Vô Thanh Hí 1938

Chương 10: Chương 10: Chương 9




Hôm nay cảnh náo nhiệt ở Bách Nhạc Môn thật khác xa mọi lần, dàn nhạc không chơi những bản dập dìu quyến rũ mà thay vào đó là tiếng violon du dương trầm bổng, trong sảnh khiêu vũ những vị khách giàu có cũng không còn chỉ nhìn chăm chăm vào những cô ca sĩ, vũ nữ xinh đẹp trên bục nữa.

“Daddy, sao Evan mãi không đến vậy?” Evan là tên tiếng Anh của Đường Thập Nhất, Emily – con gái ngài lãnh sự Anh William Dawson vừa hỏi vừa sốt ruột nhìn quanh tìm anh chàng lớp trên cô thương nhớ đã lâu.

Thực ra mà nói thời gian học ở Anh Đường Thập Nhất sống khá kín đáo, thi thoảng cũng có bị mấy gã công tử nước Anh châm chọc bắt nạt nhưng lần nào hắn cũng xử sao cho chuyện lớn thành chuyện nhỏ, thành ra các cô gái Anh lại càng ngầm định rằng hắn thật là trầm lặng nho nhã. Còn Emily nhập học sau Đường Thập Nhất hai năm, từ buổi đầu tiên đến trường cô đã theo đuổi Đường Thập Nhất, đến nay Đường Thập Nhất về nước cô cũng phải chạy theo đến Trung Quốc bằng được, quả là si mê điên cuồng đến mức Đường Thập Nhất cũng phải sửng sốt.

“Đừng lo, ba đã cho xe đón cậu ta rồi, chắc sắp tới rồi đó, con cứ tiếp chuyện mọi người đi đã nào.”

“A… vậy được.” Emily bĩu môi, miễn cưỡng đáp rồi chạy đi lấy nước quả.

Thực ra ngay lúc Emily giận dỗi với cha mình, Đường Thập Nhất đã đến cổng Bách Nhạc Môn. Đêm nay có rất nhiều vị tai to mặt lớn tụ tập ở đây, cục trưởng Lương Vĩ Bang của cục cảnh sát cũng là một trong số khách mời nên giờ này đã có hẳn một tổ quân cảnh được cắt đặt bảo vệ khu vực quanh đó. Bạch Văn Thao vừa đến thay ca cho một đồng nghiệp thì thấy Đường Thập Nhất từ trong xe bước xuống.

Từ hôm cãi nhau trong phòng lấy cung, Bạch Văn Thao không gặp lại Đường Thập Nhất nữa, lúc này bất ngờ thấy Đường Thập Nhất hắn chưa biết phải ứng xử thế nào, bất quá Đường Thập Nhất hình như không trông thấy hắn, hắn bước xuống xe rồi đi thẳng vào trong, không buồn nhìn đến đám cảnh sát bảo vệ vòng ngoài.

Bạch Văn Thao trông theo bóng Đường Thập Nhật bận đồ Tây rất thời thượng lẫn vào sảnh khiêu vũ lấp loáng ánh đèn bảy màu sặc sỡ rồi khẽ thở dài, Đường Thập Nhất nói phải lắm, bọn họ đúng là không phải người chung đường. Đường Thập Nhất là kẻ làm đại sự, còn loại tiểu thị dân nhàng nhàng như hắn đây chỉ cần yên phận mà sống đời mình là đủ rồi.

Bụng nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt hắn vẫn chưa buông xuôi được, thành ra Tế Vinh đứng cạnh phải vỗ bồm bộp vào vai hắn, “Quên đi, người ta là đại gia lắm tiền, bọn mình đừng dây vào là hay nhất.”

“Tôi biết mà, anh không phải nhắc.” Bạch Văn Thao nhìn đồng hồ đeo tay rồi gọi mấy người anh em lại, nói, “Ai dà, chờ bọn họ tan tiệc mình cũng đi ăn khuya đi! Tiệm cháo Triều Châu cạnh ký túc được chứ?”

“Mày mời thì anh đi!”

“Ôi mấy người dã man vậy!”

“Bọn này làm cái gì đấy! Tập trung vào! Làm việc đi!” vừa lúc ấy Lý Quốc Cường mò đến kiểm tra và quát tướng lên, “Trong kia toàn các bậc thượng lưu đấy, các anh mở to mắt ra mà canh chừng, vớ vẩn là chết với tôi!”

“Dạ vâng, thưa anh Cường!”

“Bọn vô tích sự!” Lý Quốc Cường hùng hổ bỏ đi, Bạch Văn Thao nhăn nhó làm mặt quỷ với cái lưng hắn.

Vũ hội kéo dài đến tận ba giờ sáng, đám tai to mặt lớn ăn uống no say lục tục lên xe ra về, Bạch Văn Thao đứng gác cũng mỏi cứng cả chân, mọi người cùng dọn dẹp rồi bá vai bá cổ nhau về ăn khuya.

“Này anh vừa trông thấy nha, Lý Quốc Cường chạy vào hội trường chắc định nịnh nọt mấy ông bà đầm, cuối cùng lão bị cục trưởng Lương chửi cho sói đầu phải cúp đuôi chạy ra đấy!” Tế Vinh hoa chân múa tay tả lại bộ dạng Lý Quốc Cường bị chửi, “Lý Quốc Cường anh đui mắt hả, đây không phải chỗ anh được vào, cút ra ngay! Dạ vâng vâng vâng, em xin lỗi cục trưởng, em ra coi chừng bọn nó ngay, xem bọn nó làm ăn có tử tế không! Còn không cút ra ngay! Dạ dạ dạ, em cút, em cút ngay…”

“Ha ha ha, tôi đã bảo sao tự dưng hôm nay thằng chả lại học đòi mặc đồ Tây mà, ra là định vô làm chó theo đuôi thiên hạ!” Bạch Văn Thao cười vỗ đùi bôm bốp.

“Khổ quá nhưng mà người ta có thèm con chó ấy đâu!”

“Vì sao nhở?”

“Bởi vì nó là…” Bạch Văn Thao, Tế Vinh và Đại Bằng đưa mắt nhìn nhau rồi cùng hít sâu một hơi, la toáng lên, “Một con chó chốc đầu!!!”

“Ha ha ha ha!!! Lão mà nghe được thì bọn mày chết!!!” cả đám cùng phá lên cười, thật ra Lý Quốc Cường cũng như mọi người, chỉ phải nỗi hồi nhỏ đầu bị phỏng nước sôi hỏng hết tóc thành ra lúc nào cũng đội tóc giả, bình thường mọi người sợ hắn không dám trêu chọc nhưng sau lưng rất hay lôi chuyện ấy ra giỡn với nhau, “Rồi anh sẽ tố cáo tụi mày!”

“Á thằng này định hai mang! Tụi bay đâu, tóm cổ nó lại!”

“Ai cha cha, mấy cậu đừng đánh đổ đồ của tiệm chứ!” ông chủ tiệm ăn khuya cũng bị bọn họ chọc cười ha hả, lớn tiếng góp vui.

Một đám người đương hỉ hả đùa giỡn thì một chiếc xe che rèm từ đâu chạy tới, dừng bánh đối diện tiệm ăn.

Đó là xe của Đường Thập Nhất. Từ xa Bạch Văn Thao đã thấy Đường Thập Nhất ngồi ghế sau đang nhìn về phía này, nhưng hắn không dám tự cho rằng Đường Thập Nhất tới tìm mình, thành ra đành cúi đầu ăn tiếp, giả bộ như không thấy.

Đương nhiên, đây một phần cũng vì hắn đang dỗi.

“Lão gia, tôi đi mời Bạch tiên sinh lại nhé.” Một lát sau, Lưu Trung thấy đám người nọ vẫn tập trung ăn khuya còn Bạch Văn Thao thì thậm chí còn chẳng nhìn sang bên này, ông ta đành lên tiếng hỏi Đường Thập Nhất.

“Không cần, cứ đợi đi.” Đường Thập Nhất cười cười, hắn nghĩ nhất định Bạch Văn Thao sẽ tự sang, chỉ là vấn đề thời gian thôi. Bất quá hắn không ngờ rằng đám người nọ ăn nhanh như gió rồi cứ thế đứng dậy thanh toán và hè nhau về ký túc xá, Bạch Văn Thao hoàn toàn không có vẻ gì là sẽ sang chỗ hắn, Đường Thập Nhất còn chưa tin vào mắt mình thì họ đã biến cả vào tòa nhà ký túc.

“Bạch Văn Thao, anh được lắm…” Đường Thập Nhất có bao giờ bị người ta bỏ lơ như thế?! Hắn nghiến răng, xô cửa xe nhảy xuống xăm xăm đi vào ký túc xá cảnh sát.

“Này, Văn Thao, mới nãy là Thập Nhất gia phải không?”

Bật đèn trong ký túc lên, mọi người bắt đầu chia nhau đi tắm, Đại Bằng huých huých Bạch Văn Thao, “Chú bơ người ta như thế được không hở?”

“Nếu người ta đến tìm tôi thì đã bảo tài xế sang gọi từ đầu rồi, làm gì phải đợi tôi mò sang chào hỏi?” Bạch Văn Thao vươn vai trên ghế, “Đừng nói nhảm đi, giờ anh đi tắm không, không là tôi vào đấy?”

“Tắm chứ! Mai tao trực ca sáng nha… ủa ai vậy?!” đương nói, chuông cửa đột nhiên réo vang, Đại Bằng chạy ra mở cửa, vừa thấy người đứng ngoài hắn đã kinh hoàng la lên, “Thập Nhất gia!”

“Đường Thập Nhất sao?” Bạch Văn Thao đứng bật dậy, bước vội ra cửa, “Sao ngài lại lên đây?”

“Anh muốn tôi phải lên đây mời anh xuống còn gì?” Đường Thập Nhất cau mày, khẽ mím môi, đêm nay hắn đã phải nén nhàm chán để cười bồi uống rượu suốt đêm, Bạch Văn Thao lại còn không biết sống chết làm trái ý hắn, thật không khỏi chọc hắn nổi hứng bất tử.

“Đâu có đâu có, ngài hiểu lầm rồi.” Bạch Văn Thao hoảng hốt chối, tội danh này hắn gánh làm sao đặng a, “Thập Nhất gia, thế ngài tìm tôi có việc gì?”

“Anh đi theo tôi.”

Đường Thập Nhất nói rồi quay phắt đi xuống lầu, Bạch Văn Thao gọi hắn cũng không ngoảnh lại, rốt cuộc đành phải chạy theo hắn, xuống lầu, lên xe, xe nổ máy rồi hắn mới dám hỏi, “Thập Nhất gia, mình đi đâu bây giờ?”

“Tới nơi anh khắc biết.” Đường Thập Nhất trừng mắt với Bạch Văn Thao hại hắn cứng họng không dám hỏi nữa, chỉ oán thầm mình đã đắc tội hắn chỗ nào a?

Im lặng suốt dọc đường, Bạch Văn Thao nhìn ra ngoài thì nhận ra Đường Thập Nhất đưa hắn trở lại Bách Nhạc Môn, “Ngài đưa tôi về đây làm gì?”

“Cứ theo tôi là được.” Đường Thập Nhất xuống xe trước rồi quay lại chìa tay ra cho Bạch Văn Thao.

Bạch Văn Thao nghĩ coi bộ người này thủ thế đón đàn bà con gái xuống xe thành quen mất rồi, liền cười lắc đầu, dè đâu Đường Thập Nhất túm luôn tay hắn, lôi ra khỏi xe rồi cứ thế kéo xềnh xệch hắn vào sảnh khiêu vũ.

“Ai da ai da, ngài làm gì vậy!”

Tiệc đã tan, nhạc đã ngừng, đèn tắt tối đen, không còn những trang hoàng lộng lẫy phồn hoa sảnh khiêu vũ bất quá chỉ là một khoảng sàn trống trơn rộng rãi. Đường Thập Nhất lôi Bạch Văn Thao vào chính giữa sảnh mới dừng lại, sàn trơn láng làm Bạch Văn Thao thiếu chút nữa đâm sầm vào lưng hắn. Bạch Văn Thao đứng vững lại, đưa mắt nhìn quanh gian phòng tối rồi lại thắc mắc, “Thập Nhất gia, ngài dẫn tôi đến đây làm chi?”

“Vừa rồi anh giận phải không?” Đường Thập Nhất quay lại, vỗ vỗ tay, tức thì chùm đèn pha lê lớn treo chính giữa sảnh từ từ sáng lên, ánh sáng màu cam ấm áp tỏa xuống, vẻ lạnh lẽo đìu hiu vừa xong cũng dần biến mất.

“Tôi giận gì mới được a?” Bạch Văn Thao sửng sốt vì giọng nói chắc nịch của hắn, lại thấy Đường Thập Nhất khóe mắt ửng hồng, người nồng mùi rượu liền dợm hỏi, “Ngài uống say rồi phải không?”

“Anh chưa say, làm sao tôi say được?” Đường Thập Nhất lắc đầu, “Anh giận tôi vì tôi không bắt chuyện với anh đúng không, thế nên rõ ràng thấy tôi mà anh làm như không thấy chứ gì?”

“Chuyện đó sao?” Bạch Văn Thao chưng hửng, dở khóc dở cười đáp, “Tôi có thấy ngài nhưng làm như không thấy là vì tôi nghĩ ngài đậu xe ở đó chờ ai khác a! Ngài không gọi chẳng lẽ tôi lại tự chạy sang hỏi chuyện ngài?”

“Sao mà không được?” Đường Thập Nhất gây sự, “Chúng ta là bạn cơ mà.”

“… Thập Nhất gia, cái này là ngài làm khó tôi rồi.” Bạch Văn Thao bước lùi một bước.

“Tôi làm khó anh bao giờ?” Đường Thập Nhất lại sấn lên, “Chuyện Lưu Nguyên Tường tôi không nói thẳng với anh nên anh cảm thấy không rõ ràng, không giống bạn bè chứ gì?”

“Ngài hiểu lầm rồi, tôi rõ, tôi hiểu rõ chứ.” Bạch Văn Thao vội vàng lắc đầu, “Nhưng Thập Nhất gia a, một người bạn như ngài chắc tôi không dám đâu. Tôi chỉ là dân thường thôi, cách nghĩ của tôi đơn giản lắm, trong đầu tôi đen là đen trắng là trắng, dù tôi cũng biết rất nhiều người vĩ đại phải làm chuyện xấu vì mục đích lớn lao tốt đẹp, nhưng mà tôi có phải họ đâu, hiểu thì tôi hiểu được nhưng…”

“Nhưng anh không chấp nhận được.” Đường Thập Nhất cúi mặt, “Vậy anh có từng nghĩ rằng tôi chưa bao giờ được quyền chấp nhận hay chối từ hay không?”

“Tôi…” Bạch Văn Thao cũng cúi đầu, hắn không có ý muốn tỏ ra mình thanh cao trong sạch trước Đường Thập Nhất, hắn càng không muốn trách móc cách làm của Đường Thập Nhất, chỉ là… hắn không muốn có thêm khúc mắc với Đường Thập Nhất nữa; bản năng mách bảo hắn rằng Đường Thập Nhất rất nguy hiểm, không phải thứ nguy hiểm chết người, mà là người này sẽ khiến hắn làm ra những điều chính hắn không bao giờ lường trước được, “Thập Nhất gia, tôi…”

“Anh biết nhảy chứ?” Đường Thập Nhất đột nhiên ngẩng lên, trên môi đã mang nụ cười.

“Hơ?” Bạch Văn Thao bị ý cười dịu dàng trong mắt hắn làm ngơ ngác, hắn chớp chớp mắt, “Không biết.”

Đường Thập Nhất cười tươi hơn, hắn nắm tay Bạch Văn Thao, “Để tôi dạy anh!”

“Gì? Ơ không, không cần!” Bạch Văn Thao còn đương phản đối, một tay hắn đã bị đặt trên lưng Đường Thập Nhất, tay kia thì bị cầm cao lên, bàn tay Đường Thập Nhất siết tay hắn, “Thập Nhất gia, không cần thật mà, tôi thì làm gì có vũ hội nào để mà nhảy… Ai da!” đương nói Đường Thập Nhất đã đạp một chân lên chân Bạch Văn Thao hại hắn hét toáng lên đau đớn.

“Tập trung vào, tôi tiến một bước, anh lùi một bước.” Đường Thập Nhất vỗ mạnh thắt lưng Bạch Văn Thao bắt hắn đứng ngay người lại, “Đếm theo nhịp của tôi đây này, một… hai… ba một… hai… ba, ba xong là hai chân cùng dừng lại một nhịp, hiểu chưa?”

“… Ờ đại khái…” Bạch Văn Thao biết mình có muốn giãy ra cũng không xong rồi.

Đường Thập Nhất bật cười, hắn nghếch cằm lên, hướng mắt vào hai bàn tay họ đang nắm lấy nhau, nhỏ giọng đếm một… hai… ba, rồi đẩy Bạch Văn Thao lướt đi. Mới đầu chỉ chừng mươi bước là chân người nọ đạp người kia, nhưng nhảy một hồi quen nhịp Bạch Văn Thao cũng dần phối hợp khá tốt, Đường Thập Nhất có vẻ rất thỏa mãn với khả năng tiếp thu của hắn, liền bắt đầu dạy hắn xoay người và sáu bước tiếp theo.

Trước nay Bạch Văn Thao trông các cậu ấm cô chiêu khiêu vũ thấy cũng đẹp lắm, rõ ràng chỉ nhúc nhích chân một tí mà làm người xem tưởng như họ đang lướt đi như bay, hôm nay được người ta ôm nhảy thử hắn không khỏi thấy đắc ý, hắn đóng vai người nam, một khi nhảy quen nhịp thì tự dưng thấy mình rất có quyền chủ động, thành ra không thèm để ý Đường Thập Nhất có theo được không Bạch Văn Thao đã siết eo hắn lướt đi hẳn vài bước dài. Đường Thập Nhất vội vàng phối hợp bước lui liên tục. Chật vật lắm mới nhảy được hết tám nhịp, đầu hắn bị quay quất đến hơi choáng váng, Bạch Văn Thao thì có vẻ rất khoái chí, hăm hở xoay hắn một vòng rồi hớn hở nói, “Trò này hay thiệt! Nào tiếp!”

“Bạch… Ôi!” Đường Thập Nhất vừa định nói khiêu vũ thân thiện không ai người ta xoay loạn xạ như thế thì đã bị hắn lôi tuột đi, bốn nhịp tiếp theo hắn đã theo không nổi nữa, tay thì bị tóm chặt, chân luýnh quýnh như sa vào khoảng không, rốt cuộc hắn bước luôn vào điểm đặt chân của Bạch Văn Thao, hai người đâm dúi vào nhau rồi cùng la lên “Ai ôi!” và ngã lăn ra sàn.

Đường Thập Nhất ngã sấp trên người Bạch Văn Thao, hắn tức tối chồm dậy xô hắn ta ra, “Có cái kiểu khiêu vũ như anh hả?! Khiêu vũ thân thiện, khiêu vũ thân thiện, khiêu vũ là để giao lưu bồi đắp tình hữu hảo đó! Anh ghì lấy con gái nhà người ta xoay như điên thế người ta ngất xỉu mất rồi chứ tình nghĩa gì nữa!”

“Tôi đã bảo tôi không biết nhảy mà!” Bạch Văn Thao cũng nhỏm dậy, tức khí đẩy lại Đường Thập Nhất, “Tự ngài lôi tôi bắt tôi nhảy chứ!”

“Vừa xong là ai lôi ai hả?!”

“Đường Thập Nhất!” “Bạch Văn Thao!”

Hai người cùng gào lên rồi ngớ mặt nhìn nhau một giây… và không khỏi phì cười, Đường Thập Nhất cắn môi huých Bạch Văn Thao cái nữa, lần này thì Bạch Văn Thao không né mà tóm luôn tay hắn, lôi hắn ngã lăn ra, cả hai cùng nằm dài ra sàn, chùm đèn pha lê trên đầu rung rinh khe khẽ rắc những mảnh sáng lấp lánh xuống mình họ, khiến mồ hôi trên mặt họ cũng óng ánh theo, Bạch Văn Thao quay sang nhìn Đường Thập Nhất, thấy hắn cười thật sung sướng, hai mắt cùng híp lại… thật sự là đẹp, hắn liền quay lên nhìn trần nhà, “Tiểu Đào cứ bảo ngài đẹp lắm, giờ tôi công nhận rồi.”

Đường Thập Nhất lập tức tắt nụ cười, “Con nhỏ Tiểu Đào không rõ sự đời thôi, thiếu gì người đẹp hơn tôi.”

“Không đâu, tôi cũng thấy ngài rất đẹp mà.” Bạch Văn Thao nói thản nhiên, “Hơn nhiều đám bạn… đó của ngài.”

“Anh định nói đám bạn chồn cáo thì cứ việc, tôi đâu có ngại.” Đường Thập Nhất ngồi dậy, xếp bằng trên sàn, “Thật ra tôi rất ao ước được như anh.”

“Tôi thì có gì mà phải ước, nghèo phong lưu đói yêu đời thôi.” Bạch Văn Thao cũng ngồi dậy, “Thập Nhất gia, tối nay tôi nói chuyện lỗ mãng ngài đừng để bụng đấy.”

“Tôi thích anh ăn nói lỗ mãng thế đấy, vậy tức là anh chỉ nói thật lòng, tôi không phải mất công nghĩ xem có tin được hay không.” Đường Thập Nhất quay sang nhìn thẳng vào Bạch Văn Thao, nói: “Mười sáu tuổi tôi đã bị cha tôi gửi sang Anh học, mới đầu thì thích lắm, cứ nghĩ chẳng còn ai quản thúc mình, muốn ăn chơi sao cũng được, nhưng ngày đầu tiên nhập học tôi đã bị người ta khóa cửa nhốt ngoài ký túc. Mùa đông ở Anh lạnh lắm, tuyết cũng rơi, anh có muốn khóc cũng không được vì nước mắt chảy một nửa đã đông thành băng mất rồi.”

Bạch Văn Thao sửng sốt, “Sao lại bị khóa cửa? Thế người hầu của ngài đâu?”

“Làm gì có ai hầu hạ tôi, cha tôi muốn huấn luyện tôi mà.” Đường Thập Nhất cười bất đắc dĩ, “Tôi cũng chẳng biết mình làm gì sai mà bọn họ chơi ác vậy, nhưng sau đó tôi hiểu ra rất nhanh rằng anh chẳng cần làm sai gì cả, trên đời có những kiểu ác cảm rất vô lý, chỉ cần anh tồn tại đã là sai, anh thở cũng là sai, thế rồi sẽ có kẻ tìm đủ mọi cách không cho anh còn sai được nữa.”

Bạch Văn Thao ngẫm nghĩ hồi lâu, rốt cuộc chỉ nói được một câu, “Nhất định ngài đã chịu khổ lắm.”

“Khổ chứ, tháng đầu tiên đúng là rất khốn khổ, quần áo bị người ta xé rách, sách vở luôn luôn biến mất, đến bữa đồ ăn bao giờ cũng lạnh ngắt, nói gì bạn cùng phòng cũng làm như không nghe thấy.” nụ cười trên môi Đường Thập Nhất dần trở thành đắc ý, “Nhưng sau đó thì tốt cả.”

“…” Bạch Văn Thao không biết có nên hỏi hắn tốt là thế nào không.

“Tôi dùng tiền mua chuộc một tên da trắng để hắn rủ rê bọn cầm đầu bắt nạt tôi vào sòng bạc người Hoa, đánh mạt chược chơi tài xỉu, không đến một tuần bọn chúng đã thua cạn cả sinh hoạt phí, rồi tôi dùng tên người khác cho chúng vay tiền, mười ngày sau bọn chúng chỉ biết nhìn giấy vay nợ mà khóc thôi. Tôi sai người đánh chúng, đánh cho chúng không còn sức xin tha nữa rồi tôi ra mặt nói tôi chính là người cho chúng vay tiền.”

“Thế họ không hợp sức đánh lại ngài sao?”

“Anh đừng trông người ngoại quốc cứ làm bộ kiêu căng, suốt ngày nói Chúa tha thứ cho lỗi lầm của con mà lầm, chẳng qua là bọn họ khôn hơn kẻ khác một cái đầu, trời sinh họ đã là một lũ ngụy quân tử rồi. Họ có một câu rằng tài sản cá nhân là bất khả xâm phạm, nói trắng ra là tiền của tao chúng mày chớ động vào, bất quá chỉ là một lũ lợn cạo gió chiều nào theo chiều ấy thôi.” Đường Thập Nhất nói rồi cúi đầu cười khúc khích, “Người Nhật tôi không làm gì được, nhưng người Anh tôi dư sức đối phó, mà người Nhật lại sợ người Anh, ha ha, rốt cuộc đều phải chịu tôi thôi!”

“Người Nhật làm phiền ngài sao?” Bạch Văn Thao nhíu mày, “Trong tay ngài có quân đội mà, tạm thời chúng không dám động đến ngài đâu.”

“Không phải họ muốn diệt tôi, họ muốn ép tôi làm Hán gian kia.” Đường Thập Nhất ngẩng lên, hai mắt lấp lánh sáng, Bạch Văn Thao không nhận rõ được là ánh lệ hay chỉ là tia sáng từ chùm đèn phản xạ lại khiến hắn nhìn lầm nữa, “Chúng bắt tôi làm chủ tịch Thương hội Quảng Châu, thật ra là muốn tôi làm Hán gian, giúp bọn chúng vắt kiệt những thương gia Quảng Châu để nhét đầy hầu bao của chúng!”

“Chúng không nể mặt cả lãnh sự Anh nữa sao?”

“Nếu thế đêm nay tôi đã chẳng đến được đây.” Đường Thập Nhất chụp lấy bàn tay Bạch Văn Thao, không phải nắm tay hờ hững như vừa khiêu vũ mà lần này hắn siết thật chặt, thậm chí dằn mạnh bàn tay Bạch Văn Thao xuống sàn, “Văn Thao, giúp tôi.”

Bị Đường Thập Nhất nhìn chằm chằm bằng ánh mặt bất lực như thế, Bạch Văn Thao sững người không dám chớp mắt, rốt cuộc hắn thở dài, hạ giọng hỏi, “… tôi có thể giúp gì được ngài đây?”

“Anh đồng ý giúp tôi chứ?” Đường Thập Nhất thầm thở phào, hắn cũng không hiểu sao mình lại tin chắc Bạch Văn Thao có thể xử lý được chuyến hàng vận chuyển từ Quảng Tây kia, nhưng chỉ cần nghe được hắn đồng ý hắn đã thấy tảng đá đè nặng trong lòng như vơi đi phân nửa, thực sự là an tâm.

“Tôi không giúp ngài vô điều kiện đâu.” thấy ánh mắt Đường Thập Nhất phút chốc sinh động trở lại, Bạch Văn Thao cũng bớt lo, coi như bồi thường cho mấy câu lỡ lời làm hắn giận đêm nay vậy, “Xong việc tôi muốn một ngàn đồng.”

“Một ngàn đồng, giá hợp lý lắm, được, tôi đồng ý.” Đường Thập Nhất chợt thấy lòng lạnh lẽo, hắn vẫn cười nói tiếp, “Đi thôi, tôi đưa anh về.”

Về đến ký túc xá là lúc trời tối tăm nhất, chờ chuyển sang bình minh, Bạch Văn Thao không bật đèn mà mò mẫm lên phòng, kéo rèm cửa ra, thấy một điểm sáng màu cam hồng thấp thoáng lóe lên giữa mảng đen kịt bên ngoài. Đường Thập Nhất vẫn chưa đi, điểm sáng ấy hẳn là hắn đang hút thuốc.

Bạch Văn Thao đứng bên cửa sổ nhìn mãi điểm sáng hồng ấy, đến khi chúng rơi xuống rồi tắt lụi đi hắn mới kéo mạnh rèm vào, chậm chạp ngồi bệt xuống sàn nhà.

Đường Thập Nhất chỉ đang lợi dụng hắn. Bạch Văn Thao đưa tay đỡ trán, bàn tay còn vương vất mùi hương Eau de Cologne của Đường Thập Nhất, những gì hắn nói hẳn là thật, nhưng hắn có nhiều tay chân như thế tại sao còn phải nhờ một người ngoài chuyển hàng giúp?

Thành công, Đường Thập Nhất hưởng lợi, còn thất bại hắn có thể nói chẳng liên quan gì đến mình, mình không biết gì hết.

Bạch Văn Thao nắm hai nắm tay dộng vào đầu mình, rõ ràng hắn không uống rượu, mà hắn tự biết mình say rồi.

Say dưới chùm đèn pha lê tỏa ánh sáng màu vàng cam ấm áp.

===

vầng, tâm hồn thi sĩ quá cũng là cái tội…

ai kêu yêu văn nghệ quá làm chi Bạch cảnh quan~ hợ hợ =))

chốt hạ xề-ri mùi mẫn, từ tuần nầy tụi mình cùng múa may trở lại với tiểu Vương gia và siêu nhơn ngụy quân tử Hạ An~ hợ hợ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.