông dân trồng thuốc phiện.”
“Cậu định trồng thuốc phiện thật à?” Bạch Văn Thao lắc đầu, “Lúc này đâu đâu cũng mất mùa, cậu còn bảo nông dân bỏ thóc lúa để trồng thuốc phiện thì…”
“Nếu họ không trồng thuốc phiện thì tất cả những gì họ thu hoạch được sẽ bị quân Nhật tịch thu.” Đường Thập Nhất nói, “Tanaka Takao đã đồng ý với tôi rồi, hễ là hộ nông dân trồng thuốc phiện thì quân Nhật sẽ không đến quấy phá, còn thuốc phiện thu hoạch được sẽ do tôi nghiệm thu. Tôi tính rồi, với thời tiết vùng này chỉ cần trồng hai vụ là đủ lượng thuốc phiện, còn lại một vụ họ có thể trồng thứ khác mà không lo bị quân Nhật phá hoại nữa.”
“Về nông thôn chỉ sợ danh tiếng của Thập Nhất gia không xài được đâu.” Bạch Văn Thao nói, “Nếu không chúng ta đổi đi, tôi về nông thôn, cậu ở lại Quảng Châu nhé?”
“Ha, anh nghĩ tôi không chịu khổ được hả?” Đường Thập Nhất không phục, hắn chỉ bộ đồ cục trưởng phẳng phiu trên người Bạch Văn Thao, “Giờ anh có còn là gã loong toong nữa đâu, anh là cục trưởng Cục cấm thuốc đấy, ai cho anh tự tiện chạy lung tung? Lúc thị trưởng Uông gọi không thấy anh thì tính sao?”
“Không phải tôi coi thường cậu, tôi chỉ thấy lo thôi.” Bạch Văn Thao cười cười, thôi bỏ đi, Đường Thập Nhất đã quyết thì ai mà khuyên bảo được? “Đã vậy hôm nay tôi mời cơm nhé, coi như làm một bữa chia tay.”
“Không được, tôi có việc phải về.” Đường Thập Nhất lắc đầu, “Anh đưa tôi về là được rồi.”
Bạch Văn Thao biết Đường Thập Nhất đang cố tình né tránh mình, hắn cũng chỉ còn cách chiều ý Đường Thập Nhất, “Ừ, vậy được. A Thành, đến Sa Diện nhé.”
Đã nói là làm, chỉ vài ngày sau Đường Thập Nhất liền dẫn người đi về nông thôn tìm nông dân trồng thuốc phiện. Bạch Văn Thao cứ nghĩ một bụng đầy mưu mô của Đường Thập Nhất chỉ hợp để đối phó với bọn cáo già ngang cơ thôi, chứ đối với người nhà quê thẳng ruột ngựa thì chẳng ăn nhằm gì, ấy vậy mà chừng một tháng sau hắn nhận được điện thoại của Đường Thập Nhất, báo rằng mọi sự đều suôn sẻ, bảo hắn đừng lo lắng.
Cúp máy rồi Bạch Văn Thao ngẫm nghĩ một hồi rồi quyết định phải tận mắt thấy thì mới yên lòng được.
Quảng Đông tháng sáu, sáng sớm đã thật là oi bức, Bạch Văn Thao phải lên đường từ lúc tờ mờ sáng mà đến Phiên Ngu hắn đã thấy đầu ong ong vì nóng, lại thêm tiếng ve kêu xào xào càng làm hắn buồn bực hơn. Xuống xe, Bạch Văn Thao tìm đến nhà khách Đường Thập Nhất trọ, lại được biết Đường Thập Nhất đã ra thăm đồng rồi, hắn liền đội mũ rơm và đi ra đồng.
Mênh mông bát ngát là màu xanh mượt của cây non, nhìn biển chồi mong manh này mà Bạch Văn Thao thầm cảm thán. Hắn biết đây là chồi cây thuốc phiện, hai ba tháng sau từ đây sẽ nở ra những bông hoa rực rỡ và kết quả là thứ thuốc phiện giết người. Đổi lại hai năm trước, có lẽ Bạch Văn Thao cũng sẽ như Đường Thập Nhất, cho một mồi lửa thiêu trụi chỗ này. Nhưng giờ đây họ chỉ có thể dựa vào chúng để giữ niềm tin của lũ Nhật, để níu kéo chút hơi tàn.
Bạch Văn Thao thở dài, hắn đi tiếp cho đến khi thấy ba bốn người ngồi tán chuyện bên bờ ruộng, một người trong số họ mặc áo cotton ngắn, tay cầm mũ rơm quạt quạt, còn ai ngoài Đường Thập Nhất nữa?
“Thập Nhất!”
Bạch Văn Thao lớn tiếng chào, Đường Thập Nhất quay lại thấy hắn thì ngoác miệng cười rồi quay sang nói gì với mấy người nông dân kia và chạy lại chỗ hắn, “Sao anh lại tới đây?”
“Tôi cứ sợ Thập Nhất gia không làm được cơ đấy, hóa ra đúng là lo hão rồi.” Bạch Văn Thao nhìn thật kỹ Đường Thập Nhất, một tháng không gặp Đường Thập Nhất đen đi nhiều, cũng không biết có phải vì thế mà trông hắn gầy hơn không.
“Ta vào bóng mát nói chuyện đi.”
Có lẽ là nhờ không khí giản dị vùng quê mà cử chỉ thái độ của Đường Thập Nhất cũng bớt phần nào sự u ám như ngày ở Quảng Châu, hắn kéo Bạch Văn Thao vào bãi đất dưới tán một cây đại thụ rồi ngồi xuống, đưa siêu nước cho anh ta, “Cả hai ta đều lo hão đấy.”
“Là thế nào?” Bạch Văn Thao cũng khát nên cầm siêu đưa lên miệng tu luôn một hớp.
“Chúng ta nghĩ về nông dân phức tạp quá, thực ra họ đâu nghĩ nhiều như ta, tôi bảo các ông các bà trồng thuốc phiện, tôi sẽ trả công, cứ thu hoạch đủ số lượng rồi thì các ông bà muốn trồng gì cũng được, thu về bao nhiêu các ông bà hưởng. Nghe thế họ mừng lắm, chẳng cần tôi đi tuyên truyền mà tự họ rỉ tai bảo nhau cùng làm với tôi đấy.” Đường Thập Nhất nói rồi cầm lại cái siêu, cũng không ngại Bạch Văn Thao vừa uống mà giơ siêu lên tu luôn.
“Thực ra nông dân họ mộc mạc lắm, chỉ cần cơm no hai bữa là đủ rồi, nghe thì đơn giản quá nhưng cũng đáng yêu nhỉ.”
“Ừ, đáng yêu, đáng buồn nữa.” Đường Thập Nhất quay sang nhìn Bạch Văn Thao, trong khoảnh khắc hắn trở lại với con người cũ của mình, “Dù biết thừa mình đang trồng thuốc phiện, là thứ hại người mà vẫn làm rất vui vẻ, tôi chẳng biết phải biết ơn họ hay hận họ nữa.”
“Nếu nói thế thì người dân Quảng Châu nên biết ơn hay hận chúng ta đây?” Bạch Văn Thao gỡ mũ rơm xuống, đội lên đầu Đường Thập Nhất, “Có một số việc không thể rạch ròi được, dù gì những việc phải làm ta sẽ làm, phải không nào Thập Nhất gia?”
Đường Thập Nhất cảm thấy tim mình nhói lên, cái mũ rơm mang mùi hương quen thuộc chụp trên mặt hắn, những lời rót vào tai cũng như đã từng nghe, chẳng hiểu sao hắn thấy như trời càng nóng hơn, “Nóng quá, ngồi dãi thế này thì cảm nắng mất, ta về nhà khách đi, tối nay tôi sẽ đưa anh đi dạo qua mấy đồng thuốc phiện quanh đây để anh về có cái báo cáo với Tanaka Takao.” nói rồi hắn đứng dậy, rảo bước ra khỏi bóng râm.
“Sao tôi phải báo cáo với Tanaka Takao?” Bạch Văn Thao đứng dậy đuổi theo, hỏi.
Đường Thập Nhất sửng sốt, “Không phải Tanaka Takao sai anh xuống xem tôi trồng thuốc phiện thế nào à?”
“Lão đâu có bảo, tự tôi muốn xuống thăm cậu thôi.”
“À.” Đường Thập Nhất ngơ ngác, không đúng, thế này không đúng, anh ta đã có vợ rồi, mà vợ anh ta chính là Tiểu Đào cơ mà… Đường Thập Nhất, mày đừng có hão huyền nữa, “À, vậy cứ về đã… A!” tâm trí bất ổn làm Đường Thập Nhất bước hụt luôn xuống ruộng.
“Thập Nhất!”
Bạch Văn Thao vội xông lên túm hắn lại để rồi cũng bị hắn kéo ngã theo, hai người ôm nhau lăn mấy vòng đến tận mảnh ruộng trũng mới dừng lại được. Tuy bãi không cao hơn mấy và đất ruộng cũng khá mềm nhưng bị lăn một quãng xa làm cả hai đều đau ê ẩm, nhất thời họ quên cả tư thế xấu hổ hiện tại.
“Thập Nhất! Cậu không sao chứ?!” Bạch Văn Thao chống tay ngồi dậy rồi đỡ Đường Thập Nhất lên.
“A, thôi rồi!” Đường Thập Nhất đau tái mặt, “Chân tôi! Chân tôi sái mất rồi!”
“Trời!” Bạch Văn Thao giữ chân hắn rồi kéo ống quần lên kiểm tra, đúng là đã sưng vù, “Để tôi cõng cậu về.”
“Hả? Không được, anh dìu tôi đi…”
Đường Thập Nhất còn đang từ chối thì Bạch Văn Thao đã khom người, kéo hai cánh tay hắn qua vai mình và xốc hắn lên lưng, “Cậu không cho cõng là tôi bế như bế con gái đấy, tự cậu chọn đi!”
“Có ai đối xử với bệnh nhân như anh không hả?!” Đường Thập Nhất dở khóc dở cười, lại đành chịu nằm sấp trên lưng hắn, “Anh cõng tôi về nhà khách vậy.”
“Ở đó có rượu xoa bóp không?” Bạch Văn Thao đi về hướng nhà khách.
“Đưa cho ông bảo vệ mấy đồng nhờ ổng ra chợ mua cũng được.”
“Thế lão Chu đâu? Quyền thúc đâu?”
“Tôi không dẫn Quyền thúc theo, lão Chu thì có việc khác rồi.”
“Việc gì?” Bạch Văn Thao nhíu mày, hắn dừng chân rồi ngoái lại hỏi Đường Thập Nhất, “Cậu lại định làm gì liều lĩnh hả?”
Bạch Văn Thao quay đầu lại thành ra suýt nữa chạm cả mặt vào mặt Đường Thập Nhất, Đường Thập Nhất vội ngửa người tránh ra, “Thì đi lấy hàng thôi, giờ không nhờ cục trưởng Bạch được nữa đành phải phiền lão Chu nhà chúng ta ra trận vậy.”
Tuyến đường ấy đúng là khá hiểm trở, sai Chu Truyền Hi đi là chắc chắn nhất, bởi vậy Bạch Văn Thao không hỏi thêm nữa, chỉ im lặng tiếp tục cõng Đường Thập Nhất về.
Đường Thập Nhất chậm chạp ngả mình xuống lần nữa, hắn nhắm mắt lại, gác đầu trên vai Bạch Văn Thao.
Đường quê vắng vẻ, ánh dương chiếu lấp lánh trên đầu, ngày xao xao tiếng ve, dường như dưới vòm trời xanh, trên đồng ruộng mướt chẳng còn một ai nữa.
Bạch Văn Thao không nói cho Đường Thập Nhất biết rằng mình đã ôm ghì lấy hắn khi hắn ngủ thiếp đi.
====
Cái đó gọi là tình trong thì đã cmnr mà mặt ngoài còn làm chòe lắm nữa đấy hai gia ạ ;__; ~ ghét Bạch cảnh quan luông ;__; ~