CHƯƠNG 7
Chỉ thấy Lý Tiêu Dao thân thủ vừa tiếp, ba khỏa giải dược đã trong tay hắn.
“Trọng Thịnh, đưa Minh chủ đến sương phòng nghỉ ngơi.”
“Vâng, Minh chủ, thỉnh đi theo ta.”
Chi —
Vô Thu Kỳ tiến lên đóng cửa thật kỹ.
“Nói cho ta biết, vì cái gì phải ở lại chỗ này?”
“Ha ha, ở lại chỗ này có gì không tốt, có ăn có nơi ở, hay là ngươi có cừu nhân ở chỗ này? Ai nha, này không vừa vặn có thể giải quyết nha.” Y Lãnh Nguyệt vừa nói vừa cười, còn bất chợt đối y chớp chớp mắt.
“Ngươi không nói thật ra?” Nhìn thấu khẩu khí của hắn.
“Nói thật? Ngươi muốn nghe sao?”
“Ân.” Đi đến bên cạnh hắn, cúi xuống nhìn Y Lãnh Nguyệt đang ngồi cạnh bàn.
“Nói thật chính là — bí mật!” Y Lãnh Nguyệt nhếch miệng cười lớn.
“Ngươi lại muốn chơi cái gì?” Hắn quyết không thể nào vô duyên vô cớ muốn ở lại đây.
“Được rồi, ta nói chính là…,” Y Lãnh Nguyệt thè lưỡi, “Chính là cùng người có một ước định, ngươi không cần hỏi, đến lúc đó ta mang ngươi theo không phải được sao.” Đến lúc đó ngươi liền sẽ biết hết thảy. Nhưng mà, nhưng mà Kỳ… như thế nào tâm ta hiện giờ có chút khó chịu a!
Đột nhiên Y Lãnh Nguyệt cau mày nhìn y, Vô Thu Kỳ cảm thấy có điều không bình thường.
“Lãnh Nguyệt, ngươi làm sao vậy?” Y chưa từng thấy vẻ mặt hắn như thế, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì?
“Ta có chút không thoải mái, ngươi ôm ta lên giường đi, ta muốn ngủ.” Tựa vào trong lòng ngực của y, chạm đến nhiệt độ cơ thể y, thật dễ chịu nha, rất muốn cả đời đều không cần đứng dậy nữa!
Kỳ quái, vừa rồi ngực còn có chút đau, như thế nào bây giờ liền tốt rồi? Điều này làm cho Y Lãnh Nguyệt cũng không thể hiểu được.
“Như thế nào, ngươi không ngủ sao?” Chỉ thấy Y Lãnh Nguyệt mở to hai mắt nằm ở trên giường nhìn Vô Thu Kỳ.
“Ta lại không muốn ngủ nữa…” Kỳ nha, vì cái gì ngươi có thể tín nhiệm người khác vậy, vì cái gì ngươi có thể cứ thế chiều ý ta, vì sao ngươi không nói ra suy nghĩ trong lòng, vì cái gì, vì cái gì…
… Ta có thật nhiều thật nhiều tại sao phải hỏi ngươi, chính là… ta nói không nên lời.
Có lẽ… Hừm! Cười gượng hai cái, tự giễu cợt chính mình, vẫn nên là làm tốt bổn phận của mình, cần gì quản những thứ khác y làm chứ. Phiền.
“Ngươi cười cái gì?” Vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Y Lãnh Nguyệt cười một mình như vậy.
“Cười ngươi nha, cứ như thế ngây ngốc đi theo ta.” Nhân tiện, để chính mình tiếp tục hưởng thụ một chút tâm tình vui vẻ đi.
Một buổi chiều, hai người đều ở trong phòng nói chuyện.
Chẳng mấy chốc, ngày đã lặn về phía Tây, bữa tối cũng dùng hảo.
“Kỳ, thổi một khúc > cho ta nghe đi.” Kể từ khi biết Vô Thu Kỳ có thể thổi tiêu, bảo bối kia của Y Lãnh Nguyệt luôn đặt ở trên người Vô Thu Kỳ.
Tiếng tiêu như lúc ẩn lúc hiện vang lên ở phía nam Hoa Sơn.
Tiếng tiêu lơ đãng truyền tới trong tai của một người. Kỳ thật cũng không phải lơ đãng a, tai của mình sớm đã đối với loại thanh âm này hình thành sự mẫn cảm, như thế nào lại không nghe thấy, cho dù âm thanh có nhỏ đi nữa thì đều tránh không được…
Một khúc lại một khúc, nghe đến chính mình phảng phất lại nhớ tới năm đó.
” Mạc bả yêu huyền bát,
Oán cực huyền năng thuyết.
Thiên bất lão,
Tình nan tuyệt.
Tâm tự song ti võng,
Trung hữu thiên thiên kết.
Dạ quá dã,
Đông phương vị bạch ngưng tàn nguyệt.”
Ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, trăng đã ở giữa trời.
Cách giờ Tý ( từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng) cũng không có bao nhiêu thời gian, nên đi thôi. Cầm lấy thanh kiếm đặt trên mặt bàn, một bóng người nhảy ra ngoài cửa sổ.
Đêm tĩnh gió lạnh.
Hậu sơn Hoa Sơn bao phủ một mảnh sương mù mờ mịt, phân không rõ ranh giới giữa sơn cùng thiên.
Trong khu rừng rậm rạp.
Một mạt yên tĩnh.
Bỗng nhiên hai bóng người xuất hiện. Chốc lát lại tiêu thất.
“A, hẳn là ở chỗ này đi.” Y Lãnh Nguyệt xoay người nói với người theo phía sau.
Vô Thu Kỳ vẻ mặt không biểu tình nhìn hắn, thực là một người muốn cái gì liền làm cái ấy. Lần này hắn lại muốn làm gì đây?
“Kỳ, lại đây ôm ta.” Y Lãnh Nguyệt đột nhiên đối với Vô Thu Kỳ vẫn còn đang suy tư gì đó nói một câu như vậy.
“Ta có chút lạnh!” Y Lãnh Nguyệt hai tay ôm bả vai, mím chặt môi nhìn y.
A! Vẫn à ở trong lòng y ấm áp nha, qua hôm nay chính mình vĩnh viễn cũng sẽ không còn được hưởng thụ độ ấm này nữa, ha ha.
“Đã trễ thế rồi, sao lại đến loại địa phương này?” Ôm hắn, ngăn lại hàn khí ban đêm trên núi.
“Đương nhiên là có chuyện mới đến nha, ta chưa nói ta cùng người có hẹn sao?”
Ngươi ngốc tử này, Vô Thu Kỳ có thể từ trong ánh mắt của Y Lãnh Nguyệt nhìn ra hắn là đang muốn nói như vậy.
“Ánh trăng hảo mỹ a.” Ngẩng đầu nhìn lên mãn nguyệt sáng tỏ, Y Lãnh Nguyệt cảm khái.
Theo lời hắn, Vô Thu Kỳ cũng ngẩng đầu nhìn hướng minh nguyệt trên trời.
Đúng nha, thật mỹ đến cỡ nào! Tựa như người ở trong lòng ngực y, mê người nhưng lại mang theo một tia sầu muộn lạnh nhạt.
“Ai??” Đang thưởng thức mỹ cảnh, đột nhiên phát hiện có người tiếp cận. Vô Thu Kỳ lập tức cảnh giác.
Từ từ, trong rừng cây đối diện bọn họ xuất hiện một mạt bạch ảnh.
Càng ngày càng tiến lại gần, một người thân bạch y hướng bọn hắn đi tới. Xuyên thấu qua ánh trăng, dần dần thấy rõ diện mạo người mới đến.
Vô Thu Kỳ không khỏi hơi hơi chấn động, tay vừa rồi còn ôm Y Lãnh Nguyệt lập tức buông ra.
“Tiêu? Ngươi… như thế nào lại đến??” Thực là không ngờ tới cư nhiên ở chỗ này lại nhìn thấy hắn.
Một màn vừa rồi hắn hẳn là đã thấy được, tâm của hắn lại cảm thấy thế nào đây?
Y Lãnh Nguyệt đứng ở một bên khóe miệng khẽ nhếch, vẻ mặt bàng quan nhìn Vô Thu Kỳ.
“Câm miệng, tên ta ngươi không xứng gọi!!” Sự tức giận trên mặt cũng nhìn ra được hắn lúc này là có bao nhiêu không muốn nhìn đến y.
Từ xa hắn liền nhìn thấy, y, y đã từng nói qua không thể yêu thích nam nhân.
Vì cái gì?
Vì cái gì hôm nay chính mình trông thấy lại không phải như thế? Vì cái gì y có thể đối với nam nhân kia làm như vậy, với chính mình lại không thể??
Tâm, trái tim như đang chảy máu. Hết thảy mọi chuyện năm đó đều cuồn cuộn dâng lên, gần như khiến hắn không thể hô hấp. Bị ánh trăng chiếu vào, khuôn mặt càng phát ra vẻ tái nhợt.
Để bản thân thật sâu hít một hơi, khiến cho phần cảm tình đã muốn dâng tràn trong lòng ngực áp chế xuống.
Bởi vì hắn tới nơi này không chỉ là muốn nhìn thấy người đã làm hắn tan nát cõi lòng.
“Vật của ngươi có mang hay không?” Thân mình nhẹ nhàng chuyển động, mang theo một trận gió. Chuyển tới trước mặt Y Lãnh Nguyệt hỏi.
“Ân, đây!” Từ trong ngực lấy ra một quyển sách không có đề tự ném qua.
Ba! Vừa vặn đón lấy.
“Đây là đáp lại vật của ngươi.” Nói xong vung tay lên, một vật thuận tay bay qua.
Vững vàng tiếp được, mở ra lòng bàn tay nhìn vật kia.
Nguyên lai là một tiểu tiêu hình hoa mai.
“Mai hoa tiêu!?” Vô Thu Kỳ hơi hơi mấp máy môi, vật này khiến y kinh ngạc không ít.
Mai hoa tiêu của Mai hoa sơn trang thần bí trong truyền thuyết??
Đây chính là lý do hắn muốn lên Hoa Sơn sao? Là bởi vì vật này sao?
Nhưng mà hắn như thế nào lại nhận thức Tiêu chứ?
Tựa hồ có một đống những nghi vấn bay trong đầu mình, này đến thật là nan giải.
“Ngươi sẽ không phải quên ước định của chúng ta chứ, còn có một vật nữa?” Y Lãnh Nguyệt đột nhiên tức giận, đảo đôi mắt nhìn chằm chằm Thương Vân Tiêu.
“Ngươi cũng không phải vẫn chưa hoàn thành sao? Chờ giải quyết chuyện này xong xuôi sau là có thể đưa cho ngươi.”
Y Lãnh Nguyệt đối với hắn gật gật đầu.
Chậm rãi, từng bước một đều nói lên cái loại hận ý không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả.
Thấy hắn mang theo cái loại nhãn tình này hướng chính mình đi tới, có lẽ luyến tiếc thời gian tốt đẹp cũng đã thành nguồn gốc thống khổ của hắn. Vô Thu Kỳ không nói gì chỉ yên lặng nhìn hắn từ từ tới gần mình.
Thương Vân Tiêu đi đến trước mặt Vô Thu Kỳ, nắm chặt quyền.
“Kỳ, ngươi biết không? Ta hận ngươi, ta hận ngươi!!…” Giống như phát điên đối với y phát tiết ra những thống khổ đã chôn dấu trong lòng nhiều năm qua.
“Tiêu, chuyện của chúng ta đều đã qua. Nên quên đi.”
“Quên!!?” Cười gượng hai tiếng, “Có lẽ ngươi có thể làm được, chính là ta không thể, không thể!! Ta hận ngươi! Hận ngươi lại có thể như vậy đối xử với một người thật lòng yêu ngươi, hận ngươi có thể không để ý sự đau khổ của ta mà nhẫn tâm rời đi, hận ngươi hiện tại lại nói một đằng làm một nẻo, hận ngươi mang đến cho ta tất cả những thương tổn không thể chữa khỏi!” Thương Vân Tiêu duỗi ngón tay, gắt gao chỉ vào y.
Chỉ vào người đã khiến hắn tâm đau đớn cả một đời.
“Ngươi có thể tìm thấy một người bản thân chân chính yêu.” Biết những lời nói này nói, cho cùng, giống như đang châm chọc hắn, hơn nữa bộ dạng bi thảm này của Tiêu chính mình thật không muốn nhìn thấy, nhưng…
Lúc trước chính mình không muốn lên Hoa Sơn cũng là bởi vì nguyên nhân này.
“Nói như vậy ngươi là tìm được rồi sao? Chính là hắn sao?” Ánh mắt liếc qua Y Lãnh Nguyệt, “Năm đó ngươi nói là vì tốt cho ta mới ly khai, chính là ngươi bây giờ nhìn thấy ta có tốt hay không? Tốt không? Ngươi nói đi!” Gắt gao ôm chặt lấy ngực, tâm đau đến kịch liệt.
“Tiêu, ngươi hãy nghe ta nói.” Muốn cùng hắn giải thích quan hệ giữa mình và Y Lãnh Nguyệt, “Đây là hai việc khác nhau, ta chỉ là hi vọng ngươi có thể sinh sống thật tốt, kỳ thật mọi việc đều đã qua, hãy buông đi thôi.”
“Hai việc khác nhau? Buông đi? Ngươi dạy ta làm thế nào là bỏ qua a? Nhìn ngươi hiện tại cùng nam nhân khác tình chàng ý thiếp? Ngươi cái gì cũng không biết, cái gì cũng không biết!” Không biết hắn có thể vì y mà trả giá hết thảy, không biết yêu đến tột cùng là cái gì!
“Ngươi chỉ biết trốn tránh! Lại cứ cho rằng đó là vì tốt cho ta, ta hận nhất chính là năm đó vì cái gì ngươi không thể tin tưởng tình cảm của chúng ta? Là ngươi đã hủy nó, là ngươi đã hủy ta! Tất cả chuyện này đều là do ngươi tạo thành!”
“Tựa như ngươi nói, này cũng đã là chuyện năm đó. Nếu như nói có kiếp sau, ta nhất định sẽ không để cho ngươi như vậy. Nhưng là hiện tại…” Không muốn nói những điều làm tổn thương hắn. Chỉ có thể không nói gì.
“Hừ, hừ, không có lời nào để nói sao?” Nhắm chặt hai mắt, quay đầu đi.
Sau đó lại lần nữa mở mắt ra.
“Kỳ, bây giờ ta chỉ muốn hỏi ngươi một câu.” Không muốn lại cùng y dây dưa thêm nữa, y giờ đây cũng đã có tân hoan rồi. Nghĩ đến y đã sớm quên đoạn chuyện xưa cùng mình, vì sao bị tổn thương lại luôn là chính mình chứ.
“Ngươi, ngươi đến tột cùng là có yêu ta không, từng có yêu ta không??” Đây là đáp án hắn đợi nhiều năm qua, cũng là nguyên nhân vì sao nhất định phải cùng y gặp mặt.
Trầm mặc…
Rốt cuộc đã từng yêu hắn sao?
Vô Thu Kỳ lặp lại hỏi chính mình.
Có yêu a!! Bằng không vì cái gì thân ảnh của hắn luôn hiện lên trước mắt mình? Chính là làm sao có thể nói ra miệng? Năm đó đã chặt đứt hi vọng không chút nào có thể thực hiện được, hiện tại còn có gì sao?
Hơn nữa, thật không nghĩ tới sự xuất hiện của hắn, không muốn lại cô phụ người đang đứng ở bên cạnh mình. Tất cả chuyện này nói y làm sao mở miệng? Như thế nào mở miệng đây??
“Ha… Ha…” Thương Vân Tiêu ngửa mặt lên trời cười lớn, “Ngươi vẫn là tuyệt tình như vậy,ngay cả một câu nói dối cũng không chịu nói.” Cúi đầu nhìn thẳng y, “Vô Thu Kỳ, một khi đã như vậy, đừng trách ta đối với ngươi vô tình.”
Vô Thu Kỳ nghe lời này, còn tưởng rằng hắn kích động muốn làm ra chuyện gì. Cho dù hắn muốn giết mình, y cũng sẽ không đánh trả, rốt cuộc là chính mình phụ hắn.
Nhưng y đã đoán sai.
Thương Vân Tiêu lại chuyển hướng đối mặt Y Lãnh Nguyệt. Sắc mặt tái nhợt nói với Y Lãnh Nguyệt.
“Còn lại giao cho ngươi, cái này đưa cho ngươi.” Ném sang một tiểu đồ vật đưa cho hắn, cũng không quay đầu lại liền ly khai.
Mỗi một bước rời đi đều trầm trọng như thế, cuối cùng tàn nhẫn hạ quyết định này.
“Kỳ, ngươi có biết hắn và ta ước định cái gì không?” Bắt lấy vật kia, Y Lãnh Nguyệt chậm rãi tới gần y.
“Cái gì?” Nhìn thấy Tiêu một lần nữa bi thương mà đi, đáy lòng áy náy lại càng sâu thêm một tầng.
Ai, làm sao có thể để hắn hiểu được đây.
*****
(*) trích trong bài của Trương Tiên-张先
Bản gốc: 数声鹈鴂, 又报芳菲歇.
惜春更把残红折.
雨轻风色暴, 梅子青时节.
永丰柳, 无人尽日花飞雪.
莫把么弦拨, 怨极弦能说.
天不老, 情难绝.
心似双丝网, 中有千千结.
夜过也, 东方未白凝残月.
Bản hán việt:
Sổ thanh đề quyết, hựu báo phương phỉ hiết.
Tích xuân canh bả tàn hồng chiết.
Vũ khinh phong sắc bạo, mai tử thanh thì tiết.
Vĩnh phong liễu, vô nhân tẫn nhật hoa phi tuyết.
Mạc bả yêu huyền bát, oán cực huyền năng thuyết.
Thiên bất lão, tình nan tuyệt.
Tâm tự song ti võng, trung hữu thiên thiên kết.
Dạ quá dã, đông phương vị bạch ngưng tàn nguyệt.
Bản dịch (k chính xác lắm, vì khả năng có hạn, ai dịch đc chính xác thì tốt a )
“Mấy tiếng đỗ quyên kêu, vừa báo hoa cỏ tàn
Luyến tiếc mùa xuân còn đem sắc hồng phai.
Mưa dù nhỏ gió lại nổi lên, mai tử vẫn còn xanh.
Vĩnh phong liễu, vô nhân tẫn nhật hoa phi tuyết. (câu này k hiểu rõ lắm ==)
Đừng đem dây đàn gảy, oán hận cũng có thể nói rõ.
Thiên bất lão, tình khó tuyệt.
Tâm tựa như ti võng (lưới tơ), trong có ngàn ngàn nút thắt.
Đêm đã qua, phương đông còn chưa sáng tỏ ánh trăng tàn.”
Tất cả chuyện này bất quá đều là lỗi lầm ngay từ đầu, vừa bắt đầu liền chú định sai lầm.
Đột nhiên, một trận đau đớn khiến y phục hồi lại tinh thần.
“Lãnh Nguyệt, tại sao? Tại… sao?”
Thanh chùy thủ tinh xảo Vô Thu Kỳ từng nhìn qua hiện tại lại đang đâm vào trong ngực y.
Người nắm lấy nó chính là Y Lãnh Nguyệt.
“Ta đáp ứng Thương Vân Tiêu một điều kiện, đó chính là mang ngươi đến gặp hắn một lần rồi sau đó giết ngươi.” Chứng kiến Vô Thu Kỳ bị chủy thủ đâm đến thống khổ như thế nhưng hắn hiện tại một điểm biểu tình cũng không có.
“Không thể trách ta nha, ai kêu ta là Y Lãnh Nguyệt chứ, cũng là…” Tiến đến bên tai y nói một câu: “Biết không? Vô Tình Thủ cũng là ta.”
Thuận thế điểm trúng huyệt đạo của y, khiến y không thể tự cứu chữa.
Máu tươi cứ như vậy không ngừng chảy ra. Từng chút một chậm rãi thấm vào cả xiêm y của Vô Thu Kỳ.
“Ta biết ngươi không có đơn giản như vậy, nhưng mà… nhưng mà thật không ngờ ngươi… ngươi… lại là…” Trên trán mồ hôi đã rơi xuống từng giọt.
“Lại là… là người khiến giang hồ văn phong nhiếp đảm… Vô Tình thủ!? Y… Lãnh Nguyệt nha, Y Lãnh Nguyệt, ngươi rốt cuộc đối với ta che giấu bao nhiêu đây?” Khí tức từng chút một dần dần tiêu thất, có lẽ không mất bao lâu nữa chính mình cũng sẽ không qua được. (văn: nghe thấy; phong: tin tức)
“Vô Thu Kỳ, không thể trách ta đối với ngươi che giấu mọi thứ, chỉ trách ngươi lại quá dễ dàng bị mắc lừa.”
Tuy rằng miệng vết thương vô cùng đau đớn, nhưng Vô Thu Kỳ lại muốn nhìn thật rõ hắn. Gắt gao mà nhìn chằm chằm hắn.
Một chút cũng nhìn không ra hắn lúc này chính là Y Lãnh Nguyệt từng đòi y ăn cái này cái kia, phải ở trên người y mới có thể ngủ yên.
“Chẳng lẽ… nói, mỗi câu mà ngươi nói ra cũng chỉ là vì… vì dẫn ta đến đây sao?” Y không tin, y tuyệt đối không tin!
“Đúng vậy, chả nhẽ ngươi còn cho là ta có mục đích gì khác nữa? Ha ha ha… Ta cho ngươi biết, tâm ta đã sớm chết, đã chết!!” Y Lãnh Nguyệt cười không chút kiêng kị.
“Không… …!” Y cảm giác được, y ở trong ánh mắt của Y Lãnh Nguyệt nhìn như lãnh huyết kia thấy được chút không đành lòng, một chút thống khổ.
Vào lúc này, Thương Vân Tiêu còn chưa đi xa hai mươi thước (bằng 1/3 mét) bỗng nhiên ngừng lại.
Thân mình nhất đĩnh, cứng ngắc tại chỗ.
Tâm, tâm bị bóp chặt, đau quá!!
Là y phụ mình, là y!!
Nhưng mà, bây giờ nghe thấy âm thanh đao đâm vào nhục thân (xác thịt), tâm vì sao còn có thể đau đến lợi hại như thế này? Tâm giống như là muốn xé rách.
Y, y rốt cuộc là thế nào rồi, đã chết sao?
A — không! ! Kỳ! Kỳ! Kỳ! Ngươi không thể chết được! ! Ngươi không thể chết được!!
Đột nhiên xoay người bay nhanh về phía hai người kia.
Chỉ thấy Vô Thu Kỳ đã sắp không trụ được nữa mà ngã xuống, Y Lãnh Nguyệt thì ngồi xổm trên mặt đất nhìn y.
Thương Vân Tiêu bất chấp nhào tới bên người Vô Thu Kỳ.
Làm sao ngươi có thể liền chết như vậy chứ, như thế nào có thể?
Cho dù ngươi không yêu ta cũng không sao cả, ta không cho phép ngươi biến mất trên thế giới này, không cho phép!!
Nếu ngươi chết ta sẽ theo ngươi cùng nhau xuống dưới Địa ngục, khi đó lại lần nữa yêu ta đi!
Chứng kiến xiêm y đã nhiễm huyết kia, vội vàng muốn chỉ trụ huyệt đạo của y.
Nhưng mà tay của hắn trước một bước lại bị Y Lãnh Nguyệt bắt lấy.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Cứu người! Buông ra!”
“Cứu người? Vô Tình Thủ ta giết người còn không có một người nào có thể cứu được. Chỉ cần ta động thủ, dù là người ủy thác cũng không thể ngăn.” Một loại biểu tình ngươi muốn cứu người ngay cả ngươi ta cũng sẽ giết mà nhìn hắn.
“Lãnh… Nguyệt… …” Từ từ giơ tay về phía hắn.
Là muốn lại chạm vào khuôn mặt của hắn? Hay là… …
Nhưng khí lực như thế nào cũng đều không thể sử dụng, nâng lên một nửa liền buông xuống. Ngay sau đó, ánh mắt cũng gắt gao nhắm lại, cơ thể sắp chống đỡ không được nữa…
“Lãnh Nguyệt??” Thương Vân Tiêu lẩm bẩm, tay chậm rãi bỏ ra.
Vô Thu Kỳ nha Vô Thu Kỳ, ngươi vào lúc này vẫn là kêu tên của hắn?
Nước mắt từ trong mắt chảy xuống, tâm đã đau đến không còn cảm giác.
Thương Vân Tiêu nhắm chặt mắt, không muốn thừa nhận sự thực này, nhưng ngực vẫn như thế đau đớn. Người cũng té xuống, hôn mê bất tỉnh.
Y Lãnh Nguyệt đối với Thương Vân Tiêu lắc lắc đầu, sau đó nhìn về phía Vô Thu Kỳ chỉ còn lại một chút hơi thở.
Ánh mắt của y không có mở, cả ngươi ướt đẫm, đã phân không rõ đâu là mồ hôi đâu là máu.
Ngay cả Y Lãnh Nguyệt cũng thật không ngờ được, tay hắn lại có thể đưa đến sờ lên mặt Vô Thu Kỳ.
Kỳ a, ta đã nói rồi.
Ngươi là một người xuất sắc, nhưng là, nhưng là…
Nhưng là ngươi vì cái gì lại là Vô Thu Kỳ chứ? Ở dưới tay Vô Tình Thủ không lưu lại người sống, tất cả đều là chết?
Nghĩ đến chữ “chết” này, đột nhiên Y Lãnh Nguyệt tâm như bị cái gì đó đâm xuống.
Tay ngừng lại. Chậm rãi, khóe mắt chảy xuống chút ẩm ướt, một thứ được gọi là nước mắt ngay cả Y Lãnh Nguyệt cũng không biết như thế nào lại xuất hiện.
Bất chợt, không biết từ nơi nào một trận cuồng phong nổi lên thổi đến lá rơi tán loạn, bụi khởi thạch khiêu.
Chẳng những thổi trúng Y Lãnh Nguyệt ngay cả mắt đều mở ra không nổi, người cũng bị thổi đến ngã trên mặt đất.
Giữa lúc hoảng hốt, hắn cảm thấy có người xông vào trong trận gió hỗn độn này, mang theo Vô Thu Kỳ sau đó thừa dịp trận quái phong ly khai.
Phong đình, diệp lạc. (gió ngừng, lá rơi.)
Qủa nhiên không thấy thân ảnh Vô Thu Kỳ. Xem ra là có cao nhân cứu y đi.
Chính là, vì cái gì tay của mình lại vươn về phía trước? Là muốn bắt lấy y? Thật sao?
Sửng sốt ngơ ngác một lúc lâu, lúc này mới khôi phục lại.
“Uy! Ngươi trốn trên tàng cây làm gì?” Y Lãnh Nguyệt đứng lên, hướng về phía một đại thu cành lá tươi tốt kêu lên, “Đêm lãnh hàn, còn không ôm hắn trở về?”
Qủa là từ trên cây nhảy xuống một người. Chính là luôn luôn đi theo phía sau Thương Vân Tiêu —- Trọng Thịnh.
Đi đến trước mặt Thương Vân Tiêu, ôm lấy hắn không thèm để ý đến Y Lãnh Nguyệt liền rời đi.
Nhìn địa phương vừa rồi Vô Thu Kỳ còn nằm đó, hiện giờ đã bị ánh trăng sương lãnh bao trùm.
Ngẩng đầu nhìn nhìn trăng tròn ở trên trời cao căn bản không biết nhân gian đã phát sinh chuyện gì, sau đó Y Lãnh Nguyệt cũng ly khai mảnh rừng cây không một bóng người kia. Dựa vào ánh trăng, vội vàng hạ sơn.
Rất nhanh lướt qua các bậc thang thật dài, một loại cảm giác khoan khoái đã lâu tràn ngập toàn thân.
A, đã một thời gian hảo dài nha. Thời gian lâu đến ngay cả mình đều gần quên mất cảm giác tự do này. Mấy ngày nay toàn là bởi vì có y ở bên cạnh, hành động lại bất tiện như vậy.
Nhưng, giống như không có y nữa lại cảm thấy được có chỗ nào đó có điểm là lạ. Là cái gì vậy?
Đột nhiên tay Y Lãnh Nguyệt xoa lên khóe mắt, vừa rồi chính là chỗ này xuất hiện một cái kỳ tích mà trong hai mươi năm qua đều chưa từng xuất hiện qua.
Mình nhất định là bị y làm cho ngu ngốc, mới có thể như vậy.
Y Lãnh Nguyệt nghĩ cũng không nghĩ cứ như thế nhận định.
Chưa đến thời gian một chén trà, hắn liền đi tới dưới chân Hoa Sơn. Không có trái nhìn phải nhìn cái gì, hắn liền quyết định chuẩn bị trở về Tử Hà sơn trang.
“Thu âm thì tình tiệm hướng minh.
Biến nhất đình thê lãnh.
Trữ thính hàn thanh,
Vân thâm vô nhạn ảnh.
Canh thâm nhân khứ tịch tĩnh.” (*)
Ly khai Hoa Sơn, từ nay về sau hắn lại chỉ có một mình một người.
Ngày hôm sau, chuyện tình minh chủ võ lâm ở Hoa Sơn biến mắt bị Hoa Sơn từ trên xuống dưới truyền đến ồn ào huyên náo.
Nhân sĩ giang hồ lại càng tăng thêm một cái danh hiệu thần bí cho vị minh chủ võ lâm trẻ tuổi tuấn mỹ này.
Chính là tất cả chuyện này Y Lãnh Nguyệt đều không quan tâm, hiện tại hắn đang ở “Thiên Kỳ” cách Hoa Sơn không xa.
Lại là một ngày âm lãnh, đại thụ bên đường bị gió thổi đến lay động không ngừng.
Y Lãnh Nguyệt ngồi ở tầng dưới cùng của khách ***, nhã nhặn ăn bữa ăn của hắn. Nhưng trong đầu lại nghĩ đến một việc khác.
Có phải nên tới Đỗ phủ xem chút không? Xem bọn họ có hay không tiết lộ chuyện gì?
Ân, vẫn là chính mình đi xem mới yên tâm.
Lại gắp thêm một đũa đút thức ăn vào miệng, chậm rãi nhai.
Sau khi trở về phòng, lẳng lặng chờ. Chờ màn đêm buông xuống.
Buổi tối — là thời điểm mà Y Lãnh Nguyệt luôn nhất quán hành động.
Từ cửa sổ khách *** nhảy ra, nhảy lên nóc nhà. Dọc theo những ngôi nhà lớn nhỏ đi tới Đỗ phủ. Một cái xoay người liền nhảy vào nội viện.
Nhưng bản thân lại không đi hướng chủ nhà, ngược lại như bị quỷ tử thần dẫn đi đường vòng đến sương phòng phía Bắc.
Nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Nhìn lại nơi cũng chưa ly khai đến mấy ngày. Trước mắt như hiện ra một bóng người.
“Kỳ, ngươi nói nếu yêu một người thật sự vì hắn trả giá sinh mệnh cũng đáng sao?
— đáng giá, bởi vì người kia là người ngươi yêu a, hắn sẽ là toàn bộ của ngươi.
Cho dù người kia phản bội ngươi cũng không sao? Vẫn là yêu hắn sao?
— nếu như là hai người yêu nhau, thì không tồn tại sự tình ai phản bội ai, yêu tức là bản thân là sẽ không phản bội. Nhưng nếu chỉ là nói nhất tương tình nguyện, ta nghĩ, dù hắn phản bội ta, lòng ta vẫn yêu hắn, bởi vì ta căn bản không thể ngăn cản một mảnh tâm này yêu hắn.
Khó trách trên thế gian này có nhiều người yêu đến chết đi sống lại như vậy, nguyên lại sức mạnh của ái tính lại lớn như thế a, thật muốn có một ngày có thể biết được.
— ta nghĩ ngươi sẽ biết thôi… …”
Hiện tại như thế nào trong đầu mình tất cả đều là tiếng nói của y chứ? Ta như thế nào lại đi đến chỗ này?
Vuốt qua đệm y đã từng ngủ qua, Y Lãnh Nguyệt ngồi trên giường ngơ ngác nghĩ. Hoàn toàn đã quên mình rốt cuộc trước đó vì sao mà đến đây. Chỉ là cứ ngồi lẳng lặng như vậy.
Thời gian theo ánh trăng chậm rãi trôi đi.
Tâm Y Lãnh Nguyệt cũng đã hạ xuống ở một địa phương không biết tên nào đó.
Canh bốn, thanh âm gõ mõ vào lúc này có vẻ đặc biệt vang hơn. Cũng đánh thức người còn đang ngây ngốc ngồi ở trên giường.
Ngẩng đầu vừa nhìn, nguyệt đã lặn về tây.
Giật mình bản thân lại có thể ngồi ở trong này lâu như vậy mà không biết.
Khẩn trương ly khai. Chạy khỏi địa phương khiến tâm chính mình cảm thấy sợ hãi.
Sau đó, Y Lãnh Nguyệt cũng không có trở lại khách ***, mà là trực tiếp lên đường.
Hai tháng sau, hắn về tới Tử Hà sơn trang.
Rất không đúng lúc, Liễu Dật Phi cùng Tống Bồ Phàm đã xuất hành.
Trước khi đi, bọn họ có thông báo quản gia, hai người không qua một hai tháng sẽ không trở về. Vì thế cả sơn trang, mắt Y Lãnh Nguyệt nhìn đến thoạt nhiên thực vắng vẻ.
Từ lúc trở lại Tử Hà sơn trang, Y Lãnh Nguyệt cũng không có rời Tử Nguyệt hiên nửa bước.
“Tử Linh!” Y Lãnh Nguyệt kêu tên một nha hoàn hầu hạ hắn.
“Công tử, có chuyện gì vậy?” Một người xinh xắn đi tới bên cạnh Y Lãnh Nguyệt, đợi hắn phân phó.
“Giúp ta đi tìm một người thổi tiêu đến.” Trong tay như trước lắc lắc Tây Hồ Long Tỉnh thượng hạng.
Đáng tiếc lúc này trà thượng hạng đối với Y Lãnh Nguyệt mà nói cũng chỉ như bạch thủy (nước trắng) nhạt nhẽo.
“Nô tỳ liền đi xem.” Gật gật đầu lập tức ly khai.
Không biết vì cái gì, hắn hiên tại chỉ muốn nghe thanh âm của tiêu. Muốn nghe, hảo muốn nghe.
Nhưng là chính mình lại không biết thổi, sớm biết thế khi đó hẳn nên để y dạy mình.
“Tiên sinh thỉnh, công tử nhà chúng ta đang chờ ngươi.” Thời gian một nén hương, Tú Linh liền dẫn theo một sư phụ thổi tiêu đi vào Tử Nguyệt hiên.
Đẩy cửa ra. Liền nhìn thấy Y Lãnh Nguyệt nằm ở trên bệ cửa sổ.
Không cần phải nói, thế gian này lại thêm một người bị dung mạo hắn mê hoặc.
Y đi khắp thiên nam địa bắc, hôm nay mới nhìn thấy cái gì gọi là tuyệt sắc chân chính. Lấy lại bình tĩnh, hỏi hắn.
“Công tử muốn nghe cái gì?”
“Tùy tiện.” Y Lãnh Nguyệt chỉ mở miệng đáp, vẫn như trước nằm ở chỗ đó không biết nhìn cái gì ở ngoài cửa sổ.
Thanh âm như oanh từng chút nhập vào tai, giống như ngày trước đang hiện ra rõ trước mắt.
Bao nhiêu phiền muộn ở trong lòng, lâm vào tĩnh lặng.
Gió phất qua mặt, nhìn lên bầu trời, chén trà trong tay.
Dựa vào lan can mà suy tư, nhìn không ra hết thảy.
Chỉ bởi vì y?
Ngày đã dần chuyển, Y Lãnh Nguyệt vẫn không có kêu ngừng lại. Thẳng đến khi ánh trăng đầu tiên chiếu lên khuôn mặt Y Lãnh Nguyệt, hắn mới hô một chữ “Dừng”.
“Sáng sớm ngày mai lại đến.” Bỏ lại những lời này, Y Lãnh Nguyệt xoay người đi lên lầu.
“Tiên sinh chớ trách, công tử nhà ta chính là như vậy, đây là công tử nhà ta đưa cho tiên sinh. Giờ Thìn ngày mai thỉnh tiên sinh lại đến.” Giao cho y ngân phiếu năm trăm lượng.
Tử Linh tiễn y ra khỏi Tử Hà sơn trang.
Ngày hôm sau, tiếng tiêu từ giờ thìn (7h-9h sáng) lại bắt đầu vang lên suốt một ngày.
Từ đó về sau, tiếng tiêu trong Tử Nguyệt hiên chưa từng có gián đoạn qua.
Như thế nào người quen của trang chủ đều là quái nhân? [ta còn không biết trang chủ các ngươi có phải quái nhân hay không nha]
Mọi người ở sơn trang từ trên xuống dưới đều bị sự xuất hiện của thanh âm mạc danh kỳ diệu này lộng đến có chút buồn bực.
Chính là Y Lãnh Nguyệt như cũ lắng nghe tiếng tiêu du dương, phẩm Tây Hồ Long Tĩnh của hắn.
Nghĩ đến hắn sẽ không còn được gặp lại thân ảnh của một người.
Nhớ lại dung mạo tuấn lãng của y.
Nhớ lại thanh âm đầy từ tính của y.
Nhớ lại nụ hôn ôn nhu mà bá đạo của y.
Nhớ lại cái ôm ấm áp kia.
Vì sao lại nghĩ đến y chứ?
A, điều này ngay cả chính mình cũng không rõ. Tại sao vậy?
Có lẽ là…
“Công tử, đây là một phong thư vừa nhận được của trang chủ đưa cho ngài.”
Tiếp nhận thư Tú Linh đưa đến, mở ra nhìn qua. Chỉ thấy trên mặt thư ghi:
Mười bảy tháng tám, thọ thần sư phụ. Phải đến!!
—— Đại sư huynh.
A, đã lâu không có gặp mặt. Tính ra còn có một tháng, cũng nên khởi hành rồi.
Ngày hôm sau, thanh âm quấy nhiễu người kia phá lệ không có lúc giờ thìn vang lên. Vì thế mọi người liền biết, công tử bọn họ đã xuất môn.
Đúng là vậy.
Y Lãnh Nguyệt hiện tại đã lên đường hướng tới Thiên Uyên Cốc.
*****
(*) trích trong > của Chu Bang Ngạn (《关河令》- 周帮彦)
秋阴时晴渐向暝.
变一庭凄冷.
伫听寒声,
云深无雁影.
更深人去寂静.”
Lúc thu âm, trời quang dần chuyển tối
Đình viện trở nên thê lãnh
Đứng lặng im nghe hàn thanh
Mây sâu xa không thấy bóng nhạn bay
Đêm khuya dáng người đi cô quạnh…