Nghỉ ngơi một ngày trong địa động cùng với phục dụng đan dược, Thương thế của Bạch Hàn Phong về cơ bản đã được vãn hồi, đến ngày thứ hai, hắn quyết định tiếp tục lên đường, Nhưng trước khi đi, hắn phải đi xem đám người Vô Tướng đã, Hắn cùng với Toan nghê đi về phía cửa địa động, Toan Nghê đi trước dẫn đường, tuy rằng cảnh giới của nó tụt đến mức thảm hại nhưng dù gì trước kia nó cũng là hóa hình kỳ yêu thú, linh trí của nó không hề thấp, hơn nữa Bạch Hàn Phong có cảm giác, trí nhớ của nó vẫn còn nguyên,
Bằng chứng là nó dẫn Bạch Hàn Phong đi trong địa động mà không cần ngừng lại, sau hai khúc quanh thì Bạch Hàn Phong và Toan Nghê đã đi đến chỗ ngai vàng của Hi Văn lúc trước, Hắn vẫn nhớ nàng từng nói rằng dưới ngai vàng này có một trùng động đi thẳng vào nội cốc. Hắn cũng muốn vào đó kiến thức thử nhưng lúc này cần tìm đám người kia trước đã, khi bị bắt Hi Văn nói muốn biến bọn họ thành nô lệ, không biết đã kịp làm hay chưa.
Toan nghê dẫn hắn đi qua khúc quanh thứ ba, tiến vào một mật thất khác, lúc này bởi vì chấn động do Hi Văn tạo ra khi độ kiếp mọi thứ đã sụp đổ không ít, đám yêu thú ở đây cũng đã bỏ chạy hết, trong phòng này ngoại trừ một cái bệ đã thì chỉ còn có bốn cái kén kỳ dị. Vừa nhìn vào bốn cái kén Bạch Hàn Phong đã thở hắt ra một hơi, đám người Vô Tướng chết hết rồi.
Trong cái bốn cái kén trong suốt kia lần lượt là Vô Tướng, Chu Bằng, Ngô Nhược Lan và Tần Di vả bốn đều có vẻ mặt cực kỳ hoảng sợ, trên người được vẽ một thứ bùa chú gì đó của yêu tộc, tuy rằng Bạch Hàn Phong không hiểu bùa chú này có nghĩa là gì, nhưng hắn cũng lờ mờ hiểu rằng, một khi bốn cái kén này nứt ra thì cũng là lúc bốn người này hoàn toàn biến thành một loại thi khôi chỉ biết nghe theo lệnh.
Bạch Hàn Phong thở dài lẩm bẩm:
“Bốn vị đạo hữu, tại hạ cũng không còn cách nào, chỉ có thể giúp các vị lên đường vậy”
Nói dứt lời từ trên năm đầu ngón tay phải của hắn xuất hiện năm đốm lửa chúng nhanh chóng bao phủ bốn cái kén, nhưng điều khiến Bạch Hàn Phong kinh ngạc chính là bốn cái kén không hề hấn gì, thú tơ dệt nên bốn cái kén này hình như có thể chống lại hỏa diễm.
Suốt một canh giờ sau đó, Bạch Hàn Phong thử đủ mọi cách nhưng đều không thể tiêu hủy bốn cái kén, cuối cùng hắn chỉ còn cách mặc kệ bốn cái kén ở đó, hắn vái bốn cái kén rồi lầm bầm nói:
“ Bốn vị đạo hữu, Bạch hàn Phong xin từ biệt”
Xong xuôi đâu đấy, hắn quay ra, vừa đi hắn vừa nói với Toan Nghê:
“Toan Nghê lão huynh nơi này có kho báu gì không, công pháp hay binh khí gì cũng được”
Toan Nghê lắc lắc cái đầu tí hon của mình, cũng phải thôi, đối với yêu thú thân thể chính là pháp bảo mạnh nhất rồi, rất ít thấy con yêu thú nào dùng pháp bảo, nếu có dùng thì cũng là thánh bảo hoặc bảo vật tổ truyền, không ai hơi đâu mà đi tích trữ mấy thứ đó cả,
Bạch Hàn Phong cùng toan nghê quay trở lại đại điện, nơi có ngai vàng, rồi từ đó đi lên mặt đất,. luồng không khí trong lành, nhanh chóng phả vào mặt hắn, hắn hít lấy hít để, sau khi xác định phương hướng một chút thì hắn đi đến chỗ mà ban đầu cả bọn đã phát hiện ra thảo dược.
Rất nhanh chóng, hắn đã đi đến cái thác nước có Tam Diệp Thảo mà hắn nhìn thấy lúc đi vào, Tam Diệp Thảo này là một thảo dược rất quý hiếm dùng làm thuốc trị thương cho tu sĩ cao giai, một cây thôi cũng bán được vô cùng nhiều kim tệ, chứ đừng nói chỗ này có đến hơn ba mươi cây, Bạch Hàn Phong cười vô cùng sảng khoái rồi lấy ra một mớ hộp ngọc đã chuẩn bị ở ngoài cốc bắt đầu thu hoạch,
Thu xong tam diệp thảo, hắn lại nhổ đến Đương Quy rồi Tồi Tâm Hoa, Rồi Hắc Linh chi, cây to hay nhỏ hắn đều nhổ sạch, trong đầu hắn nghĩ thà nhổ nhầm còn hơn bỏ sót, bé có chỗ dùng của bé mà lớn có chỗ dùng của lớn, hơn nữa hắn không chắc sau này mình có còn quay được lại đây hay không, cho nên thà là vét sạch.
Sau gần một canh giờ, hắn đã thu được bẩy tám lại thảo dược mà mỗi loại đều là hàng chục cây trở lên, có một số loại bên ngoài gần như đã tuyệt tích. Cất cây Hắc Linh Chi cuối cùng vào trong túi trữ vật, hắn đang định chuyển thân thì bất chợt ánh mắt hắn hướng đến một khóm cỏ cách đó không xa.
Khóm cỏ này nhìn rất bình thường, nhưng Bạch Hàn Phong lại cảm thấy nó vô cùng kỳ dị. Thứ nhất nơi nó mọc không có một loại thực vật nào mọc được, thứ hai, mặt đất xung quanh nơi nó mọc lại có dất vết bị cháy xém, Bạch Hàn Phong nghĩ rằng, chắc chắn không phải do con người hay yêu thú tạo ra, không ai rảnh rỗi thế cả,
Hắn tiến đến gần cái khóm cỏ này để xem xét thì lại phát hiện một sự lạ, khóm cỏ này không ngờ phát ra lôi điện rất rõ ràng, không hiểu đây là loài thảo dược kỳ dị gì, Bạch Hàn Phong đã từng ở Thiên Vân Tông, đã từng tinh chế hàng ngàn thảo mộc, đọc hết mọi điển tịch trong môn phái, nhưng cũng chưa hề thấy chỗ nào nhắc đến cái khóm cỏ này cả, nhưng Bạch Hàn Phong chắc chắn đây là lih dược quý hiếm, có khí vì bên ngoài đã tuyệt tích lâu rồi, nên mới không có điển tịch nào nhắc đến mà thôi,
“Cứ nhổ nó lên trước đã, tính sau”
Bạch Hàn Phong lẩm nhẩm, hắn lấy ra một cái hộp ngọc, rồi đưa tay nhổ khóm cỏ trên mặt đất.
…………….
Trong lúc Bạch Hàn Phong còn đang đắm chìm trong vui sướng vì thu được rất nhiều thảo dược thì lúc này trên một bìa rừng tùng cổ thủ trong nội cốc, Lôi Đại Cang cùng đám tay chân đang đứng đó,
Hắn vẫn dẫn theo đám tám tu và tu sĩ của một số gia tộc như lúc đầu, nhưng khí nãy hắn đã để bọn chúng nghỉ ngơi ở phía trước còn mìn và tay chân thì bí mật đi đến nơi này.
Lúc này Lôi Đại Cang vùng với Triệu Thiên Hào đang đứng đối diện với một trung niên tu sĩ, kẻ này toàn thân mặc đạo bào màu xám, đầu đội mũ cửa long, hắn lúc này đang nói với Lôi Đại Cang:
“Ra mắt thiếu chủ”
“Tốt lắm, bản thiếu chủ hôm nay nhờ đến ngươi tự nhiên sẽ không để cho ngươi đi một chuyến tay trắng. Sau khi vào nội cốc đến nơi đó, ta sẽ…”
Lôi Đại Cang vừa mới nói đến đây, đang muốn đưa ra hứa hẹn thì đột nhiên sắc mặt trầm xuống, âm thanh đứt quãng. Hắn chậm rãi quay đầu, nhìn chằm chằm phương hướng bên cạnh, trong mắt lộ ra vẻ hung ác.
“Ai ở đó nghe lén, mau lăn ra đây cho bổn thiếu chủ!” Thanh âm của Lôi Đại Cang, tràn ngập sát ý, xem ra cực kỳ tức giận.”
Một âm thanh trêu đùa truyền đến:
“Hắc Hắc, Lôi lão đệ cần gì phải tức giận như thế! Dương mỗ chỉ là vô ý bắt gặp mà thôi, sẽ không thực sự muốn động thủ chứ?”
Ba đạo hào quang một đỏ hai xanh lóe lên, Dương Khải Kỳ, Vân Tam Nương và Mã Hồng Phong đột nhiên xuất hiện ở chỗ cách đó khoảng mười trượng, cười hì hì nhìn hai người Lôi Đại Cang.
đây nào phải người lạ mà chính là Thái Tử của ma thần thiên sơn Dương Khải Kỳ cực kỳ quen thuộc với Lôi Đại Cang.
“ ngươi theo dõi Lôi mỗ sao?”
thấy Dương Khải Kỳ, sát cơ trên mặt liền biến mất, sau đó sắc mặt cực kỳ khó coi hỏi một câu.
“Nào dám, nào dám. Theo dõi gì đâu. Bản thái tử chỉ là nhàn nhã đi dạo đến đây, xa xa thấy Ô đạo hữu đàm đạo với vị huynh đệ này nên muốn đi qua bắt chuyện, không nghĩ tới việc khiến cho đạo hữu mất hứng. Hắc hắc, nếu biết trước như thế, Dương mỗ sẽ không lại gần.”