CHƯƠNG 8
Đã bao lâu chưa có trở về Thiên Uyên Cốc rồi nhỉ?
Y Lãnh Nguyệt tự mình tính một chút, hẳn là đã sáu năm đi. Nhớ rõ một lần cuối cùng là cùng Đại sư huynh đến vấn an sư phụ.
Khi đó sư phụ giống như là đối chính mình nói một câu gì đó. Là nói “Không thể nhìn thấu rõ ràng nhân tâm nhất chính là tâm của bản thân.”
Lúc ấy cảm thấy những lời này thực kỳ quái, cho nên luôn luôn đặt ở trong đầu, chưa từng quên.
Mình tại sao lại thấy không rõ tâm chính mình chứ? Lúc ấy còn cười thiên hạ nào có người như vậy đâu, ít nhất thì Y Lãnh Nguyệt hắn tuyệt đối sẽ không như thế.
Chính là lúc này thế nhưng hắn lại thật sự có cảm giác đó, ngay cả bản thân cũng giống như không hiểu rõ nữa.
Hiện tại vừa vặn, lần này đến có thể hỏi sư phụ.
Một tháng lộ trình ngay trong lúc không lưu ý liền qua đi. Y Lãnh Nguyệt đã đi tới Thiên Uyên Cốc.
Xuyên qua Phù Dung trận vì phòng ngoại nhân tiến nhập, sau đó mở ra cơ quan, tiến vào trong cốc.
A, nơi này so với sáu năm trước cũng không thay đổi nhiều.
Một gốc đại thụ cao ngút trời bao quanh một mảnh không gian nho nhỏ. Tiểu khê (dòng suối nhỏ)trong veo thấy đáy chảy uốn lượn ở trong lâm tử (cánh rừng) như ẩn như hiện.
Bước qua tiểu kiều (cầu nhỏ) kéo dài trên khê lưu (dòng suối), đi đến trước một tòa trúc lâu có điểm quy mô.
Nơi này, chính là địa phương mình ở lại nhiều năm —— Vọng Nguyệt tiểu trúc.
Xem ra những người khác đều chưa có tới, hết thảy đều an an tĩnh tĩnh.
Đúng rồi, hôm nay là ngày mười tháng tám, vẫn còn bảy ngày nữa.
“Tới thực sớm, Lãnh Nguyệt!” Một thanh âm thâm trầm từ bên trong truyền tới.
“Ha ha ha, quả nhiên là sư phụ. Người chưa tới đã biết là Y Lãnh Nguyệt đến đây.”
Đẩy ra trúc môn, quẹo trái. Đi về phương hướng thanh âm truyền lại.
“Sư phụ, biệt lai vô dạng!” Chân sau quỳ xuống, hướng người đang thảnh thơi ngồi ở trên trường kỉ vấn an.
“Ân.” Nghe được thanh âm của Y Lãnh Nguyệt, người nọ chậm rãi mở mắt.
Đó là một đôi mắt sáng người hữu thần khiến người vì thế mà run rẩy, tựa hồ ngươi có thể từ bên trong đó nhìn thấy một loại quang mang thâm thúy phát ra, mang theo một loại áp chế hết thảy khí phách.
“Sớm như vậy đã trở về, xảy ra chuyện gì sao?”
“A?” Kinh ngạc chính mình còn chưa có nói gì cho sư phụ biết, “Ha ha, quả nhiên sự tình gì cũng đều không thoát khỏi tầm mắt của sư phụ. Hắc hắc, Chẳng qua là nhiệm vụ lần này thất bại thôi.”
“Còn ở đây gạt sư phụ? Ngươi thật sự là càng lớn càng không ngoan.”
Y Lãnh Nguyệt miễn cưỡng lộ ra vẻ tươi cười.
“Kỳ thật, là muốn trở về hỏi sư phụ một chút, người như thế nào mới có thể thấy rõ tâm của mình đây?”
“Qủa đúng như thế, lời lúc trước của ta tuyệt không sai. Lãnh Nguyệt a, ngươi cuối cùng đã gặp được người nào sao?”
“Người nào?” Nghe được chữ kia tâm Y Lãnh Nguyệt liền tăng tốc nhảy dựng lên.
“Một kẻ ngốc thôi. Bất quá cũng không thể trách y, ai kêu diễn kỹ (kỹ xảo diễn xuất) của Y Lãnh Nguyệt lại không chút sơ hở, thiên nhất vô phùng chứ. Ha ha ha… …” Tiếng cười của Y Lãnh Nguyệt từ vang rồi đến khẽ, cuối cùng lại ngưng lại với vẻ mặt kỳ quái.
“Cũng là con mồi đầu tiên không chết ở trước mắt ta.” Ngữ khí cảm khái nói đến lạnh lùng.
“Con mồi? Ngươi thật sự đem nàng trở thành con mồi mà đối đãi sao?” Còn nói người khác ngốc, Lãnh Nguyệt nha, trên thế gian này có rất nhiều sự tình là tâm khẩu bất nhất nha.
Những lời này lại làm cho Y Lãnh Nguyệt phải tự hỏi.
Thật sự nói như vậy chính mình đem Vô Thu Kỳ trở thành con mồi của mình sao?
Không biết, hắn một điểm cũng không biết!
Hiện giờ, Vô Thu Kỳ đã biến thành một nhân ảnh sâu kín luôn xuất hiện trong ý nghĩ của hắn, xua đi không được, gặp cũng không được.
Nhớ đến y đối với mình nói gì nghe nấy, vẻ mặt không biết có bao nhiêu ôn nhu che chở, trên mặt mình liền đã tràn ngập ý cười.
Nhớ đến mình đối với y toàn làm biểu tình u ám bướng bỉnh, bây giờ hắn lại nghĩ tới ngày đó chính mình vô tình như thế đâm y một đao, tâm giống như cũng đang bị cái gì đó đâm vào.
Hảo đau đi, hảo đau…
Sự tình như thế nào lại biến thành như vậy?
“Lấy tiêu của ta lại đây.” Không nói gì thêm nữa, chỉ là một câu vô cùng đơn giản.
Ân, vẫn là sư phụ hiểu hắn, không có phương thức nào so với điều này càng hảo hơn.
Từ từ đi vào phía sau trong phòng, lấy ra một vật giống như đúc cái treo ở trong phòng mình. Đưa tới tay sư phụ.
Tiếng tiêu từ cao chuyển thấp, từ thưa đến dày, chậm rãi theo gió phiêu lãng trong Thiêu Uyên Cốc.
Tiếng tiêu nhiễu lâm, thật lâu vẫn không ngừng tản ra.
Vẫn là bài kia >.
Nhìn thanh thụ lưu thủy ngoài cửa sổ, gió thỉnh thoảng thổi tới trên mặt Y Lãnh Nguyệt.
Khúc tử này cũng như lúc lần đầu tiên nghe được chấn động nhân tâm như vậy, cũng là bởi vì nghe xong bài > này của sư phụ nên mới yêu thích vật ấy.
Ngẫm lại bảo bối của mình bây giờ còn đang trên thân người kia a.
Nha, vì cái gì lại nghĩ tới y chứ?
Âm thầm lắc lắc đầu, muốn gạt đi thân ảnh của y đang quanh quẩn ở trong lòng.
Chính là càng muốn gạt đi thân ảnh kia, lại chợt phát hiện y càng gắt gao quấy lấy mình.
Vậy không cần nghĩ nữa là được!
Khó khăn! Khó khăn! Khó khăn a!!
Y Lãnh Nguyệt lâm vào một mảnh phiền muộn.
Tiếng tiêu cũng theo đó mà ngừng lại.
“Lãnh Nguyệt.”
“Vâng, sư phụ.”
“Không thấy Lư Sơn chân diện mục , chỉ bởi thân đang ở trong núi ấy. Muốn nhìn rõ mọi thứ bản thân chỉ có thể đứng ở bên ngoài.” Nói cho hắn biết cũng chỉ có điều này thôi, toàn bộ mọi chuyện đều phải dựa vào chính hắn tự tỉnh ngộ a.
“Đệ tử minh bạch.”
Tiếng tiêu lần nữa vang lên, cuồn cuộn nổi lên ngàn tâm tư.
“Chỉ bởi vì đang ở trong núi ấy” chính là làm sao có thể không ở trong đó đây? Như thế nào mới có thể đây?
Đây là một vấn đề thật nghĩ không ra, Y Lãnh Nguyệt hắn cũng lại gặp phải vấn đề không thể nghĩ được sao?
Đúng rồi, có một người nhất định biết, có lẽ trong thiên hạ còn không có sự tình nào mà hắn không biết.
Hắn sẽ là bộ dạng thế nào nhỉ? Ha ha…, Tứ sư huynh, ta chờ ngươi.
Người thứ hai tới là Đại sư huynh.
Đó cũng là lúc sau khi Y Lãnh Nguyệt tới Thiên Uyên Cốc được ba ngày.
“Nha, Đại sư huynh, làm sao lại đến đây một mình? Tiểu Phàm đâu?” Thấy Đại sư huynh một người tiến vào cảm thấy có chút kỳ quái, hắn không phải là cùng Tống Bồ Phàm luôn như hình với bóng sao?
“Y có việc phải làm, như thế nào không thấy Vô Thu Kỳ của ngươi?” Lại còn nói người khác, chính mình cũng không phải thế sao?
“Ha ha!” Cười gượng hai tiếng, “Y a, có lẽ hiện tại chỉ còn nửa cái mạng đi, có thể tới nơi này sao?”
“Nửa cái mạng?” Liễu Dật Phi có điểm nghe không hiểu hắn đang nói gì.
“Không nói y nữa, biết Tứ sư huynh khi nào thì tới vậy a?” Thực muốn biết người hắn chờ rốt cuộc lúc nào thì mới đến.
“Chắc hai ngày nữa.” Hắn đã sớm phái người đưa tin cho Vô Mộ Kỳ, chắc hẳn hai ngày nữa nhất định sẽ đến.
“Ngươi quả thực đang nói thừa, ta cũng biết nhất định là hai ngày nữa, còn hỏi ngươi làm gì?”
“Chờ không được nhận thức ca ca sao? Ha ha.” Liễu Dật Phi thấy hắn bộ dạng nóng vội chờ đợi Tam sư đệ không khỏi nở nụ cười.
“Ngươi, ngươi, cẩn thận cái cổ của mình a!” Một luồng sát khí truyền đến trên thân Liễu Dật Phi, làm hắn cả người đều lâm vào chấn động.
Những lời này của Y Lãnh Nguyệt tuyệt đối không phải đang nói đùa, hắn biết!
“Được rồi, ngươi liền an tâm chờ hắn đi, hai ngày này hảo hảo nghỉ ngơi một chút.”
Xem ra sư đệ này của hắn xảy ra chuyện gì rồi.
Ai… … Tình tối trêu người, lời này tuyệt không sai.
Người thứ hai tới là Tam sư huynh.
Tiếp đó thẳng đến trong ngày thọ thần của sư phụ, người Y Lãnh Nguyệt chờ đợi mới thong dong xuất hiện.
Ngày mới vừa tờ mờ sáng, Y Lãnh Nguyệt liền đứng dậy ra khỏi tiểu trúc.
Bây giờ đã là ngày hôm sau kết thúc thọ thần.
Tìm tìm bốn phía một vòng, ở một chỗ phía đông rốt cuộc phát hiện người mình cần tìm.
“Sư huynh ngươi vẫn là giống như trước đây, ha ha. Thích sáng sớm lắng nghe thần âm (âm thanh sớm tinh mơ) u tĩnh này.” Hướng về phía người vẻ mặt mê mẩn đang ngẩng đầu nhìn lên gốc đại thụ nói.
“Nguyên lai là Lãnh Nguyệt.” Vô Mộ Kỳ cúi đầu nhìn thấy Y Lãnh Nguyệt, “Sớm như vậy liền tới tìm ta, có chuyện gì không?”
“Sư huynh,ngươi có lúc nào nhìn không thấu tâm của chính mình không?”
“Lời này là sao?”
“Hiện tại ta cảm giác mình trở nên bất khả tư nghị, lại có thể ngay cả lòng mình muốn cái gì cũng không biết.”
“Kia, trong lòng ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì đây?” Sớm liền phát hiện hắn có điểm là lạ, thật không ngờ Lãnh Nguyệt lại đích thân đến tìm hắn.
“Hẳn là đang nghĩ tới một người đi, ta không thể quản bản thân không được nghĩ tới y, tại sao vậy chứ? Cảm giác mình trở nên thật kỳ quái.” Mi đầu nhíu lại, trăm mối không thể nói rõ.
Nghĩ một người? Có lẽ là cuối cùng đã có một người xuất hiện bồi bạn với tiểu sư đệ, trước mắt nhìn như cái gì cũng đều không quan trọng nhưng nội tâm lại vẫn luôn sầu muộn này.
“Sư huynh, ngươi cười cái gì?” Hắn còn đang chờ câu trả lời a, vậy mà Vô Mộ Kỳ lại chỉ là vẻ mặt mỉm cười nhìn hắn, “Là cười ta rất ngốc sao? Cư nhiên ngay cả chính mình đều không hiểu được.”
“Không phải!” Lắc lắc đầu, “Lãnh Nguyệt, dựa vào sự thông minh của ngươi chẳng lẽ còn không biết trong lòng mình rốt cuộc nghĩ cái gì sao? Tới cùng chính mình là như thế nào? Đáp án này ngay ở trong lòng ngươi thôi.”
Bản thân cũng là phải qua thật lâu mới nghĩ minh bạch, nếu như bây giờ nói ra tất cả, cái này rất không có ý nghĩa.
Chính là Y Lãnh Nguyệt vẫn như cũ vẻ mặt mờ mịt nhìn Vô Mộ Kỳ.
Ai, thông minh như hắn, cư nhiên đối chuyện tình cảm này lại trở nên không thông suốt như vậy, Vô Mộ Kỳ ngay cả lông mày đều loan lên ý cười.
“Lãnh Nguyệt!” Vẫn là giúp hắn một phen đi.
“Ân?”
“Nàng hôn qua ngươi chưa?”
“A!?? Này, này… Có.” Thật không ngờ sư huynh lại có thể hỏi vấn đề này, khiến Y Lãnh Nguyệt có hơi chút xấu hổ.
“Có phải hay không có một loại cảm giác quên hết toàn bộ, có phải cùng với những người khác không giống nhau?”
“Hình như là có cảm giác như thế. Có phải là cùng với những người khác không giống nhau, ta đây không biết, ta chưa có từng hôn qua nam nhân.” [=))) bây giờ mới đúng. là nam nhân nha!]
“A!??” Lúc này đến phiên Vô Mộ Kỳ há hốc mồm, như thế nào cũng không nghĩ tới người trong lòng Y Lãnh Nguyệt lại là nam nhân.
Vẫn là lần đầu tiên chứng kiến Tứ sư huynh có biểu tình kinh ngạc đến thế, Y Lãnh Nguyệt nở nụ cười.
“Người biến ta thành cái dạng này đích thật là một nam nhân, nhưng lại cùng ngươi có quan hệ mật thiết.” Y Lãnh Nguyệt thần bí nói với Vô Mộ Kỳ.
“Cùng ta có quan hệ mật thiết?” Là ai đây? Vô Mộ Kỳ ở trong đầu lục tìm một người như vậy.
Chỉ chốc lát sau, hắn nhớ tới một người, không khỏi lớn tiếng kêu lên:
“Chẳng lẽ là… …A!” Không có khả năng, tuyệt đối không phải là y.
“Qủa nhiên là Tứ sư huynh, đã đoán đúng, chính là y! Vô Thu Kỳ, thân đệ đệ của ngươi.” Y Lãnh Nguyệt hôm nay thu hoạch được thật sự không ít, cư nhiên nhìn thấy Tứ sư huynh hai lần kích động như vậy a.
“Ngươi sao lại có thể gặp được Thu Kỳ?” Xong rồi, cái ngốc tử kia nhất định là bị tiểu sư đệ thông minh lanh lợi này ăn đến không còn lưu lại mảnh giáp, “Y không có làm sao chứ?” [ai ăn ai còn chưa biết nha =))]
“Thực sự là thân huynh đệ, liền chỉ quan tâm người một nhà. Sư huynh, ngươi thật…” Y Lãnh Nguyệt nhìn như ủy khuất nói.
“Được rồi, nói các người làm sao nhận thức a, ta đã lâu không có tin tức của y.”
Đừng cho là ta không biết bộ dạng ngươi dưới vẻ mặt kia, Vô Mộ Kỳ ở trong lòng thầm nghĩ.
“Vậy ngươi phải đáp ứng ta một việc, nói ra ngươi nhất định không được tức giận. Đáp ứng rồi ta sẽ nói.”
Kỳ thật đây cũng là chuyện tối trọng yếu nên Y Lãnh Nguyệt mới tìm đến Vô Mộ
Kỳ, đem toàn bộ hết thảy đều nói ra cho hắn biết, cảm giác mình giống như càng hãm càng sâu, làm sao còn có thể để người ngoài biết, đành phải nhờ hắn.
“Được, ta đáp ứng ngươi.” Xem ra đệ đệ lần này nhất định là bị không ít khổ, bằng không Lãnh Nguyệt cũng sẽ không nói như vậy.
Nhưng mà Thu Kỳ nha, ngươi có thể còn không biết, ngươi đã có được thứ mà trên thế gian này tối có được không dễ.
“Chuyện tình của ta cùng y nói thì dài dòng, vẫn là nói từ ước định cùng người đi.”
Đích xác là chuyện tình thật dài, Y Lãnh Nguyệt cùng Vô Mộ Kỳ liên tục nói đến giữa trưa đều vẫn chưa nói xong.
Biểu tình trên mặt Vô Mộ Kỳ thay đổi mấy lần, hơn nữa nghe tới một đoạn phát sinh vào buổi tối kia ở Hoa Sơn thì cả người đều căng thẳng.
Tình tối đả thương người, đệ đệ của mình lại có thể để cái chữ “tình” ấy giày vò thành như vậy.
Thẳng đến khi ngày dần lặn về tây, tất cả cố sự mới được tự thuật xong.
Nguyên lai lúc trước là Thương Vân Tiêu chủ động tìm tới Y Lãnh Nguyệt, mà Y Lãnh Nguyệt hắn khi đó cũng chỉ xem là nhiệm vụ bình thường mà tiếp nhận.
Nhưng là thời điểm nghe lý do Thương Vân Tiêu muốn giết người kia, điều này khiến hắn thật là hiếu kỳ.
Cư nhiên nói hắn yêu một nam nhân phụ tình, hơn nữa còn là “Vô song ẩn quân” rất có danh tiếng trong võ lâm, lập tức liền quyết định dùng một phương thức không giống với mọi khi tiến hành kế hoạch của mình.
Kết quả thật không ngờ cuối cùng thậm chí ngay cả mình cũng bị hành động kỳ lạ của bản thân biến thành không biết phải làm thế nào.
“Lãnh Nguyệt, ngươi là áy náy chính mình đối Thu Kỳ làm tất cả những chuyện đó mới không dám đi thừa nhận phải không?”
Thì ra là thế, kỳ thật tâm của hắn sớm đã biết mình đang suy nghĩ cái gì, chính là, hắn không thể tha thứ bản thân lại có thể hạ ngoan thủ như vậy.
Một câu đánh trúng tâm sự trong lòng.
Lúc y bị thương mới biết lòng mình có bao nhiêu đau đớn, cũng không dám lại đi đối mặt với y, nói hắn làm sao đi đối mặt với một người mà cơ hồ từng bị chính mình sắp giết chết đây?
Trầm mặc.
Rốt cuộc mình nên làm gì bây giờ?
“Đi tìm y đi, nếu ngươi muốn thấy rõ lòng mình, phải đến chỗ của y chứng thực thử xem, đến tột cùng trong lòng mình là đang nghĩ cái gì!”
Đi tìm y? Hắn có thể trở lại trước mặt y sao? Có thể chứ?
“Đi đi, y hẳn là cùng sư phụ y một chỗ.” Vô Mộ Kỳ vỗ vỗ Y Lãnh Nguyệt đang ngây ngốc.
Y Lãnh Nguyệt cúi đầu, thầm nghĩ gì đó.
Thở dài một hơi, đành nhận mệnh thôi.
“Kỳ, ngươi phải đợi ta nga!” Miệng khe khẽ nói ra.
***
Trong bóng đêm, Vô Thu Kỳ tựa hồ thấy được một tia quang mang. Tiếp đó ánh sáng ngày càng mạnh, trong mơ hồ y còn nhìn thấy một bóng người.
“Lãnh…” Là hắn sao?
Dần dần thấy rõ người trước mắt.
“Sư… phụ…?” Xuất hiện trước mắt y lại là sư phụ.
“Ta… như thế nào lại ở… chỗ này?” Nhìn xung quanh một lượt, phát hiện lúc này bản thân đang ở Dao Tiên Cư xa cách đã lâu.
“A!” Bỗng ngồi dậy, ngực lại đau đến khiến y nghiến răng.
“Vết thương của ngươi không nhẹ, không nên lộn xộn! Đến, đem bát thuốc này uống đi.” Một tay cầm bát, một tay giúp, đỡ lấy đầu y, đem bát dược đen sẫm mang theo mùi vị khó ngửi đưa lên bên miệng Vô Thu Kỳ.
“Khụ, khụ, khụ!” Dược thật là khó uống, “Sư phụ, ngươi cho ta uống cái gì vậy?”
“Đương nhiên là dược chữa thương, bằng không ngươi còn cho là độc dược sao.” Đặt bát xuống, lần thứ hai đi tới bên cạnh y.
“Nếu không đúng dịp ta đến Hoa Sơn, ngươi ngay cả chết ở nơi nào cũng không có người giúp ngươi nhặt xác!” Vẻ mặt phụ nhân (phụ nữ) tức giận nhìn y.
“Không phải…”
“Không phải cái gì? Chẳng lẽ ngươi không biết chỉ cần là người Vô Tình Thủ muốn giết, một người cũng trốn không thoát sao? Chỉ là ta thật không ngờ lại là Tiêu, hài tử này lại muốn giết ngươi.”
Vô Thu Kỳ muốn giải thích lại bị phụ nhân đoạt trước một bước, đành phải đem lời muốn nói nuốt xuống.
“Rốt cuộc kiếp trước ngươi làm ra tội lỗi gì mà thiên địa không thể tha thứ khiến ngươi kiếp này vì tình mà đau khổ đây?” Suy cho cùng là chính mình một tay dẫn dắt, thật không đành lòng chứng kiến đồ đệ của mình thống khổ như vậy.
Nhìn sư phụ đau lòng vì mình như thế, Vô Thu Kỳ nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Chẳng lẽ không có sư phụ kịp lúc chạy tới, chính mình thật sự phải chết trong tay Y Lãnh Nguyệt?
Y Lãnh Nguyệt a Y Lãnh Nguyệt, ngươi thật sự là cho ta một cái sét đánh giữa trời quang! Đem ta gõ đến đầu óc choáng váng.
Ngươi danh tự Vô Tình thủ này là như vậy mà có được sao?
Đúng rồi, lúc trước ngươi làm hết thảy đều là đang diễn trò sao? Đều là vì muốn đạt được mục đích cuối cùng ư? Phải không?
Thật ngốc, ta thật là ngốc tử, lại có thể đối mọi lời nói của ngươi không chút nghi ngờ, cho dù nhìn ra điểm gì đó ta cũng cho rằng ngươi căn bản không có khả năng đi lừa gạt ta, lừa gạt ta lại có ích lợi gì?
Chỉ là không có nghĩ đến ta lại có thể trở thành con mồi của Vô Tình Thủ ngươi.
Chính là, ngươi vì cái gì không thể giống như một Y Lãnh Nguyệt hoạt bát kia? Vì sao phải đem mình trở nên vô tình như thế? Vì sao phải chôn dấu một mặt thiện tính của bản thân? Vì sao phải làm những sự tình thương tổn tới mình?
Y Lãnh Nguyệt a, ngươi đến tột cùng là một người như thế nào đây? Đến tột cùng là điều gì đã làm cho ngươi biến thành như vậy?
Ngực khó chịu, đau đớn càng tăng lên.
“Ngô…” Đau đớn như tê liệt khiến Vô Thu Kỳ nheo mắt lại nhịn không được rên rỉ.
Cảm thấy đồ đệ của mình không ổn, phụ nhân lập tức điểm huyệt ngủ của y, cầm lấy một chiếc khăn ướt xoa xoa mồ hôi trên trán y.
Không nghĩ tới Vô Tình Thủ kia chẳng những làm bị thương đồ nhi của mình, hơn nữa ngay cả trái tim của y cũng bị đâm tới, tạo thành một lỗ hổng lớn.
Cái này mới là khó trị nhất, tổn thương da thịt còn hữu dược khả y, nhưng với tâm bệnh từ xưa đã vô dược khả thi.
Chính là, tại sao ngươi có thể đối một nam nhân động tình như thế chứ? Chẳng lẽ là bởi vì đã từng với Tiêu sao?
Từ xưa thiên hạ nam hoan nữ ái, tuy nói rằng nhi nữ tình trường, con đường phía trước có thể có sai lầm, nhưng cũng không có gì là không thể.
Thế nhưng ngươi lại với một nam nhân muốn giết mình niệm niệm bất vong (nhớ mãi không quên)… Này, này…
Phụ nhân lắc lắc đầu, chắc hẳn nàng cũng không thể hiểu được đạo lý trong đó đi.
Nàng chỉ biết là: “Tối quan tình, chiết tẫn mai hoa, nan ký tương tư.”
Năm đó nàng cùng hắn chính là quá để ý những cấm tục của nhân thế này cùng dao ngôn (lời đồn)mãn thiên mãn địa (khắp nơi), mới dấu đi tâm ý của mình mà nhẫn tâm không hề gặp mặt nữa, mỗi người ở một phương, thật khó gửi tương tư.
Hiện giờ đồ đệ của mình như vậy, nàng có thể nào còn tiếp tục để y đi theo sai lầm của mình chứ, chỉ cần lưỡng tình tương duyệt là tốt rồi, có gì phải sợ hãi…
“Lãnh… Lãnh…” Trong cơn ngủ mê, trong miệng Vô Thu Kỳ vẫn là không ngừng khẽ kêu tên Y Lãnh Nguyệt.
Là muốn hướng hắn hỏi cho minh bạch? Hay là muốn tái kiến hắn một lần? Hay là hướng hắn nói đến vô hạn hận ý đây?
Tất cả chuyện này cũng chỉ có trong lòng ngươi mới biết được.
Liên tục giúp Vô Thu Kỳ lau đi mồ hôi xuất hiện trên trán, phụ nhân trong lòng thầm nghĩ.
Lúc bị trọng thương, chỉ cần có thể cứu chữa, còn có thời gian hảo nghỉ ngơi.
Chỉ chớp mắt, một tháng cứ như vậy vội vàng trôi qua.
Dưới sự chăm sóc cẩn thận chu đáo của sư phụ, Vô Thu Kỳ đã có thể xuống giường đi lại.
Nhưng mà ánh mắt ảm đạm kia thủy chung vẫn hiện hữu trên mặt Vô Thu Kỳ, không có chút nào nhìn thấy y hiện lên một điểm tiếu ý.
“Sư phụ, này nhất định là báo ứng! Nhất định là báo ứng vì ta lúc đầu phản bội Tiêu!” Ngồi dựa ở trên giường, Vô Thu Kỳ đối với sư phụ đang tiến đến đưa thức ăn cho y đột nhiên nói một câu như vậy.
“Ngươi phản bội Tiêu sao? Chẳng lẽ ngươi không phải vì tiền đồ của hắn sao? Chính là hắn lại hãm quá sâu, hơn nữa khi đó các ngươi đều tuổi trẻ khinh cuồng, cho nên phần chấp niệm kia mới có thể lưu lại đến tận bây giờ.”
“Không, nếu năm đó ta không ly khai hắn, hết thảy ngày hôm nay đều sẽ không phát sinh.” Nhưng, thật không ngờ chính mình năm đó làm ra sự tình như vậy lại kéo dài đến tận hôm nay.
“Bất luận kẻ nào đều không thể đoán trước cuộc sống sau này sẽ là như thế nào, nếu không phải là Tiêu tự mình luẩn quẩn trong lòng, hắn hiện tại cũng sẽ không thống khổ như vậy. Thế nhưng, khiến ngươi cảm giác bản thân bị báo ứng chính là vì mọi thứ mà Vô Tình Thủ đối với ngươi sao? Là người ngươi một mực luôn gọi ‘Lãnh Nguyệt’ đúng không?”
Vô Tình Thủ, Vô Tình Thủ, Y Lãnh Nguyệt, Y Lãnh Nguyệt, rốt cuộc danh tự nào mới chân chính là ngươi đây?
Nhìn thấy Vô Thu Kỳ không nói gì, phụ nhân liền hỏi.
“Vậy ngươi hận hắn sao? Tựa như Tiêu hận ngươi phản bội hắn sao?” Biết y mấy ngày nay luôn luôn không quên được một màn ngày đó ở Hoa Sơn.
Hận?…
Hận hắn sao?
Không biết, không biết a, cái gì là hận?
Tựa như Tiêu nghĩ muốn giết mình như vậy, chẳng lẽ đó là hận?
Nhưng là trong đầu y không có ý niệm muốn giết Y Lãnh Nguyệt, chỉ là không thể tha thứ hắn đối với mình làm như thế. Cứ như thế nhắm mắt làm ngơ lừa gạt y, như thế đùa giỡn y.
Càng làm y đau lòng hơn chính là rõ ràng có thể như vậy thoải mái sống trên thế gian này, vì cái gì phải muốn đem mình biến thành bộ dạng lãnh khốc tuyệt tình kia, nếu thế sống còn có ý nghĩa gì? Có ý nghĩa gì chứ?
Chẳng thể trách, biểu hiện trên mặt của hắn luôn lơ đãng xuất hiện ra một loại u buồn nhàn nhạt, luôn ở trong lúc ngủ say mà nhíu chặt mày.
Vừa nghĩ tới tối ngày đó, Y Lãnh Nguyệt bộ dạng băng lãnh vô tình khác thường, giống như ngay lúc này đang hiện lên trước mắt mình.
Lấy tay gắt gao che lại ***g ngực. Chậm rãi cúi đầu, cau lại mày, không biết nên trả lời vấn đề thâm tư này như thế nào. Hiện tại trong lòng thật là có trăm ngàn tư vị giống như nói không nên lời, oán hận? Khổ sở? Đau đớn? Nghi ngờ?…
” Hồi thủ kinh niên,
Yểu yểu âm trần đô tuyệt.
Dục tri phương thốn,
Cộng hữu kỷ hứa tân sầu,
Ba tiêu bất triển đinh hương kết.
Tiều tụy nhất thiên nhai,
Lưỡng yếm yếm phong nguyệt.” (*)
***
Mấy ngày tiếp, sau giờ ngọ (buổi chiều).
“Đúng rồi, ta nghe nói trên giang hồ đồn đại Hắc huyết lệnh đã ở trên tay minh chủ võ lâm đương nhiệm. Ngươi cũng đã biết việc này đi?” Đi đến trước mặt Vô Thu Kỳ, bưng theo một mâm hoa quả tươi mới vừa hái xuống, đặt tới trước mặt y vẫn đang nghiên cứu Kinh Dịch.
Hắc huyết lệnh? Một từ khiến y ngẩn ra.
Đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn sư phụ của mình.
“Ta biết, hơn nữa ta cũng nhìn thấy một khối hắc huyết lệnh khác mà sư phụ nói.” Từ trong ngực lấy ra một thứ, đưa tới trước mặt sư phụ.
“Này, đây không phải khối ta đưa cho ngươi sao? Còn có, ngươi nói ngươi thấy một khối khác, ở nơi nào?” Phụ nhân thực khẩn thiết hỏi,
“Ở chỗ này.” Vô Thu Kỳ lấy lại bình tĩnh nói.
“Ở chỗ này?” Không có khả năng, vật của hắn như thế nào lại xuất hiện ở trong này? Đồ đệ này của nàng từ khi nào cũng học đùa giỡn người chứ?
“Sư phụ, ngay tại trên tay ngươi. Ngươi nhìn mặt trái xem.”
“Mặt trái?” Lật qua nhìn lại, “A, đây là cái gì?”
Y Lãnh Nguyệt —— ba chữ nho nhã thanh tú xuất hiện ở phía trên.
“Chẳng lẽ đây là ngươi để cho hắn khắc lên sao?” Vô Tình Thủ kia lại có thể ngay cả chuyện như vậy cũng làm ra được.
“Không phải, vật này là của hắn, cho nên mới có tên của hắn ở trên.”
“Vật của hắn, vậy cái của ngươi đâu?” Một bên cầm hắc huyết ngọc, một bên hỏi y.
“Của ta đã bị hắn cầm đi, đây là hắn đổi cho ta.”
“Trong chuyện này tất cơ huyền cơ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Nếu sư phụ hỏi, liền đem tất cả nói ra đi, bức ở trong lòng thời gian lâu như vậy, thật sự là hảo khó chịu.
Vì thế, y đem nguyên nhân cùng kết quả sau đó đều nói ra.
“Nguyên lai là như vậy, xem ra ngươi gặp phải một người cũng thật quái lạ nha, bất quá ta như thế nào cũng thật không ngờ Vô Tình Thủ nhưng là đương kim minh chủ võ lâm.” Nghe đồn minh chủ võ lâm này diện mạo tuấn mỹ, hơn nữa võ công cực cao, hành động thần bí.
Ta cũng thật không ngờ hắn lại là Vô Tình Thủ mỗi người nghe thấy đều sợ hãi! Vô Thu Kỳ trong lòng nói thầm.
Nói xong, trước mắt lại hiện lên thân ảnh của Y Lãnh Nguyệt đang mỉm cười, mấy ngày nay, chỉ cần vừa nghĩ tới hắn, thân ảnh của người kia cả ngày vui tươi hớn hở liền sẽ xuất hiện ở trước mắt mình.
Nhớ ngày đó chính mình rời đi Tiêu cũng không có mỗi ngày đều nghĩ tới hắn, tuy rằng lúc đầu cơ hồ là mỗi ngày đều nghĩ tới, chính là tới sau ba tháng nhưng cũng không có ngày ngày nghĩ tới hắn như vậy.
Bấm ngón tay tính toán, cách đêm hôm đó sư phụ đem mình từ Hoa Sơn cứu trở về đã qua hơn ba tháng.
Tuy lần nữa tự nói với mình kia chỉ là giấc mộng mà thôi, nhưng cuối cùng vẫn luôn nghĩ tới hắn.
Khi tia nắng sáng sớm chiếu vào, theo ánh mặt trời tỉnh lại, y lại không tự chủ nhìn trước ngực của mình, nghĩ đến hắn.
Đợi đến giữa ngày, thời gian tĩnh tâm dùng cơm, nhìn thấy thức ăn thơm ngào ngào, nghĩ đến hắn.
Lúc tà dương đỏ rực, một mình bước lên lầu, cầm chiếc tiêu hắn đã quên để lại chỗ mình thổi lên khúc, nghĩ đến hắn.
Lúc này thật sự không thể tự kiềm chế, Vô Thu Kỳ đối với chính mình thở dài.
Đối Y Lãnh Nguyệt y không có hận, không có oán, không có tức giận, tất cả còn lại chỉ là cái kia, thứ khiến cho người ta cả đời đều giãy dụa không thoát — yêu!
Ở trong đầu mình chỉ là nghĩ một vấn đề mà thôi: Y Lãnh Nguyệt a Y Lãnh Nguyệt, ngươi hiện tại thân ở phương nào? Lại đang làm cái gì, nghĩ cái gì?
Y Lãnh Nguyệt, hắn nha…
***
“Thỉnh chủ nhân thứ cho thuộc hạ vô năng, không thể tìm được người ngài muốn tìm.”
“Cái gì? Tìm nửa tháng nhưng nagy cả một người lớn như vậy đều tìm không được? Có phải hay không các ngươi vội vã muốn đi gặp Diêm Vương? Ha ha…” Tiếu thanh nghe đến không thua cả ma quỷ.
Chỉ thấy người được gọi là chủ nhân xoay người trừng mắt nhìn một đám người quỳ trên mặt đất, dung mạo tuấn mỹ như cũ vẫn thực khuynh quốc khuynh thành.
Người này đúng là Y Lãnh Nguyệt.
“Hạn các ngươi trong vòng ba ngày tìm thấy y cho ta, còn không cút đi!!”
Còn nói cái gì là hoàng gia cao thủ, Nhị sư huynh một tên lường gạt, căn bản là một đám thùng cơm (kẻ vô dụng)!!
Kết quả đám người bị Y Lãnh Nguyệt gọi là thùng cơm ba ngày sau đã đem đến cho hắn một hảo tin tức.
“Bẩm chủ nhân, chúng ta đã tìm thấy người ngài muốn tìm.” Nhìn ra được bọn họ là hao phí rất nhiều tâm cơ, một đám xem đến đều là phong trần mệt mỏi.
“Nga, vậy y ở nơi nào?” Xem ra người trời sinh liền thế, áp chế một chút quả nhiên là tốt hơn nhiều.
“Người này hiện tại đang ở chỗ Diêu Tiên động ở Thiên Thệ sơn.”
“Đó là địa phương nào? Ta làm sao đều chưa từng nghe qua!” Không đợi người ta nói xong, Y Lãnh Nguyệt liền hỏi.
“Sơn kia nằm ở cách đây tương đối xa, hơn nữa không dễ tìm…”
“Ngừng!” Y Lãnh Nguyệt ngăn trở câu sau của hắn, “Chỉ cần nói cho ta làm thế nào đi tới đó là được rồi, cần gì phải nói những lời thừa như vậy!”
“Vâng, chủ nhân. Đây là bản đồ đi sơn kia.” Nói xong một người trong đó từ trong ngực lấy ra một tấm da dê đưa tới trước mặt Y Lãnh Nguyệt.
“Hừ, có thứ này sao không lấy ta từ sớm?” Không nghĩ tới chuẩn bị chu đáo như vậy. [ách… thật là khó chiều ==”]
“Ân, ta đã biết. Các ngươi có thể trở về.” Có thứ này, Kỳ của hắn còn trốn được nữa không?
Trên mặt xuất hiện một nụ cười vì thực hiện được quỷ kế,
Chính là hắn không biết được đi lần này đều không phải đơn giản như thế.
Cùng ngày, Y Lãnh Nguyệt cất bản đồ vào ngực, liền lên đường tiến về phương hướng Thiên Thệ Sơn.
*****
(*) bài trích trong của Hạ Đúc (《石州慢》- 贺铸)
回首经年,
杳杳音尘都绝.
欲知方寸,
共有几许新愁,
芭蕉不展丁香结.
憔悴一天涯,
两厌厌风月.
Dịch tạm theo cách của ta thì thế này *muốn hiểu kĩ hơn thỉnh hỏi gg thúc =]]*
Quay đầu nhìn lại những năm tháng đã qua,
Âm thanh đã xa, cõi trần đã tuyệt.
Khao khát ở trong tâm,
Cùng chung mấy phần ưu sầu,
Ba tiêu bất triển đinh hương kết. (….=> chả biết nói kiểu gì ==)
Tiều tụy chốn thiên nhai,
Song phương yếm phong nguyệt. (yếm: chán ghét)