Vô Thiên Đế

Chương 114: Chương 114: Trước khi xuất phát




- Thiên Hành chàng có chuyện gì quan trọng muốn nói sao?

- Cũng không có gì quan trọng chỉ là học viện vừa thông báo thời gian tiến vào di tích đã thay đổi, ngày mai sẽ xuất phát.

Ngọc Thanh tiến lại bên cạnh hắn vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

- Thiên Hành lần này chàng nhất định phải đi sao?

- Đúng vậy, di tích lần này tuy có chút nguy hiểm nhưng cũng là cơ hội tốt để ta đột phá bình cảnh.

- Vậy chàng nhất định phải bảo trọng.

Lý Thiên Hành nhìn ánh mắt quan tâm của nàng trong lòng tràn đầy ấm áp, từ lúc dọn tới đại lục sinh sống nữ nhân này là người tốt với hắn nhất.

- Nàng yên tâm ta nhất định sẽ không sao.

Tiểu Linh nhìn hai người thân mật không hiểu sao trong lòng có chút khó chịu.

- Biểu tỷ lần này có người của đế viện đi cùng tỷ phu chắc chắn không sao, tỷ yên tâm đi.

Lý Thiên Hành nghe Tiểu Linh nói liền ném cho nàng ánh mắt tán thưởng, không ngờ đôi lúc nha đầu này cũng biết nói tiếng người.

Ánh mắt hắn đảo tới chỗ Y Tiên, từ khi tiến vào đến giờ nha đầu này chỉ lén nhìn hắn mà không nói một lời.

- Y Tiên tiểu thư tại hạ sắp rời đi chẳng lẽ tiểu thư không có lời gì muốn nói sao?

- Lý công tử bảo trọng.

- Chỉ có nhiêu đây thôi sao?

Lý Thiên Hành nghe nàng nói trong lòng có chút thất vọng, lần trước tấn công vẫn chưa đủ dame xem ra phải tìm cách khác mới được.

Hắn căn dặn các nàng vài thứ sao đó trở lại phòng, ngày mai đã bắt đầu xuất phát hôm nay nhất định phải tìm hiểu rõ di tích, ngọc bội Ngọc Mị đưa cho hắn gọi là lưu ảnh thạch bên trong chứa toàn bộ thông tin của di tích lần này.

Hai tuần trước trên đỉnh Tuyệt Phong sơn xảy ra biến động, một mãng núi lớn đổ xuống để lộ ra một di tích động phủ, tu chân giả xung quanh thử công phá cấm chế đều thất bại, sao khi mấy vị cường giả kéo đến mới biết cấm chế bên ngoài là do một vị luyện hư tạo nên từ đó dẫn đến trấn động toàn đế quốc, các đại thế lực bên trong Thiên Tước đều cử người đến tranh đoạt.

- Xem ra lần này sẽ rất náo nhiệt.

Lý Thiên Hành thu lưu ảnh thạch sao đó lấy ra thần thư tìm thêm vài loại đan dược.

- Lần trước đào mộ nguyên anh đã đụng phải tiểu ma nữ lợi hại như vậy lần này đào mộ luyện hư không biết lại đụng phải thứ gì đây?

Hắn đang chọn được vài loại đan dược chuẩn bị tiến vào giới chỉ luyện chế đột nhiên ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa.

- Ai lại đến giờ này nhỉ? chẳng lẽ là Ngọc Thanh biết lão tử sắp đi nên gỡ bỏ lệnh cấm túc.

Lý Thiên Hành nghĩ đến đây liền hưng phấn chạy ra mở cửa.

- Tỷ phu huynh vẫn chưa đi nghĩ sao?

Hắn nhìn tiểu nha đầu đứng trước mặt trong lòng nguội đi phân nữa.

- Trễ như vậy muội không đi ngủ mà chạy đến đây làm gì?

- Muội có thứ này cho huynh.

Tiểu Linh lấy ra một bình đan dược đặt vào tay hắn sao đó lập tức chạy đi.

- Nha đầu này hôm nay làm sao vậy?

Lý Thiên Hành trở lại phòng ánh mắt đề phòng nhìn bình đan dược trên tay.

- Có khi nào nha đầu kia biết ngày mai lão tử rời đi nên hôm nay đến phá không?

Hắn đặt bình đan dược lên bàn dùng thần thư cẩn thận kiểm tra.

- Tứ cấp trung phẩm hồi thương đan.

Lý Thiên Hành dùng thần thư kiểm tra thêm vài lần phát hiện kết quả vẫn như cũ, khuôn mặt xuất hiện nụ cười đắt ý, tiểu nha đầu chỉ mới tiến vào đan sư nhị cấp hậu kì viên đan dược này chắc chắn là trộm của Bạch lão đầu cho hắn.

- Không ngờ nha đầu này lại thầm thương trộm nhớ lão tử.

Hắn thu bình đan dược vào giới chỉ, tâm trạng vô cùng thoải mái, với tiến triển hiện tại sao này muốn đẩy ngã tiểu nha đầu kia cũng không cần phải tốn nhiều công sức.

- Lý công tử.

- Là Y Tiên sao? nàng tới đây làm gì? chẳng lẽ cũng giống như Tiểu Linh?

Lý Thiên Hành tiến ra mở cửa ánh mắt mờ mịt nhìn nàng.

- Tiên nhi đã trễ thế này rồi nàng còn tới đây làm gì?

- Tiểu nữ có thể vào bên trong không?

- Vào trong? à tất nhiên là được.

Hắn đợi nàng tiến vào lập tức đóng chặt cửa.

- Xem ra nhân phẩm của lão tử hôm nay lại bạo phát.

Y Tiên nhìn vẻ mặt tươi cười của nam nhân trước mặt trong lòng cảm thấy có chút bất an.

- Lý công tử tiểu nữ có thể hỏi công tử vài chuyện được không?

- Nàng hỏi đi ta nhất định sẽ thành thật trả lời.

- Linh tủy lần trước công tử đưa cho tiểu nữ thật sự là nhờ người tìm giúp sao?

Lý Thiên Hành ghe nàng hỏi nhất thời không kịp phản ứng, cô nam quả nữ nữa đêm ở chung một phòng tại sao lại nàng lại hỏi mấy chuyện tào lao này nhỉ?

- À đúng vậy, lúc đó người bạn của ta gặp một vị lão đầu bán hàng bên đường, toàn thân rách nát, tứ chi bại liệt, hoàn cảnh vô cùng đáng thương nên mới ra tay giúp đỡ không ngờ lại mua được linh tủy.

- Tiểu tử đang nói ta sao?

- Ặc sư phụ không phải người đang bế quan sao? tại sao lại ở đây?

- Có người trù ta tứ chi bại liệt, bán thân bất toại người nói ta có thể không đến sao?

Hắn nghe lão nói trong lòng thầm mắng bản thân xui xẻo, bây giờ lại phải tìm cách hạ hỏa cho lão sư phụ.

- Sư phụ biết đồ nhi không có ý đó mà.

- Thật sao?

- Đúng vậy đúng vậy đồ nhi trước giờ luôn là một công dân gương mẫu của xã hội, hành thiện tích đức, nghe theo lời Bác, luôn lấy phương châm tôn sư trọng đạo, kính lão đắt thọ đặt lên hàng đầu…

- Tiểu tử không cần ba hoa nữa, nha đầu kia có thể vận dụng tiên lực xem ra đã nhận ra tiên thạch.

Lý Thiên Hành lén nhìn Y Tiên bên cạnh ánh mắt có chút không tin, từ khi nữ nhân này đến vương thành luôn đi theo bên cạnh Ngọc Thanh làm sao có thể biết được thứ kia là tiên thạch, đến cả hắn còn chưa biết nữa là.

- Chẳng lẽ có tên nào to gan dám đào gốc tường của lão tử?

Lý Thiên Hành vừa nghĩ đến đây trong đầu xuất hiện gương mặt vô sỉ của Lý Mục.

- Sư phụ có khi nào chỉ là tình cờ hay không?

- Nha đầu này lai lịch không đơn giản, trước khi rơi xuống phàm giới đã được một cao thủ đại la kim tiên phong ấn kí ức bên trong tiên thức chỉ cần nàng có thể tu luyện phong ấn sẽ từ từ được tháo bỏ.

- Vậy sao nàng không hỏi tới mấy thứ nữ trang lúc trước?

- Có lẽ phong ấn chỉ vừa mở ra nha đầu này chỉ biết một vài thứ cơ bản.

Hắn nghe lão nói liền thở phào một hơi, vậy là không có tên nào đào gốc tường nhà hắn.

- Lý công tử có thể dẫn tiểu nữ đi gặp người bạn đó của công tử được không? chuyện này đối với tiểu nữ vô cùng quan trọng.

Lý Thiên Hành nhìn ánh mắt mong đợi của nàng, hắn khẽ thở dài bộ dáng trở nên u sầu.

- Tiên nhi có phải nàng đã biết được lai lịch thật sự của thứ đó rồi không?

- Tiểu nữ chỉ vừa mới biết.

- Nàng có muốn nghe ta kể một câu chuyện không?

Y Tiên nhìn bộ dáng bây giờ của hắn không hiểu sao trong lòng có chút khó chịu, từ trước đến giờ nàng chưa từng nhìn thấy nam nhân trước mắt chán nản như vậy.

Lý Thiên Hành xoay lưng về phía nàng ánh mắt nhìn ra bên ngoài của sổ như đang nhớ đến chuyện cũ.

- Thật ra ta vốn là thiếu gia của một cổ tộc ẩn thế, vì muốn đảm bảo cho gia tộc hưng thịnh ta bị mọi người mang ra làm vật hi sinh buộc phải kết hôn với tiểu thư của một cổ tộc khác, ta không muốn vận mệnh của mình bị bọn họ nắm giữ nên đã lén rời đi, tiên thạch ta đưa cho nàng cũng là ta lấy được từ bên trong gia tộc.

Hắn nói đến đây liền quay lại nhìn Y Tiên.

- Tiên nhi có phải nàng cho rằng ta là một tên hèn nhát, vô dụng hay không? suốt ngày chỉ biết lẫn trốn người khác để sống.

Nàng nghe hắn nói trong lòng lại nhớ đến chuyện của mình, từ nhỏ đến lớn nàng chỉ mang lại rắc rối cho phụ thân.

- Công tử không phải là người vô dụng, ít ra công tử còn có cái để gia tộc lợi dụng không giống như tiểu nữ cả đời phải làm gánh nặng cho phụ thân.

Lý Thiên Hành nhìn bộ dáng yếu đuối của nàng lạp tức tiến tới bên cạnh, hai tay khẽ ôm lấy thân hình nhỏ bé trước mặt.

- Bây giờ nàng có thể tu luyện đã không còn là gánh nặng cho phụ thân của nàng nữa.

- Tiểu nữ có thể tu luyện nhưng sẽ đi được bao xa?

Tuy nàng chỉ mới giải trừ được một ít phong ấn nhưng cũng đủ biết được tiên thạch ở phàm giới trân quý đến mức nào, chỉ sợ thiên cấp binh khí cũng không sánh bằng.

- Nàng yên tâm chỉ cần có ta bên cạnh sao này nàng nhất định có thể tu luyện nếu như tiên thạch không đủ ta có thể trở về gia tộc tìm thêm.

- Y Tiên không muốn lại làm phiền công tử, ân tình của công tử chỉ sợ đời này Y Tiên không thể báo đáp.

- Chỉ cần có thể nhìn thấy nụ cười của nàng cho dù có phải kết hôn với bao nhiêu nữ nhân ta cũng nguyện ý.

Nàng nhìn bộ mặt bộ mặt cam chịu của hắn trong lòng có chút buồn cười.

- Công tử nghĩ hay nhỉ?

- À ý ta không phải như vậy nàng đừng hiểu lầm, chỉ cần nàng vui vẻ đừng nói là núi đao biển lửa cho dù là tiên giới trên chín tầng trời chỉ cần nàng muốn ngắm ta sẽ dẫn nàng đi.

Y Tiên cảm thấy trong lòng có chút bối rối, gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ không dám đối diện với nam nhân bên cạnh từ trước đến giờ nàng chưa từng gặp người nào lẽo mép như hắn cũng chưa từng có ai làm nàng vui như vậy.

Lý Thiên Hành ôm người ngọc trong lòng cảm giác mền mịn từ hai bàn tay vô cùng thoải mái, từ trên người nàng truyền đến mùi hương êm dịu có vài phần giống với tịnh thần châu càng hít càng phê, hai tay hắn lại bắt đầu tác quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.