Đẩy bật Hỏa thần chỉ của Bạch Hàn Phong, Phùng Vĩnh Cát cố nén thương thế phi thân lướt đến, lão định tiên hạ thủ vi cường, đánh nhanh thắng nhanh trước khi bản thân không kìm chế được chất độc,
Khoảng cách hơn mười trượng, đối với linh đan như Phùng Vĩnh Cát mà nói, chỉ là trong tíc tắc mà thôi. Chưa đầy một hơi thở, lão đã hiện ra trước mắt Bạch Hàn Phong, chân còn chưa đứng vững lão đã vung tay lấy ra pháp bảo.
Hào quang chợt lóe, một cây tiểu kỳ màu xanh xuất hiên trong tay, lão đưa lên phất phất mấy cái, không theo một cái quy luật nào cả.
Vài câu chú ngữ trầm thấp có chút yếu đuối từ trong miệng Phùng Vĩnh Cát truyền ra, sau đó lá cờ, hóa thành một đạo bạch quang bủa vây xung quanh Bạch Hàn Phong.
Tiếp theo, cảnh tượng trước mắt của Bạch Hàn Phong và Phùng Vĩnh Cát đột nhiên biến đổi, Lúc này Bạch Hàn Phong đưa mắt nhìn thì thấy mình đứng trên một hòn đảo nhỏ, nước biển ở bốn phía bổng nhiên mãnh liệt lên, vốn là áp lực ngàn cân bổng nhiên lại tăng thêm vài phần, khiến cho thân hình hắn nhất thời ngây ngốc.
“Ảo cảnh, đây là trận pháp”
BẠch Hàn Phong vô cùng kinh ngạc, hắn đã được kiến thức đại trận hộ sơn của một số môn phái rồi, tuy rằng cái trận này không mạnh như vậy, nhưng hắn nhất thời cũng không có cách nào phá giải,
Lúc này đột nhiên thần thức của hắn bắt được một chuyển động trong trận, Thân hình Phùng Vĩnh Cát vốn đang rất vụng về bổng nhiên hồi phục sự linh hoạt trở lại, thân hình nhoáng lên tiến về phía trước, nhanh chóng thoát ra ngoài trần, đồng thời cây cờ xanh trở lại trong tay hắn, hắn đưa tay vẫy một cái,
Một đạo thật lớn hào quang từ trận pháp bắn ra, trong chớp mắt liền hướng Bạch Hàn Phong bắn đến.
Cùng lúc đó, phía sau lưng Bạch Hàn Phong bỗng có dị động, một đạo quang trụ màu đỏ bắn nhanh ra. Bởi vì tốc độ quá nhanh, hơn nữa khoảng cách lại ngắn như vậy, lại thêm Bạch Hàn Phong bị trận pháp hạn chế vốn không kịp trốn tránh, đành phải biến sắc làm hoàng quang trên người đại thịnh ngạnh kháng. Lúc này đây, hắn mong chờ có thể bộ giáp này chịu được.
Dưới một kích của huyết quang, Hắn bị đánh bay về phía sau, nằm lăn lộn trên mặt đất, thân hình có chút choạng vạng. may mà bộ giáp này phẩm cấp cao vô cùng, nhất thời hắn mới có thể chỉ nôn ra một ngụm máu nhỏ,
Phùng Vĩnh cát nhìn thấy như vậy thì vô cùng ngạc nhiên, nhưng lão chưa kịp làm gì thì đã phải vội vàng khoanh chân ngồi xuống, chất độc khi nãy lão áp chế lúc này đã lại công phá đan điền, khiến cho lão đau đơn đến toát mồ hôi hột, lão vội móc trong người ra ba bốn viên đan dược không biết tên rồi nhanh chóng nuốt xuống, rồi sau đó mặc kệ Bạch hàn phong, lão nhắm mắt, tập trung khu trừ chất độc vào một chỗ.
Lão tin rằng Bạch Hàn Phong không bao giờ có thể phá được trận này, chờ lão thành công bức độc ra ngoài lão sẽ từ từ chơi đùa với hắn.
Ở bên trong trận, Bạch Hàn Phong nhìn thấy Phùng Vĩnh Cát gương mặt đỏ bừng, lơ lửng ngồi bên ngoài, thì cũng đoán ra là hắn bị cái gì đó, trước khi Phùng Vĩnh Cát hồi phục nhất định Bạch Hàn Phong phải chạy thoát ra ngoài. Xem ra chỉ còn một cách,
Hắn lật tay một cái, trên tay hắn Lãnh Nguyệt xuất hiện, một khí tức cổ xưa hiện ra, Hỏa thần nộ trong người hắn liên tục vận chuyển, tử hỏa chạy dọc kinh mạch truyền vào Lãnh Nguyệt, khiến nó bốc cháy ngùn ngụt,
Đồng thời sau lưng Bạch Hàn Phong hiện ra hư ảnh, hư ảnh này tay cầm một thanh đao y hệt Lãnh Nguyệt, Tử Hỏa lập lòe, Bạch Hàn Phong giơ lãnh nguyệt lên, hư ảnh phía sau cũng làm theo, hắn hét lớn:
“Hỏa Thần Nộ”
Rồi vũng đao chém xuống, vô số tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng trong trận. ở Phía ngoài Phùng Vĩnh Cát đang ngồi trị thương thì trợn to hai mắt,. Chỉ thấy trong đại trận kia hóa thành một biển lửa ngập trời. tử hỏa này điên cuồng tấn công cấm chế của trận pháp, có vẻ như nếu không chũa trị ngay thì Bạch Hàn Phòng có thể lập tức thoát khốn, điều này khiến cho thần sắc của lão biến đổi.
Xem tình hình này, nếu lão không nhanh chóng hồi phục, rất có thể hôm nay lão sẽ bị lật thuyền trong mương, hơn nữa thần thông mà tên kia vừa sử dụng coi bộ vô cùng kinh khủng, khi nãy hắn đã có khôi giáp và pháp bảo đỉnh cấp giờ lại có thần thông cao siêu, Phùng Vĩnh Cát ngờ rằng hôm nay lão đã động vào một tên nhị thế tổ nào đó, nếu lão không làm gọn gàng, rất có thể môn phái cũng bị liên lụy.
Phùng Vĩnh Cát lại trù trừ một chốc, trận pháp kia lại bị đối BẠch Hàn Phong phá hỏng vài phần. Thấy Cảnh này Sát khí trong mắt lão chợt lóe, cũng không hề chần chừ lão lấy ra một lá phù dán vào trán mình, dưới sự che dấu của trận pháp, lão vô thanh vô tức tiến vào đại trận, chậm rãi tiến sát Bachh Hàn Phong. Nhưng do thương thế của lão vẫn chua kịp vãn hồi nên rất nhanh Bạch Hàn Phong đã cảm thấy có cái gì không ổn.
Đang phá trận, bổng nhiên hắn thu hồi Lãnh Nguyệt trên tay lại, ánh mắt dị thường hướng đến xung quanh nhìn lại, hiện lên một vẻ âm lệ. Lần này Phùng Vĩnh Cát thật sự kinh hãi cực điểm! làm thế nào hắn có thể nhận ra mình
Tuy trong lòng hắn có khiếp sợ nhưng trên người hoàng quang cũng không có trì hoãng, đột nhiên bạo trướng lên, muốn nhanh chóng đánh lén Bạch Hàn Phong.
Bạch Hàn Phong cười khẻ một tiếng, cả người liền nhanh chóng biến mất, mà bốn phía xung quanh Phùng Vĩnh Cát lại truyền đến tiếng xé gió “phốc phốc“. Hơn mười đạo hỏa diễm đột nhiên xuất hiện bốn phía, hung hăng đâm đến.
“Cái gì”
Phùng Vĩnh Cát hoảng sợ. thế công này quả thực quá quỷ dị. Nhất thời cả người hoàng quang bạo phát, hắn chống lại đám hỏa diễm này “Phành” một tiếng nổ, Bạch Hàn Phong ở phía sau thấy vậy nhanh chóng ngưng tụ hỏa thần nộ chém xuống một đao khiến cho hoàng quang lập tức chớp lên, tiếp theo mười đạo hỏa diễm kia giống như là độc xà quỷ dị tiến vào bên trong hoàng quang, xuyên thủng vào bên trong một chút, phần còn lại không ngừng mạnh liệt tiến vào trong.
Phùng Vĩnh Cát vừa sợ vừa giận, hàn quang trong mắt chợt lóe lên. Hắn lật tay lấy ra một viên châu màu xanh nhạt, Lúc này hắn cũng đã có chút hiểu được, dưới sự công kích quỷ dị kiavà hắn bị thương tên tiểu tử trước mắt đã thành công san bằng khoảng cách thực lực. lúc này hai người chính là ngang tài ngang sức.
hắn vừa lấy được pháp bảo ra, còn chưa kịp dùng thì hỏa diễm đã làm hỏng cương khí hộ thân của hắn, trực tiếp công phá vào phế phủ, Sắc mặt Phùng Vĩnh Cát trắng bệch. cảm thấy không ổn, hắn cũng bất chấp trong tay cầm bảo vật gì, thân hình đột nhiên né về một bên. Nhanh chóng ném viên cầu ra, quát lớn một tiếng,
“Bạo”
Sức công phá của viên cầu, khiến cho trận pháp hoàn toàn bị phá vỡ, cả hai đều bị ném về hai phía, Bạch Hàn Phong kêu lên một tiếng, ngã ngồi về phía sau, khôi giáp trên người hắn, nhiều chỗ méo mó, phía đối diện Phùng Vĩnh Cát cũng không khá hơn gì, hắn đau đớn “Ai ui” một tiếng, hai chân mềm nhủn thiếu chút nữa đã quỳ gối xuống.
Trong giây lát cả hai đưa mắt nhìn nhau rồi lại lao lên, Thế công của Bạch Hàn Phong nhanh chóng thay đổi, hai tay hắn liên tục bắn ra hỏa thần chỉ, đồng thời, thân hình của Bạch Hàn Phong cũng dần dần bị tử hỏa bao phủ, hắn quyết định phát huy hết linh lực sử dụng một đòn Hỏa Thần Nộ cuối cùng,