CHƯƠNG 9
Rừng sâu không biết hướng, tìm kiếm giống như trong sương mù.
Qủa nhiên không dễ tìm chút nào, Y Lãnh Nguyệt ở nơi được gọi là Thiên Thệ Sơn, nơi này là sơn nha, chỉ là lấy tên giữa một địa phương nhìn như cấm địa và mang theo một chữ “sơn” nhưng vòng vo cả nửa ngày, lại vẫn không phát hiện thông hướng con đường bên trong.
Chính là tự đưa thân đi vào một đám sương mù lượn lờ quanh khu rừng.
Trong sương mù như vậy, Y Lãnh Nguyệt đã phân không rõ, rốt cuộc chỗ này phải là đường vừa rồi mình đi tới không, dù muốn lui về phía sau đều không có biện pháp.
Đành phải dựa vào cảm giác mà chọn một phương hướng tiếp tục tiến về phía trước.
Cảm thấy được sương mù giống như càng lúc càng dày, căn cứ vào kinh nghiệm của Y Lãnh Nguyệt, đây là điềm báo gần tới nơi thần bí nào đó.
Trong không khí bất chợt bay tới từng trận hương khí, pha lẫn cùng đám sương mù trong rừng rậm.
Như thế nào lại cảm giác toàn thân mờ mịt, đề không nổi sinh lực vậy chứ?
Đi thêm một đoạn, Y Lãnh Nguyệt dần dần thả chậm cước bộ.
Tốc độ ngày càng chậm, thẳng đến khi hắn không chịu nổi nữa phải dừng lại tựa vào một gốc cây lớn.
Không tốt, Y Lãnh Nguyệt vội vàng vận công chống đỡ, trong lòng âm thầm kinh động, hương khí này nhất định có độc.
Vội vã từ trong lòng ngực lấy ra Bách Tiêu tán mang bên người ăn vào, không biết hữu dụng hay không.
Lúc ngẩng đầu nhìn về cảnh trí bốn phía, cảm thấy được hiện tại chính mình thân đã ở tình huống xấu.
Xa xa một chút cũng thấy không rõ lắm có cái gì, chỉ nhìn thấy dường như cách mình cũng là một đoạn đường ngắn.
Hơn nữa mình bây giờ lại trúng độc, thử động động chân, xem ra độc tính đã bắt đầu phát tác.
Từ bàn chân đến bắp chân đều đã tê liệt, nâng cũng nâng không nổi nữa.
Ha, ha, cười nhạo mình hai cái, sẽ không phải là chưa đợi đến lúc mình tìm được Kỳ thì đã tiễn mạng ở trong này chứ.
Dược kia lại có thể không có hiệu quả, người điều độc khí này cũng thật là bản lĩnh, một chút cũng không có làm cho mình cảm thấy được, hương khí này ngửi giống như bình thường lại có độc tính như thế.
Mồ hôi không ngừng theo trán Y Lãnh Nguyệt chảy xuống, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành dường như đã mất đi vài phần dụ nhân, sắc mặt đều biến xanh.
Tuy rằng Y Lãnh Nguyệt cố gắng dùng nội lực của mình đem độc khí bức ra, đáng tiếc hắn vạn lần không ngờ được độc này ngược lại là đảo thi nghịch chuyển, càng đẩy nhanh vận hành độc khí.
“Ha, ha, ha…” Hô hấp của hắn càng ngày càng gấp.
Không, Y Lãnh Nguyệt hắn không có khả năng cứ như vậy chết ở chỗ này.
Không –! !
Trước mắt tối sầm, Y Lãnh Nguyệt cả người cứ thế mà té xuống.
Trong tích tắc mất đi tri giác, ở trước mắt Y Lãnh Nguyệt hiện lên một thân ảnh mơ hồ, một thân ảnh mà hắn muốn gặp nhất.
Muốn thử vươn tay ra lại phát hiện đã không thể khống chế được nữa.
…
Giống như qua thật lâu, chính mình như xuyên qua thời không, trở về thời thơ ấu trước kia.
Lửa, lửa thật lớn!
Một đôi mắt non nớt mới vừa về đến nhà liền nhìn thấy phía trước cả một tòa nhà bị đại hỏa bao quanh, tiếng kêu khóc cùng rên rỉ khắp trời, cùng với người vội vàng chạy trốn.
Chính là vì cái gì còn có nhiều người cầm kiếm đao như vậy, còn có mâu, người mặc khôi giáp?
Còn nữa, trên mặt đất cũng nằm thật nhiều người, vì cái gì bọn họ đều bất động.
Là đã chết rồi sao? Nhũ mẫu từng nói với hắn, người đã chết liền cũng không còn động. Và cũng sẽ không suy nghĩ cái gì nữa, làm chuyện tốt sẽ được lên thiên đàng, mà người làm chuyện xấu liền xuống địa ngục.
“A –!” Lại một tiếng kêu thảm bị mâu đâm xuống vang lên.
Ánh mắt Y Lãnh Nguyệt nhìn về phía người phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Máu đã chiếm hết toàn thân, nhưng Y Lãnh Nguyệt lại không có thấy sợ hãi, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm người cầm mâu kia.
Không tốt, nam nhân cao lớn kia cũng phát hiện Y Lãnh Nguyệt.
“Thiếu gia, mau, đi nhanh lên!” Tiểu nhị tử lôi kéo y phục Y Lãnh Nguyệt, mắt thấy người kia đã phát hiện ra tiểu thiếu gia duy nhất của bọn hắn.
Đúng vậy, hắn cần phải nhanh trốn thoát, lưu lại một mạng để sau này vì bọn họ mà báo thù.
“Tiểu nhị tử, đi!” Vì thế liền xoay người chạy đi,
Nhưng là nam nhân phía sau không có ý định bỏ qua cho bọn họ, nhanh chóng đuổi theo.
Càng ngày càng gần, hắn và kẻ đang truy đuổi hắn.
“Thiếu gia, ngươi chạy mau, ta không thể đưa ngươi đi, sau này một mình phải cẩn thận.” Tiểu nhị tử đột nhiên ngừng lại.
Y Lãnh Nguyệt cũng ngừng lại theo, khó hiểu nhìn hắn.
“Thiếu gia, đừng có ngừng, ngươi đi nhanh lên.” Tiểu nhị tử thúc giục hắn.
“Đi nhanh lên!!” Dùng sức đẩy mạnh Y Lãnh Nguyệt một phen.
Y Lãnh Nguyệt không có nghĩ nhiều nữa, thật nhanh chóng chạy đi.
Hắn biết, tiểu Nhị tử là vì hắn mới dừng lại, cho nên hắn không thể dừng lại, chỉ có thể không ngừng dùng hết toàn lực chạy trốn.
Cũng không thể quay đầu lại, không thể, phương hướng của hắn chỉ có một. Phía trước!
Cũng không biết chạy bao lâu, người phía sau có còn đuổi theo hay không. Chính là không thể dừng, nếu dừng lại, không phải cho kẻ kia cơ hội sao?
Cho nên, liên tục chạy, chạy thật xa.
Nhưng tốc độ ngày càng chậm, hắn không muốn như vậy, không muốn, nhưng thật sự chạy không được nữa. Cuối cùng một tay vỗ ngực, miệng thở dốc liên tục, ngừng lại.
“Rốt cuộc dừng lại sao? Nhìn không ra một tiểu hài tử như ngươi, lại có thể chạy lâu như vậy.”Đột nhiên một thanh âm đáng sợ xuất hiện phía sau Y Lãnh Nguyệt.
Trong lòng cả kinh, hắn nhảy dựng lên, hai chân lại bắt đầu cử động.
Chính là, lúc này hắn không có may mắn như thế.
Hắn lập tức bị nam nhân cao lớn kia bắt được.
Y Lãnh Nguyệt không ngừng giãy dụa, muốn thoát đi ma chưởng kia, trong lòng chỉ có một ý niệm. Phải sống! Phải báo thù!
“Ngươi cũng đi bồi người nhà của ngươi đi.” Một bàn tay to chậm rãi phủ lên đỉnh đầu Y Lãnh Nguyệt.
Một mảnh như bóng ma che cả tầm mắt Y Lãnh Nguyệt, hắn gắt gao nhắm hai mắt lại.
Trong nháy mắt, máu tươi khắp nơi.
Chờ Y Lãnh Nguyệt lần nữa mở to mắt phát hiện mình đã ngồi bệt trên đất, mà bên cạnh lại nhiều hơn một thứ.
Một người chết, một người chết với trên đầu đầy máu.
“A –! !” Hai tay che lỗ tai của mình, kêu lớn một tiếng sau đó thì ngất đi.
Trong tối tăm, hắn nghe được một tia thanh âm.
Thanh âm gì vậy? Thật dễ nghe như vậy?
Hình như là thanh âm của tiêu, hắn trước kia lúc xem ca vũ đã nghe thấy qua.
Sau đó hắn dựa vào một mảnh tiếng tiêu du dương uyển chuyển mà an tâm tỉnh lại.
Liền như hiện tại.
Nương theo từng hồi tiêu thanh, mở to mắt, xuất hiện trước mắt mình chính là một mảnh cảnh trí xa lạ.
Trong phòng, ánh mặt trời đỏ sẫm chiếu đến trên mặt đất, nguyên lai đã là hoàng hôn.
Hơi hơi quay đầu híp mắt nhìn người thổi tiêu, vẫn giống như lúc trước đều luôn hấp dẫn tầm mắt của hắn.
Bóng lưng quen thuộc xuất hiện ở trước mắt hắn…
Kỳ, là y sao? Này không phải là mình sau khi chết biến thành huyễn ảnh đấy chứ?
Đột nhiên tiếng tiêu ngừng lại, người kia xoay người hướng hắn đi tới.
Y Lãnh Nguyệt thấy thật rõ ràng, đích xác là Vô Thu Kỳ.
“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh.” Đi đến bên cạnh giường Y Lãnh Nguyệt, nhẹ giọng hỏi.
Ngay cả thanh âm cũng đều chân thực như vậy, hắn không phải đang nằm mơ đi.
Trở mình ngồi dậy, dường như muốn xác nhận, tay xoa lên khuôn mặt bị bản thân nhận định là huyễn ảnh, lúc sau mới lập tức thu tay trở về.
Là, là ấm, nói vậy y không có chết?
Sờ sờ mặt mình, cũng là ấm áp.
Như thế ở trước mắt hắn đúng là…
Vì thế mạnh mẽ ngẩng đầu, vẫn như cũ nhìn thấy Vô Thu Kỳ khuôn mặt tuấn tú xem ra không thay đổi gì, tuy nhiên lại không có chú ý tới nhãn tình mê hoặc kia.
“Thật là ngươi! Kỳ, ta nhưng tìm được ngươi rồi.” Nói xong liền nhào lên trên người hoài niệm đã lâu.
“Buông tay, ngươi nhận lầm người.” Chỉ thấy Vô Thu Kỳ gạt đi cánh tay ôm lấy y của Y Lãnh Nguyệt. Vẻ mặt tức giận nhìn hắn.
Hắn không có nghe lầm chứ, Y Lãnh Nguyệt nhìn nhìn người trước mắt.
Y không phải là Vô Thu Kỳ thì là ai? Chẳng lẽ y vì sự tình đêm đó ở Hoa Sơn mà hận mình sao?
“Kỳ, ngươi hận ta có phải không?” Y Lãnh Nguyệt thấp giọng hỏi.
“Chúng ta không nhận thức, thì sao có hận?” Vô Thu Kỳ dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn hắn.
Cái gì!? Y Lãnh Nguyệt mở to hai mắt nhìn, quả thực muốn hoài nghi lỗ tai của mình có phải xảy ra vấn đề hay không.
Y, y, lại còn nói không biết mình?
“Kỳ, thật không ngờ ngươi có thể hận ta như vậy, hận đến không muốn cùng ta có bất kỳ quan hệ nào?”
“Ta đã nói ta không quen ngươi, vì sao ngươi cứ nói ta hận ngươi?”
“Vô Thu Kỳ, ngươi rốt cuộc đang cùng ta làm cái gì?” Y Lãnh Nguyệt cuối cùng nghe không nổi nữa, hướng y rống lên.
Tựa hồ thật không ngờ người đẹp như vậy lại lớn tiếng quát tháo, Vô Thu Kỳ bị hành động của Y Lãnh Nguyệt làm cho ngẩn cả người.
“Vô Thu Kỳ ngươi đang ở đây giả ngốc!” Y Lãnh Nguyệt đột nhiên minh bạch vấn đề này.
Một người lạ gọi tên mình chẳng lẽ không kỳ quái sao? Vì sao không hỏi chứ, nguyên nhân chỉ có một, y đang giả bộ.
“Làm sao ngươi biết ta gọi là Vô Thu Kỳ?”
Kết quả đối phương hạ một câu như thế, Y Lãnh Nguyệt thiếu chút nữa bị không khí hít quá sâu trong cổ họng mà nghẹt thở. [Kỳ như đọc được suy nghĩ ấy =))]
Chẳng lẽ y đem chuyện của mình toàn bộ đã quên, quên đến không còn một mảnh? Sẽ không, sẽ không, y nhất định là đang giả bộ.
“Kỳ, không cần cùng ta chơi trò này, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nói ra đi.” Y Lãnh Nguyệt hắn không bao giờ tin người trước mắt mất trí nhớ.
“Nói cái gì, ta còn không có hỏi ngươi là như thế nào tiến vào Thiên Thệ Sơn? Ngươi lại còn muốn ta nói.”
Y Lãnh Nguyệt dùng ánh mắt bất khả tư nghị cẩn thận nhìn y, mỗi một chỗ đều không buông tha.
“Nhìn ta như vậy không phải hướng ta động tình chứ?” Vô Thu Kỳ vươn tay vuốt khuôn mặt xinh đẹp của Y Lãnh Nguyệt, “Ngươi thật sự hảo mỹ!” Không khỏi khiến y cảm thán.
“Vậy sao?” Ha, ha, hắn biết là nên làm thế nào đối phó y rồi. [mỹ nam kế =))]
Một phát bắt lấy tay Vô Thu Kỳ đang vuốt mặt hắn, dùng sức kéo một cái đem y lại gần mình, sau đó liền dùng môi mình đặt lên địa phương vừa mới nói hắn “hảo mỹ”.
Càng hãm càng sâu, càng luyến càng thực, tâm từng có nhiều đau đớn, tình còn có nhiều nồng đậm.
Đầu lưỡi chạm nhẹ đôi môi vẫn không khai mở kia, chậm rãi liếm lấy.
Cảm thấy Vô Thu Kỳ không có bất cứ phản ứng gì, vì thế tiện đà xuyên qua lớp thủ vệ kiên cố kia, tiến vào khoang miệng ấm áp, tìm đến vật mềm mại trong đó.
Đột nhiên một bàn tay phủ lên eo Y Lãnh Nguyệt, đem hai người càng áp chặt cùng một chỗ.
“Ngô…” Đứt quãng phát ra tiếng rên rỉ.
Vốn chỉ là một nụ hôn nhẹ, Vô Thu Kỳ chủ động hạ tiết tấu đã dần dần nhanh hơn, nhanh đến mức làm cho Y Lãnh Nguyệt không thể không thừa nhận cảm giác như triều dâng mãnh liệt.
Y Lãnh Nguyệt gắt gao bắt lấy y phục của Vô Thu Kỳ, giống như muốn chặt chẽ bám trụ một khối vật thể có thể dựa vào, không để cho chính mình rơi vào trong xoáy nước kia.
Chính là, đầu lưỡi giảo hoạt cư nhiên một đường hạ xuống, liếm lên xương quai xanh trắng nõn mê người của Y Lãnh Nguyệt.
“A…!” Không ngừng mút vào khiến Y Lãnh Nguyệt phát ra một loại rên rỉ kỳ quái.
“Kỳ, hiện tại… nhớ ra rồi chứ.” Y Lãnh Nguyệt thật vất vả mới từ trong kẽ răng xuất ra một câu.
Nhưng người đầu vẫn đặt ở phía dưới không có để ý hắn, chỉ tiếp tục nô đùa thân thể hắn.
Từ bước đầu tiên Y Lãnh Nguyệt đi vào Thiên Thệ Sơn, y đã biết hắn đến.Là vì tới gặp y sao? Hay là đến truy đuổi con mồi hắn không giành được?Mặc kệ hắn là vì sao mà đến, Vô Thu Kỳ trong lòng chỉ có một ý niệm, chỉ cần hắn đến đây, nhất định sẽ không buông tay.Muốn gặp hắn, muốn đi tìm hắn, bất đắc dĩ trên người thương tổn còn chưa có khỏi hẳn.
Mà sở dĩ không có ngay tức khắc xuất hiện ở trước mặt Y Lãnh Nguyệt cũng là chủ ý của sư phụ, sư phụ nói nếu hắn ngay cả mạng đều không quan tâm còn muốn kiên trì đi tới cùng, nàng mới có thể yên tâm giao đồ đệ này của nàng.Giả bộ không biết hắn cũng chỉ là bản thân muốn chơi đùa một chút mà thôi, kết quả một nụ hôn của hắn liền đem chính mình đánh vỡ.
Y muốn hắn, lúc này đây y sẽ dùng một đời để bảo đảm.Ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Y Lãnh Nguyệt. Một phen bắt lấy hai tay của hắn, đem cả người Y Lãnh Nguyệt áp ở trên giường.
“Lãnh Nguyệt, ngươi lần này sẽ không lần nữa muốn ở trên người ta đâm thêm một lỗ thủng chứ? Hay là dùng độc để độc chết ta?” Vô Thu Kỳ hung hăng nói.
“Ngươi quả nhiên là đang giả bộ ngốc, ha ha, Kỳ, ta lần này tới là để lấy lại một thứ.” Y Lãnh Nguyệt không có chút lo lắng do dự gì, như cũ cười hì hì.
“Thứ gì? Ngươi còn có thể từ ta lấy cái gì nữa?”
“Tâm của ngươi.” Chậm rãi xuất ra ba chữ.
Vô Thu Kỳ nghe xong miệng hơi hơi nhếch lên, bốn tháng trở về từ Hoa Sơn, y lần đầu tiên nở nụ cười thực sự.
“Kia tâm của ngươi lại cho ai, chẳng lẽ ngươi không biết thứ này được một thì phải đổi một sao.” Ánh mắt tà tà nhìn hắn.
“Ta cũng không biết tâm của ta đã đi đâu, ta chỉ biết trong lòng ta vẫn là muốn một điều.”
“Muốn cái gì vậy?” Xem khẩu khí nói chuyện của hắn, dường như một Y Lãnh Nguyệt khả ái lại đã trở lại.
“Một người có thể khiến ta thư thư phục phục ngủ, một người có thể thổi tiêu cho ta nghe, một người có thể bảo hộ ta cả đời.”
Nhưng mà không nói ra người đó là ai, chính là Vô Thu Kỳ nghe còn không hiểu sao?
“Ta mặc kệ trong lòng ngươi nghĩ là ai, ngày đó ngươi đâm ta một đao, thiếu chút nữa mạng ta cũng không còn, kiếp này mạng của người chính là của ta. Đừng nghĩ trốn!”
Đây mới là Kỳ của hắn a, ha ha, Y Lãnh Nguyệt hắn thông minh như vậy sao có thể buông tay hạnh phúc thật vất vả mới có được chứ.
“Trừ phi ngươi đáp ứng ta vĩnh viễn chỉ yêu một mình ta, vĩnh viễn sẽ không phản bội ta, vĩnh viến…” Y Lãnh Nguyệt lời còn chưa nói hết, Vô Thu Kỳ đã dùng miệng mình ngăn lại môi của hắn.
“Vĩnh viễn còn xa lắm ngươi biết không? Nhưng là ta sẽ dùng cả nửa đời sau của mình để yêu ngươi!” Vô Thu Kỳ ở bên tai Y Lãnh Nguyệt nhẹ nhàng nói, từng trận hơi thở ấm áp khiến Y Lãnh Nguyệt không khỏi run rẩy.
Y Lãnh Nguyệt nhắm mắt lại, tùy ý Vô Thu Kỳ thoát đi y phục của mình, vẫn là lần đầu tiên như thế phơi bày ở trước mặt y.
“Lãnh Nguyệt, có thể mở mắt ra.” Lời còn chưa nói hết, một nụ hôn nhẹ lại lần nữa rơi xuống trên thân thể dụ nhân của Y Lãnh Nguyệt.
“A…!” Lúc tay Vô Thu Kỳ xoa lên dục vọng đã hơi hơi đĩnh lập (đứng thẳng) khiến Y Lãnh Nguyệt không khỏi phát ra tiếng.
Tiếp đó sự trùng kích lớn hơn nữa hướng Y Lãnh Nguyệt kéo tới, một cái gì đó thật ấm áp đang bao quanh chỗ ấy.
Nguyên lai là Vô Thu Kỳ dùng miệng ngậm chặt lấy dục vọng của hắn, không ngừng cao thấp duyện hấp (bú mút).
Y Lãnh Nguyệt ngửa cổ về phía sau, hưởng thụ lấy khoái cảm lạ thường này, sợi tóc hỗn độn bay nhẹ ở xung quanh, thoạt nhìn lại càng mê người.
“Muốn… A!” Theo một tiếng kêu lớn, Y Lãnh Nguyệt lần đầu nếm được cao trào.
Ôm lấy Y Lãnh Nguyệt giờ đã vô lực, tay đưa tới hậu đình thử thăm dò.
Y Lãnh Nguyệt còn đang thở hổn hển cảm thấy phía sau có gì đó không thích hợp.
“Ngô… có cái gì đó ở…” Lời còn chưa nói hết đã bị Vô Thu Kỳ nuốt xuống.
Nương theo mật dịch vừa phóng thích, một ngón tay dễ dàng tiến nhập bên trong.
“Thả lỏng một chút, bằng không sẽ rất đau.” Vô Thu Kỳ ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói.
Kết quả đổi lấy một cái liếc mắt của Y Lãnh Nguyệt, hắn hiện tại cũng rất không thoải mái! Bất quá bị y hôn, muốn mắng cũng không được.
Ngón tay tăng thành hai ngón, tiểu huyệt bên trong gắt gao hút lấy kẻ xâm nhập, lúc ngón tay lơ đãng lướt qua một địa phương ở bên trong thì Y Lãnh Nguyệt toàn thân đều trở nên căng thẳng, muốn phát ra âm thanh lại thế nào cũng không mở miệng được, dục vọng phía trước chưa vuốt ve qua cũng lại lần nữa đĩnh lập lên.
“Có cảm giác chứ.” Vô Thu Kỳ thuận thế liếm liếm vành tai Y Lãnh Nguyệt, khiến hắn thân thể càng cong lên.
Ngón tay đưa vào không ngừng trừu tống, mỗi khi thâm nhập đều đi qua địa phương làm hắn kích thích kia.
“Nhanh, ta chịu không nổi.” Y Lãnh Nguyệt khó nhịn giãy dụa thân thể, muốn đạt được đỉnh dục vọng.
Chính là, vào lúc đó Vô Thu Kỳ đột nhiên rút ngón tay ra, rất nhanh có một vật khác đã tiến vào bên trong.
“A… Không…!” Ngay cả Y Lãnh Nguyệt cũng không biết những lời hắn phát ra lại xấu hổ đến thế nào.
Tiếp đó đổi lại chính là sự tiến nhập càng sâu của Vô Thu Kỳ.
“Đau! Đau quá…!…!” Hắn còn tưởng chuyện này thật tuyệt vời chứ, nhưng lại đau đớn giống như bị xé rách, hai tay Y Lãnh Nguyệt gắng sức nắm lấy bả vai Vô Thu Kỳ, muốn giúp mình giảm bớt sự đau đớn đột nhiên xuất hiện này.
Nhìn thấy vẻ mặt thống khổ như thế của Y Lãnh Nguyệt, Vô Thu Kỳ ngừng lại, lấy tay vuốt ve dục vọng đang hạ xuống phía trước của hắn.
“Thả lỏng, nếu không sẽ lộng thương ngươi mất.” Vô Thu Kỳ nói xong lại hôn lên nụ hoa kiều diễm ướt át trên ngực hắn, chuyển đi cảm giác của hắn.
Dần dần, dường như đau đớn đã giảm bớt. Dưới sự điều khiển của khoái cảm cường liệt, Y Lãnh Nguyệt thả lỏng thân mình, nhượng Vô Thu Kỳ tiến vào chỗ sâu nhất của hắn, tiểu huyệt lúc đầu vẫn còn rất sít chặt giờ đã hoàn toàn tiếp nhận y.
Thật sự là bất khả tư nghị, Vô Thu Kỳ hiện tại lại có thể ở trong thân thể hắn, hắn có thể sâu sắc cảm nhận được nhiệt tình y đối với mình.
“A… A….!” Theo mỗi lần xâm nhập của Vô Thu Kỳ, Y Lãnh Nguyệt đều phát ra một trận rên rỉ.
Ôm chặt lấy người trước mắt, không ngừng hướng về phía trước đẩy lên, đâm chọc vào, cảm thụ khoái cảm trước khi sắp đạt cao trào.
Rốt cuộc, lúc Vô Thu Kỳ dồn sức đẩy mạnh một cái, Y Lãnh Nguyệt lại lần nữa đem thể dịch của mình phun ra ở trên bụng Vô Thu Kỳ.
Mà khi đạt tới đỉnh, tiểu huyệt cũng kịch liệt co rút lại, sau đó Vô Thu Kỳ cũng ở trong cơ thể Y Lãnh Nguyệt bắn ra mật dịch nóng nỏng.
Nhưng lúc này cũng chưa kết thúc, tương tư nan ký ( tương tư khó gửi), làm sao có thể để người mấy tháng khổ sở không kích tình đây.
Vì thế hai người lần thứ hai da thịt tương thân, hoàn toàn đã quên lúc này đang là giữa ban ngày ban mặt.
Mà màn đêm cũng rất nhanh liền tới, tình còn dài, đêm cũng còn dài.
Ngày kế, sau giờ ngọ.
Y Lãnh Nguyệt bị ánh mặt trời làm chói mắt tỉnh dậy, vừa định động một chút, lại phát hiện toàn thân đều hảo mệt.
Đành phải nhìn chung quanh, người bên cạnh đã đi đâu mất.
Ngẩng đầu nhìn bốn phía, mới thấy Vô Thu Kỳ đang ngồi ở trước bàn nhìn một quyển thư.
“Kỳ, ta đói bụng.” Mở miệng, kêu người kia.
“Ngươi đã tỉnh?” Buông thư, đi đến trước mặt Y Lãnh Nguyệt, “Ta đi lấy thức ăn, ngươi chờ.”
Nhìn bóng lưng Vô Thu Kỳ rời đi, Y Lãnh Người cười đến sáng lạn.
Có Kỳ, Y Lãnh Nguyệt hắn không bao giờ còn là một Vô Tình Thủ lãnh khốc vô tình, giết người không chớp mắt kia nữa.
Hắn có tình, có ái, từ nay về sau, danh tự Vô Tình Thủ này sẽ ở trên giang hồ mai danh ẩn tích.
Lưỡng tình nhược thị trương tương cửu (*), sau này liền có thể sớm tối bên nhau…
(*)lưỡng tình thì sẽ gắn kết thật bền lâu
******