Phùng Vĩnh Cát và La Thông nói đến đây thì im lặng ẩn thân trên nóc nhà, mắt nhìn đăm đăm vào căn phòng phía trước, có vẻ như lần này tên họ Trần nào đó gặp khổ cực rồi.
Thêm một canh giờ nữa trôi qua, từ phía xa xuất hiện thêm năm bóng đen nữa bay đến, tất cả đều là Linh Sư Hậu kỳ trở lên đến linh đan hậu kỳ, lúc này năm kẻ vừa đến gia nhập vào hàng ngũ của Phùng Vĩnh Cát và La Thông cả đám định bao vây căn phong kia lại,
Nhưng đúng lúc này, căn phòng kia bất chợt mở cửa, một bóng đen từ trong đó đi ra, kẻ này toàn thân là đạo bào màu xanh nhạt, gương mặt thư sinh hai huyệt thái dương hơi gồ lên một chút, hắn bước ra cửa lén lút ngó trước ngó sau rồi phi thân về hướng bắc.
Đợi hắn đi khỏi một lát đám người Phùng Vĩnh Cát chia làm ba đội cũng gấp rút đuổi theo. Bạch Hàn Phong nhìn theo hướng đo rồi lẩm nhẩm
“ Đan phương quý giá đến mức phải phái nhiều linh đan thế này, ta cũng muốn kiến thức qua một chút”
Nghĩ thế, nên hắn lắc khẽ đôi vai, nhắm hướng cánh rừng mà đám kia vừa biến mất lao vút tới.
Tiếp tục đi tới chẳng bao lâu, thần thức của hắn bỗng nghe được một tiếng cười nhạt xói vào tai, rồi lại nghe được tiếng thở hổn hển. Tiếng cười nhạt ấy nghe rùng rợn như tiếng chim cú kêu giữa đêm khuya, và tiếng thở hổn hển ấy, tựa hồ là tiếng thở của một kẻ bị trọng thương đến hồi nguy cấp!
Do đó, hắn liền cẩn thận giảm tốc độ, cố gắng hết sức thu liễm linh lực, rồi vượt qua liên tiếp ba gốc cây to êm ru không hề gây tiếng động. Và, một cảnh tượng máu me hiện ra trước mắt hắn.
Tên áo xanh lúc nay có lẽ là Trần Xuân Cương, đang quỳ trên mặt đất, hình như đã bị cấm chế, xung quanh hắn là bảy người bọn Phũng Vĩnh Cát, Bạch Hàn Phong đưa mắt nhìn, đám này có bốn tên linh đan và ba tên linh sư, lúc này Phùng Vĩnh Cát nói:
“Trần sư đệ, chúng ta nói ngọt ngươi không chịu nghe phải chăng? Nếu ngươi chịu nổi sự đau đớn của Tán Tâm Đan này, hôm nay Phùng Vĩnh Cát ta sẽ thả ngươi đó!
Nói vừa dứt lời, Phùng Vĩnh Cát liền lắc mình tới, thò nhanh bàn tay phải ra, dùng những móng tay bén nhọn như dao, chụp thẳng vào cổ của Trần Xuân Cương, đồng thời cánh tay còn lại nhanh chóng nhét một viên đan dược màu hồng vào miệng hắn,.
Tức thì, toàn thân của Trần Xuân Cương vặn vẹo giữ dội, hiển nhiên đang phải chịu đau đơn cùng cực. Trần Xuân Cương mắt đỏ ngầu, cất giọng căm tức nói:
“Muốn biết tung tích của ngọc giản đó, thì chờ kiếp sau đi”
La Thông Đứng bên cạnh thấy vậy thì cất tiếng cười như điên nói:
“Trần sư huynh, Ngươi chớ nên nói cứng, Tán Tâm Đan này, ngươi tự biết nó có công dụng gì, ngươi liệu bản thân mình chịu được bao lâu!”
Đúng như La Thông nói, dược lực của đan dược này vô cùng bá đạo, lúc này vì quá đau đơn nên cả thân người của TRần Xuân Cương không ngớt run rẩy!
Phùng Vĩnh Cát có vẻ không đành lòng thấy Trần Xuân Cương như vậy, lão nhẹ nhàng nói:
“Sư đệ, việc gì phải khổ như vậy, hãy giao ra nó, ta sẽ cho đệ chết toàn thây”
Trần Xuân Cương, nhìn Phùng Vĩnh Cát một cái rồi bỗng nhiên gật đầu:
“Huynh lại gần đây, ta nói cho mà nghe”
Ngay khi Phùng Vĩnh Cát đến gần, Trần Xuân Cương bỗng gầm to lên một tiếng, rồi hả lớn miệng ra, tức thì một ngụm máu tươi đỏ ối, bắn thẳng về phía Phùng Vĩnh Cát.
Nhưng Phùng Vĩnh Cát không không phải đèn cạn khô dầu, hơn nữa lúc này Trần Xuân Cương đã bị cấm chế, cho nên cũng không phát ra bao nhiêu uy lực, Phùng Vĩnh Cát thấy huyết tiễn lao đến thì nhẹ nhàng nghiêng đầu tránh được, đồng thời đưa tay phải ra, một luồng lực lượng khổng lồ đập vào lồng ngực trần xuân cương, khiến hắn bị đánh bay về phía sau hàng chục thước,
Phùng Vĩnh Cát vô cùng tức giận, lão lăng không bay đến đạp mạnh lên lồng ngực của Trần Xuân Cương rồi quát lớn:
“, ngươi đã muốn tìm cái chết, vậy Phùng Vĩnh Cát ta hôm nay sẽ chiều ý ngươi, “
Nói đoạn, y vung tay lên định kết liễu Trần Xuân Cương nhưng lúc này tên linh đan hậu kỳ đến cùng bốn tên linh sư khi nãy, ra tay ngăn lại:
“Sư huynh, môn phái cần người sống”
Ngay lúc tên Linh đan kia nói dứt câu thì bằng một cách nào đó, Trần Xuân Cương đã thoát được cấm chế, hắn nhanh chóng há miệng, một quang đoàn từ trong đó bay ra, đồng thời hắn quát lớn:
“Tiểu hữu, mau mang đi”
Hắn đây chẳng qua chỉ là muốn đánh lừa đám người Phùng Vĩnh Cát rằng mình có trợ giúp, nhưng phương hướng mà hắn ném chiếc ngọc giản thì lại đúng là chỗ Bạch Hàn Phong đang ẩn nấp, thấy ngọc giản bay về phía mình, thì Bạch Hàn Phong cũng vô thức đưa tay ra bắt lấy,
Phùng Vĩnh Cát và Trần Xuân Cương thấy cảnh này thì đều ồ lên một tiếng. Phùng Vĩnh Cát thì nghĩ rằng, tên này vậy mà thực có trợ giúp, còn Trần Xuân Cương thì vô cùng kinh ngạc, kẻ kia lại là ai,.
Laị nói đến Bạch Hàn Phong, hắn nhìn xuống Ngọc giản trong tay mình, rồi lại nhìn về phía đám người Phùng Vĩnh Cát, trong đầu hắn đang kịch liệt đấu tranh, một giọng nói thì bảo hắn nên vứt ngọc giản và bỏ chạy đi thôi, còn một giọng nói thì bảo hắn, đây là thứ tốt tuyệt đối không thể bỏ được. trong khi hắn còn đang đấu tranh nội tâm thì La Thông đã không nhịn được nữa
Hắn thấy Bạch Hàn Phong chẳng qua chỉ là Linh Sư trung kỳ mà thôi, không có bao nhiêu phân lượng, nên lập tức phi thân lao đến, gằn giọng quát:
“Tiểu tử, giao đồ trong tay ra đây”
Điều này đã triệt để chọc giận Bạch hàn Phong, nên biết hắn cực kỳ ghét mấy kẻ tự phụ như vậy, cho nên nếu như La Thông lúc đầu nói năng nhỏ nhẹ đồng thời mang linh thạch ra đổi, không chừng hắn sẽ đưa ngọc giản ra, nhưng lúc này hắn quyết định có thế nào, hắn cũng phải có được ngọc giản.
Nghĩ là làm, hắn lập tức thu ngọc giản vào túi trữ vật đồng thời, lật tay, móc trong túi ra một nắm phù triện tung lên trời, rồi thân ảnh hắn nhanh chóng biến mất.
Chờ đến khi La Thông thoát khỏi sự bao vây của đám ảo ảnh phù thì Bạch Hàn Phong đã chạy rất xa rồi, hắn quay lại nói với Phùng Vĩnh Cát