Cũng kể từ đó Đường Thập Nhất không tìm đến Bạch Văn Thao nữa, lúc này hắn vừa phải tiếp nhận quân đội của Phó Dịch Viễn vừa lo quản lý công việc làm ăn với các gia tộc lớn, dần dần thu lại mọi khoản nợ lâu năm với từng nhà, khiến bọn họ không dị nghị được lời nào. Các vị thúc bá anh em từng chứng kiến Đường Thập Nhất lớn len phen này quả là trợn trắng mắt, cứ tưởng hắn là cừu non ngơ ngác, có dè đâu lại gặp một con sói đội lốt cừu. Đường Thập Nhất đối nhân xử thế thì khỏi phải bàn, nợ nần của ai hắn nắm rõ mồn một nhưng đến đâu cũng biết niệm tình mà đòi, ví như Trịnh gia có thể chỉ trả trước ba phần, La gia được phép dùng gia tài gán nợ, thôi thì chính diện phản diện vai nào cũng đến phiên hắn sắm trọn, thành ra cả Quảng Châu trở thành một sàn diễn vĩ đại trong tay Thập Nhất gia, chỉ chờ xem mỗi ngày hắn muốn diễn vai gì tùy tâm trạng mà thôi.
Có điều gần đây hình như Đường Thập Nhất chẳng còn mấy tâm tư diễn kịch nữa, ngày nào hắn cũng nghe radio, đọc báo, mặt mày nhăn nhíu rất nghiêm túc. Người Nhật càng ngày càng điên cuồng, không chừng sớm muộn chúng sẽ đánh đến Quảng Châu, quân đội của Lưu Nguyên Tường chiến bại ở Phụng Thiên rồi chạy đến Quảng Châu, hai năm nay ở Quảng Châu được ăn sung mặc sướng liệu họ còn ra trận được không?
Chậc, thôi thì mặc kệ, đánh được thì đánh, đánh không được cũng vẫn phải đánh, Đường Thập Nhất đâu định để bảng hiệu Đường gia bị bọn quỷ xâm lược giật xuống.
Trong khi ấy tình thế thực sự diễn biến theo sự lo lắng của Đường Thập Nhất, đại hội Long Chu tết Đoan Ngọ Đường Thập Nhất nhận ra trên bàn thượng khách xuất hiện thêm một ghế ngồi đặt bảng tên “Đại tá Yamamoto Yusuke”.
Đường Thập Nhất lạnh lùng ngồi vào bàn thượng khách nghe người chủ trì giới thiệu về vị đại tá Yamamoto mới nhậm chức, hắn thấy đại hội Long Chu trở nên chán ngắt nên định đứng dậy ra về, không ngờ gã Yamamoto Yusuke từ đâu xuất hiện chặn đường hắn, huyên thuyên rằng đã ngưỡng mộ địa vị của Đường gia ở Quảng Châu đã lâu, muốn mời Đường Thập Nhất một bữa.
Đường Thập Nhất thầm cười nhạt, ăn xong bữa cơm với ông cái danh Hán gian tôi còn chối được ư? Nghĩ vậy hắn liền thoái thác rằng người không được khỏe, xin hẹn hôm khác.
Ngờ đâu bánh tét chưa kịp vào nồi luộc, hôm sau Yamamoto Yusuke đã mò đến tận cửa Đường gia, Đường Thập Nhất cố tình cho mời lão ta vào phòng khách rồi sai Quyền thúc ra báo rằng hắn dùng thuốc ngủ nên giờ kêu dậy không được. Không dè Yamamoto Yusuke ngồi xuống ghế là không chịu đứng dậy nữa, cứ nhất quyết đòi đợi Đường Thập Nhất dậy tiếp mới về.
Nếu trong tay Đường Thập Nhất không có quân đội, chưa chắc Yamamoto Yusuke đã khách sáo với hắn đến thế. Hôm qua Trình Nhất Nặc đã ủ rũ kể với hắn người Nhật ép hắn mang hết vàng thỏi ra mua quân phiếu của quân Nhật, người gửi tiền nghe nói tiệm không còn đồng nào dự trữ thiếu chút nữa đã xông vào tận nhà lôi hắn ra đánh chết. Đường Thập Nhất đã sớm nghe sĩ quan Đàm kể về đức-hạnh của bọn Nhật, bởi vậy hắn đã kịp chuyển hết gia sản Đường gia vào ngân hàng Anh quốc. Hắn an ủi Trình Nhất Nặc vài câu rồi tới thương hội Quảng Châu hỏi thăm, quả nhiên thương hội cũng bị quân Nhật cưỡng ép bán quân phiếu, Đường Thập Nhất liền bảo Trình Nhất Nặc thông báo với người gửi tiền quân phiếu cũng có giá trị mua bán như thường, tạm thời cứu vãn cục diện khỏi đổ bể.
Nhưng động thái ấy không khác gì tuyên bố với quân Nhật rằng Quảng Châu này là của Đường gia, bắn chim phải bắn con đầu đàn, Đường Thập Nhất biết hòn đạn hôm nay hắn tránh không thoát rồi, hắn đành ăn bận chỉnh tề ra tiếp gã Yamamoto Yusuke.
Không ngờ vừa đụng mặt, câu đầu tiên Yamamoto Yusuke nói là “Chu Truyền Hi còn sống chứ?” Đường Thập Nhất định thần rất nhanh, hắn đáp, “Nhờ phúc ngài, tiểu đoàn trưởng Chu rất khỏe, ngày nào cũng chạy bộ được vài ngọn núi.”
“Thế thì tốt lắm, tôi với ông ta là bạn cũ mà, lúc ở Phụng Thiên chúng tôi chưa phân thắng bại ông ta đã bỏ chạy mất theo Lưu tư lệnh, lần này hội ngộ ở Quảng Châu đúng là duyên phận.” tác phong của Yamamoto Yusuke mang đặc chất tự tin mù quáng đến kiêu ngạo của quân nhân Nhật Bản, tiếng Quảng Châu nói rất tồi nhưng vẫn ra vẻ ta đây sang trọng lắm, “Hôm nào đó tôi rất muốn tỷ thí với ông ta một phen nữa, Đường tiên sinh không phiền đấy chứ?”
“Tỷ thí thì không vấn đề gì, nhưng đánh nhau vì mục đích riêng tư thì e sẽ ảnh hưởng đến kỷ luật nhà binh, phải thế không sĩ quan Đàm?” Đường Thập Nhất vừa dứt lời, sĩ quan Đàm đã bình thản tiếp, “Vâng, ở Phụng Thiên tiểu đoàn trưởng Chu đã lén đấu với quân Nhật một lần, cuối cùng đánh chết mất năm sĩ quan Nhật, ảnh hưởng rất không tốt.”
Yamamoto Yusuke đỏ bừng mặt, có vẻ tức tối nhưng còn cố dằn xuống, hắn lờ sĩ quan Đàm đi mà quay lại nói với Đường Thập Nhất, “Đường tiên sinh, việc ôn chuyện với tiểu đoàn trưởng Chu để sau, hôm nay tôi tới mục đích là mong ngài đảm nhiệm chức chủ tịch Thương hội Quảng Châu, đứng ra làm cây cầu nối thân thiện giữa quân đội Nhật Hoàng và nhân dân Quảng Châu, cùng thi hành thuyết Đại Đông Á vĩ đại…”
“Yamamoto tiên sinh, tôi e mình không đủ năng lực đảm nhận trọng trách ấy đâu.” Đường Thập Nhất chẳng thiết nghe hắn ta tán bậy nữa, hắn cười phất tay, Quyền thúc liền bưng rượu vang vào, hắn nâng một ly đưa lên mũi, híp mắt nghe thử hương rượu rồi chậm rãi nhấp một ngụm, đoạn nói, “Tôi chỉ là một gã phá gia vô công rỗi nghề, bảo tôi uống rượu khiêu vũ thì được chứ bắt tôi làm chủ tịch Thương hội thì… chuyện ấy là không thể rồi.”
“Đường tiên sinh khiêm tốn rồi, ở Quảng Châu ai nghe tên ngài chẳng phải kiêng nể ba phần, vị trí này ngoài ngài ra không ai khác làm được.” Yamamoto Yusuke cũng cầm ly lên, uống một hơi cạn đáy rồi nói tiếp, “Hay là ngài khinh thường quân đội đại Nhật Bản chúng tôi, cho rằng chúng tôi không xứng hợp tác với ngài?” nghe đến đó, mấy gã hiến binh đứng sau Yamamoto Yusuke liền bẻ lưỡi lê giắt súng răng rắc.
“Chao ôi, Yamamoto tiên sinh đa nghi rồi, sao tôi lại có ý đó được, nhưng tôi vốn cũng có gia nghiệp phải chăm lo, giờ ngài lại muốn tôi quản cả những thương gia khác nữa, chuyện ấy phải để tôi suy nghĩ xem sao đã.”
“Đường tiên sinh cần suy nghĩ bao lâu?”
Đường Thập Nhất đặt ly rượu xuống, giơ một ngón tay lên.
“Một ngày?”
“Một tháng.”
“Quá lâu!” Yamamoto Yusuke giận dữ vỗ bàn, “Ba ngày, tôi muốn có câu trả lời chắc chắn!”
“Yamamoto tiên sinh, ngài đến để bàn chuyện hợp tác hay ép buộc tôi?” Đường Thập Nhất cũng trừng mắt lại, “Nếu là ép buộc thì tôi xin trả lời ngài luôn, tôi không làm! Mời ngài tìm người khác!”
Yamamoto Yusuke thấy Đường Thập Nhất tỏ vẻ cương quyết đành phải nén giận đổi giọng, “Đường lão gia, đương nhiên là chúng tôi muốn hợp tác với ngài rồi, nhưng một tháng quả là lâu quá, như thế rất bất lợi cho chúng tôi.”
“Mười lăm ngày, coi như tôi nhường ngài năm phần, bàn tiếp nữa e rằng đôi bên đều không vui đâu.” Đường Thập Nhất lắc đầu, bấy giờ đột nhiên có tiếng chuông cửa, Quyền thúc chạy ra mở cổng rồi trở lại báo rằng có người từ Lãnh sự quán Anh tới đón Đường Thập Nhất.
“Ngài Dawson tới đón Đường lão gia sao?” Yamamoto Yusuke lấy làm kinh hãi.
“Đêm nay là sinh nhật thứ mười tám của tiểu thư Emily, ngài Dawson chỉ tổ chức một vũ hội nhỏ thôi, tôi là bạn học của tiểu thư Emily đương nhiên phải tới chúc mừng rồi.” Đường Thập Nhất cười, “Yamamoto tiên sinh có muốn cùng tham gia cho vui không?”
“Lát nữa tôi sẽ tới thăm ngài Dawson, giờ thì xin cáo từ.” Yamamoto Yusuke đứng dậy ra về, mặt mày xám xịt, nếu Đường Thập Nhất chỉ là loại thương nhân xun xoe nịnh bợ ngài Dawson thì còn dễ giải quyết, nhược bằng Đường Thập Nhất được làm rể người Anh thì cái đinh gộc này sẽ khó nhổ đây, tóm lại đêm nay cứ đến quan sát xem địa vị của Đường Thập Nhất đến đâu đã.
“Quyền thúc, tiễn khách đi.” Đường Thập Nhất vẫn ngồi tại chỗ, không hề tỏ ý sẽ đứng dậy tiễn chân Yamamoto Yusuke.
Yamamoto Yusuke tức tối quay phắt đi, được mấy bước lại quay đầu lại nói, “Tôi nghe nói Đường lão gia có một món hàng đang vận chuyển từ Quảng Tây, thời buổi loạn lạc Đường lão gia nên coi chừng.”
“Cảm ơn Yamamoto tiên sinh quan tâm, tôi sẽ để ý.” Đường Thập Nhất vẫn ngồi không nhúc nhích.
“Vậy thì tốt, Đường lão gia, mong ngài sớm cho tôi câu trả lời chắc chắn.” Yamamoto Yusuke giật giật khóe môi cười lạnh rồi nhanh chóng rời khỏi Đường gia.
====
vầng, và chap kế (còn ai đọc hông đó:”> ~) Bạch cảnh quan sẽ trở lại, ngây thơ và mơ mộng như xưa *hát*~
À và mới đây bàng hoàng nghe tin dữ VNS thương mến bị đóng cửa ;___;, thôi thì bao nhiêu đau xót nhớ nhung thiệt hông sao mà kể. bi giờ bạn lụm mini games ợ đâu, down đơm mĩ ợ đâu về đọc lần hồi qua ngày tháng bi giờ…
thôi thì chỉ mong các bạn uploader đơm mĩ cố gắng comeback hoành tráng như xưa (hơn xưa thì thiệt là quý hóa), để ngày nào ó mình lại được cặm cụi vô lụm đơm mĩ về an ủi tâm hồn *xụt xịt*. mình thì hông có điều kiện đóng góp gì, thôi đành ngồi đây mần truyện up đều phục vụ chị em, coi như tiếp sức tinh thần (hông hề liên quan) từ xa vậy:-< hự hự.