Vô Thượng Niết Bàn

Chương 103: Chương 103: Lam Châu




Lúc này đạo lôi diện đã chuẩn bị bổ xuống. Ban đầu Tử kim huyền lôi chỉ nhỏ chừng một cái cây, nhưng sau đó tử quang đại phóng, tỏa ra từng trận bão lôi điện, khắp không trung tỏa ra từng mảnh kim quang.

Những nơi kim quang đi qua, nơi đó liền bị đốt trụi, ngọc nát đá tan Ầm một tiếng, một đạo Thiên Lôi thiểm điện màu tím từ trên không trung bỗng nhiên xuất hiện, phá không giáng xuống.

“- Ta phải trả một cái giá rất lớn mới có thể đi đến được một bước này. Con rùa đen thiên đạo, ta không phục.”

Hi Văn hét lớn.

Nàng trầm sắc mặt xuống, ngẩng đầu lên đã thấy Thiên Lôi ầm ầm trong nháy mắt giáng xuống. nàng hét lớn một tiếng, thân mình lập tức lại cao thêm ba trượng, trông vô cùng khổng lồ, nhưng thay vì ngạnh kháng Tử Kim Huyền Lôi thì nàng lại há miệng hướng về phía nơi phong ấn Thanh Lôi Hỏa.

- Ầm!

Lại một tiếng nổ, Hi Văn toàn thân đầy tia sáng lôi điện, phóng ra bốn phía. Sắc mặt nàng xanh mét, khóe miệng lại chảy máu tươi,

Lúc này, nàng lặng lẽ thuấn di tới chỗ Thanh Lôi Hỏa. Lúc hiện ra, Khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười hung ác, tay phải điểm một cái, bao nhiêu Thanh Lôi Hỏa khó khăn lắm mới hút được ra ngoài, lúc này lại bị nàng một lần nữa hấp thu toàn bộ.

Hi Văn mở mạnh hai mắt, trong mắt lộ ra vẻ độc ác. Nhanh chóng sử dụng bí thuật cổ xưa của yêu tộc và sức mạnh của Thanh Lôi Hỏa kết hợp lại một chỗ, hình thành một đạo phong ấn hùng mạnh không thể bài trừ. Vì vậy, linh lực trong cơ thể nàng cũng không thể hồi phục. tử kim huyền lôi, bị phong ấn này hút đi, không có được một chút tác dụng nào.

Phong ấn nhanh chóng boa bọc cơ thể của Hi Văn, nàng ngày một nhỏ dần rồi nhanh chóng biến thành vô cùng bé nhỏ, phong ấn do Thanh Lôi hỏa tạo ra nhanh chóng bao bọc nàng, khi trước chỉ phong ấn yêu đan, lúc này nàng đã tự động phong ấn toàn bộ cơ thể, cắt đứt liên hệ với bên ngoài.

Hiện tại, linh lực trong cơ thể nàng so với Hàn Phong còn không bằng, mà chỉ miễn cưỡng tương đương với Linh Sỹ. Hơn nữa, do linh lực không ổn định nên nàng đã hoàn toàn biến thành một yêu tu không có pháp lực. nằm im bên trong phong ấn, phải nhờ phong ấn bảo vệ.

Nguyên thần của nàng lại vô cùng suy yếu, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan, thậm chí còn liên tục xuất ra khỏi cơ thể mà không thể thu lại. Lần bị thương này, trong hàng ngàn năm tu luyện của nàng là nghiêm trọng nhất.

Đạo tử kim huyền lôi kia mất đi mục tiêu, nó dừng lại trên không trung rồi nhanh chóng tiêu tán, bầu trời thoáng chốc lại trở nên trong xanh như lúc đầu. bên trong địa động, xuất hiện một viên cầu to cỡ nắm tay, nằm lăm dưới mặt đất. bên trong đó là một hư ảnh quái vật đầu sói thân thu đang nhắm mắt không ngừng phiêu phù, bên cạnh đó, là một con Toan Nghê và một thân ảnh tu sĩ nằm yên bất động.

………..

“Ưm,, Ta đã hôn mê bao nhiêu lâu rồi,”

Lắc lư cái đầu vừa tỉnh lại sau khi chìm vào hôn mê, Bạch Hàn Phong cảm thấy xung quanh mình vẫn còn nóng bỏng, trong không khí vẫn còn tỏa ra một mùi cháy khét nồng nặc.,

Hơn nữa toàn thân hắn đau nhức như muốn tê liệt, trên người hắn, nơi nơi đều là vết thương, tuy không đến mức ngiêm trọng nhưng cũng mang lại cho hắn những cơn đau xuyên thấu tận não hải.

Những cơn gió từ bốn phía thổi qua, tạt vào người hắn khiến hắn không nhịn được mà rùng mình một cái.

“Phải rồi, Hi Văn yêu vương đâu rồi”

Đầu Bạch Hàn Phong toát mồ hôi lạnh, hắn vội vàng trợn to hai mắt nhìn ngó xung quanh. Không gian xung quanh chỉ là một mảnh đen kịt, tế đàn thì đã nát vụn, Thanh Lôi Hỏa cũng không còn nhìn thấy nữa, nơi vốn dĩ là Thanh Lôi Hỏa lúc này chỉ còn một cái hố sâu không thấy đáy.

“chết tiệt”

Một cơn đau từ vô số vết thường truyền đến khiến hắn phải kêu lên một tiếng thảm thiết. hắn giãy dụa, cố bò về phía tế đàn, nơi đó lúc này chỉ còn là một đống gạch vụn, hoang tàn đổ nát

Nhìn thấy cảnh này Bạch Hàn Phong không khỏi thầm rủa một tiếng, hai chân của hắn dường như bị chặt đứt, hai tay thì ngay từ đầu còn không cảm thấy gì nhưng vừa cố di chuyển một chút thì phát hiện ra hai tay cũng bị gãy xương. Lúc này, hắn căn bản không thể dùng sức,, ngay cả di chuyển nửa phân cũng khó có khả năng.

“Khốn thật”

Bạch Hàn Phong bất đắc dĩ nhìn trời mắng, bây giờ mình hoàn toàn không nhúc nhích được, không phải nằm chờ chết sao?

- Vèo...

Đúng lúc này. Một hồi âm thanh truyền vào trong tai Bạch Hàn Phong, giống như là có con vật gì đó di chuyển trong địa động với tốc độ vô cùng nhanh.

“Yêu vương đại nhân, có phải ngài đó không”

Ngay tại lúc Bạch Hàn Phong còn đang bán tín bán nghi thì từ trên mặt đất, một bóng đen rít lên, lao lên người hắn,. Ngay lập tức trước mắt hắn như bị mây đen bao phủ. Một cơn đau thấu trời xanh khiến hắn phải gào lên một tiếng.

Hắn cố nén đau đưa mắt nhìn, trước mắt hắn là một con yêu thú có hình thể không to lắm. có thân sư tử và đầu rồng phủ bên ngoài bộ lông màu xanh, dưới bụng có lông tơ màu trắng. hai mắt ngây ngô chăm chú nhìn xuống phía hắn.

“Hả, đây chẳng phải Toan Nghê tiền bối sao?”

Bạch Hàn Phong vô cùng kinh ngạc, Khi nãy toan nghê, oai phong đến bực nào, sao bây gờ mình mới ngất đi chưa bao lâu mà đã thành ra bộ dạng này rồi, linh khí mất hết, lại bị thu nhỏ đến mức này.

Bạch Hàn Phong chịu không sao nghĩ ra được lý do, hắn nhìn vào thân hình của Toan Nghê, dường như nó không có ác ý với mình:

“Toan Nghê lão huynh, chuyện gì xảy ra vậy, tại sao lão huynh lại thành ra thế này”

Bạch Hàn Phong cố nén đau móc một viên linh đan ra nhét vào miệng rồi hỏi Toan Nghê.

- Grao Grao

Nghe được Bạch Hàn Phong nói, Toan Nghê phát ra một âm thanh buồn bã, khẽ gật đầu, rồi lại khẽ lắc đầu, hình như đang đáp lại Bạch Hàn Phong.

Thế nhưng Bạch hàn phong chả hiểu gì sất.. Nếu như là trước đây, toan nghê là một hóa hình kỳ yêu thú thì không vấn đề gì, nhưng lúc này Bạch Hàn Phong chịu không thể hiểu được

- Ta nói Nghê huynh này, ngươi diễn giải dễ hiểu một chút có được hay không hả”

Bạch Hàn Phong nhìn Toan Nghê cười khổ một cái rồi nói.

- Grao Grao

Tựa như nghe hiểu Bạch Hàn Phong nói, Toan Nghê yêu thú cúi đầu chăm chú đánh giá hắn, sau đó phát ra một âm thanh trầm thấp, nhảy mạnh về phía sau, nó đi đến sát tế đàn, rồi tha lại phía Bạch Hàn Phong một quả cầu tròn không ngừng tỏa ra ánh sáng màu làm, trong đó còn mơ hồ có vật gì đang chuyển động.

Ăn được một viên đan dược, lại thêm cảnh giới luyện thể của mình, Bạch Hàn Phong đã có thể chậm rãi di chuyển được, hắn chống hai tay bò về phía trước một chút, gắng sức nhìn vào viên lam châu, vừa nhìn hắn đã há hốc mồm ra vô cùng kinh ngạc.

Trong mắt hắn, viên lam châu này được bao phủ hoàn toàn bởi thanh lôi hỏa, chính là thứ mà khiến hắn thành ra thế này, kinh ngạc hơn chính là bên trong đó, hắn nhận ra thân ảnh của Hi Văn, nàng đang phiêu phù trong quả cầu hai mắt nhắm chặt lại,

“Chuyện gì thế này”

Bạch Hàn Phong vô cùng kinh ngạc, nhưng rồi hắn chợt hiểu ra nguồn cơn của sự việc, xem ra Hi Văn tiến cấp thất bại nên đã bị Thanh Lôi Hỏa phong ấn ở trong này. /.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.