Vô Thượng Sát Thần

Chương 146: Chương 146: Lấy Mạng Đền Mạng




Trong sân, ánh mắt tất cả mọi người nhao nhao hướng về đại môn nhìn lại, sau một lát, một bóng người dần xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

- Tiêu Phàm!

Mọi người kêu lên sợ hãi, bọn hắn nghĩ đến rất nhiều người, nhưng trong những người mà họ nghĩ đến, tuyệt đối không có Tiêu Phàm.

- Tên phế vật như ngươi trở về làm gì

Tiêu Thiên lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm, Hồn Lực cường đại xông thẳng đến Tiêu Phàm.

- Làm càn!

Không đợi Tiêu Phàm xuất thủ, một tên tướng sĩ Chiến Tông cảnh sau lưng Tiêu Phàm đã quát lạnh một tiếng, Tiêu Thiên đối diện đột nhiên bị chấn bay ngược ra phía sau, thân thể đập ầm ầm trên vách tường, trong miệng hộc máu.

Đám người hít vào ngụm khí lạnh, Tiêu Phàm từ đâu tìm được mấy người cường đại như thế?

Một cái ánh mắt đã làm thiên tài Tiêu Thành bị trọng thương, nếu quả thật xuất thủ vậy Tiêu Thiên há chẳng phải chết sao?

Tiêu Phàm ngăn tướng sĩ kia lại, người kia cung kính đứng ở bên cạnh Tiêu Phàm, hắn lạnh lùng liếc nhìn toàn trường, chỉ cần ai dám gây bất lợi cho Tiêu Phàm thì chỉ có chữ chết.

Chẳng qua khi hắn phát hiện người ở đây mạnh nhất cũng chỉ là Chiến Tôn cảnh đỉnh phong thì mới thả lỏng một hơi.

- Phế vật, có bản lĩnh thì tự mình lên, tìm người giúp thì có hay ho gì?

Tiêu Thiên ho ra một ngụm máu tươi, lung lay đứng dậy.

Ngự Lâm Quân cười lạnh nhìn Tiêu Thiên, trong lòng khinh thường, lấy thực lực U Vương còn cần tìm giúp đỡ sao?

Ứng phó với các ngươi cũng kkông mất bao nhiêu thời gian.

Tiêu Phàm cũng chưa từng liếc mắt nhìn Tiêu Thiên một cái, ánh mắt lại rơi vào trên người Tô Hàn Vân, Tô Mộc Vũ một bên biến sắc, liền vội vàng tiến lên nói:

- U...

Lời nói chưa mở miệng, lại bị Tiêu Phàm quát lớn trở về:

- Còn không tới lượt ngươi nói chuyện!

Tô Mộc Vũ vội vàng ngậm miệng lại, nàng rất rõ tính tình Tiêu Phàm, một khi chọc giận Tiêu Phàm thì kết quả nhất định rất thảm.

Đám người kinh ngạc nhìn Tiêu Phàm, bọn họ biết Tô Mộc Vũ thế là thiên tài trăm năm khó gặp tại Tiêu Thành a, nàng nắm giữ Lục Phẩm Chiến Hồn, sớm đã được Chiến Vương Học Viện thu nhận, đây cũng là một trong những nguyên nhân Tô gia trở thành đệ nhất gia tộc tại Tiêu Thành.

Nhưng dạng thiên chi kiêu nữ này đứng ở trước mặt Tiêu Phàm cũng không dám thở mạnh.

Hiện tại cho dù người ngu cũng biết đã có biến rồi.

Đôi mắt Tiêu Thiên khẽ run lên, chỉ mới mấy tháng mà Tiêu Phàm như đã trở thành một người khác, lại trở nên hung hăn như thế, mấy tháng qua rốt cục đã xảy ra chuyện gì?

Tiêu Phàm nhìn thi thể đầy đất, ánh mắt càng ngày càng lạnh, trầm giọng nói:

- Những người này do ai giết, tự đứng ra.

Đám người khẽ nhíu mày, ai cũng không mở miệng, đứng ra liệu có còn mạng trở về không?

- Tô Gia Chủ, cáo từ.

Liễu Thành cảm giác tình huống có chút không ổn liền hướng về phía Tô Hàn Vân chắp tay một cái, sau đó ra hiệu cho người Liễu gia chuẩn bị rời đi.

- Ta cho các ngươi đi sao?

Ánh mắt Tiêu Phàm sắc bén đảo qua Liễu Thành, đôi mắt kia vô tình và lạnh lùng.

- Thế nào, ngươi còn muốn lưu chúng ta lại hay sao?

Liễu Thành híp hai mắt đánh giá đám người Tiêu Phàm một, hắn phát hiện khí thế trên người những người này đều rất yếu ớt.

Nếu như hắn nhìn thấy hai mươi con Truy Phong Lang bên ngoài tiểu viện, đoán chừng liền không dám nói được như vậy.

Chỉ có Tô Mộc Vũ biết, người Liễu gia gặp xui xẻo rồi!

- Ha ha, Tiêu Thành đệ nhất phế, ngươi cho rằng nhét hành vào lỗ mũi liền có thể trở nên cao thượng sao?

Người Liễu gia vẫn không sợ cười ha ha nói, người vừa lên tiếng chính là Liễu Đào.

Phốc!

Hàn quang lóe lên, tiếng cười Liễu Nham đột nhiên ngưng lại, hắn dùng hai tay che cổ lại, trong mắt đều là vẻ hoảng sợ, mọi người ở đây đều không thấy hàn quang kia xuất ra từ đâu

- Ngươi dám giết con ta, ta liều mạng với ngươi!

Liễu Thành tức giận vô cùng, như hổ đói nhào về phía Tiêu Phàm, Chiến Hồn chập chờn trong hư không.

- Giết!

Tiêu Phàm chán ghét liếc mắt nhìn Liễu Thành, nhàn nhạt nói ra một chữ.

Sau một khắc, hai người phía sau hắn động, tại hư không tàn ảnh lấp lóe, đám người chỉ thấy từng cái đầu bay lên không trung, máu tươi từ trên cổ phun ra như suối.

Vẻn vẹn không đến ba hơi thỏ, tất cả người Liễu gia đều chết ở chỗ này, bao gồm Liễu Thành và hai tên nhi tử Liễu Nham và Liễu Đào của hắn.

Trong sân câm như hến, đám người ngừng thở, im lặng đến mức ngay cả tiếng kim rơi cũng nghe được.

Tô Hàn Vân rốt cuộc biết vì sao Tô Mộc Vũ ngăn cản hắn giết Tiêu Vân, Tiêu Vân mà chết, Tô Hàn Vân cùng toàn bộ Tô gia hắn đều phải chôn cùng.

Thiên phú Tô Mộc Vũ tuy mạnh, nhưng muốn nàng trưởng thành cũng cần phải có thời gian.

Người Tiêu gia chẳng những không có hưng phấn, ngược lại mặt xám như tro, lúc trước khi Tiêu Phàm và Tiêu Hạo Thiên bị đuổi ra khỏi Tiêu gia, không có ai nói giúp bọn họ một lời.

Không có ai!

Có chỉ có trào phúng! Có chỉ có coi thường!

Giờ này ngày này, bọn hắn làm gì còn mặt mũi nào đối diện với Tiêu Phàm? Chỉ bằng trên người ngươi chảy huyết mạch của Tiêu gia sao?

Cho dù bọn hắn nguyện ý thì Tiêu Phàm cũng không nguyện ý

Sắc mặt Tiêu Phàm không có bất kỳ biến hóa gì, giống như những người bị giết kia không phải là người mà chỉ là cỏ rác, ánh mắt hắn lần nữa đảo qua đám người Tô gia:

- Ta sẽ không hỏi lần thứ hai, những người này do ai giết, tự đứng ra.

- Còn chưa cút ra!

Tô Mộc Vũ biến sắc, phẫn nộ quát, Hồn Lực bàng bạc bao phủ tất cả mọi người Tôn gia ở đây, toàn thân mấy người run lên, ngã nhào trên đất.

Nếu Tiêu Phàm thật sự nổi giận thì kết cục của Tô gia sẽ không khác gì Liễu gia.

- Mười hai tên? Còn chưa đủ.

Tiêu Phàm nhìn mười hai người đứng trước mặt mình, ánh mắt của hắn làm mọi người ở đây rùng mình một cái.

- Các ngươi muốn để Tô gia diệt tuyệt sao?

Tô Mộc Vũ thực sự lo lắng.

- Đại Tiểu Thư, chúng ta không có giết người.

Những người khác sợ hãi vô cùng, toàn thân Tô Tuấn không ngừng run rẩy, đệ tử Tiêu gia chết trong tay hắn có ba người, giờ phút này đúng ra tuyệt đối là thập tử vô sinh.

- Người Tô gia ta dám làm dám chịu, hôm nay ta cam đoan, nếu sau này điều tra ra được, sẽ bị thiên đao ạn quả.

Sắc mặt Tô Mộc Vũ hung ác.

Lời này vừa ra, lại có năm sáu người đi tới, trong đó cũng bao gồm Tô Tuấn, lúc nhìn thấy Tô Tuấn, thân thể Tô Mộc Vũ run lên.

Sau một khắc, Tô Mộc Vũ động, những người bước ra toàn bộ bị nàng giết chết ngoại trừ Tô Tuấn, sau đó nàng gác kiếm lên trên cổ mình: - U Vương, đệ đệ giết người, tỷ tỷ ta thay hắn nhận lấy cái chết, xin ngươi giơ cao đánh khẽ, tha cho hắn một mạng!

Cũng mặc kệ Tiêu Phàm có đáp ứng hay không, nàng liền vung tay vào chiếc cổ trắng xóa.

- Tỷ!

- Mộc Vũ!

Tô Tuấn và Tô Hàn Vân sợ hãi kêu lên, bọn họ muốn ngăn lại nhưng không cách nào ngăn được.

Keng!

Một tiếng vang giòn, chỉ thấy một vệt sáng từ đầu ngón tay Tiêu Phàm bắn ra, trường kiếm gãy đôi, một vài cọng tóc của Tô Mộc Vũ rơi xuống.

- Ngươi không giết người, ta cũng không muốn giết ngươi.

Tiêu Phàm cũng bị sự quyết đoán của Tô Mộc Vũ làm cho kinh ngạc, trầm giọng nói:

- Tiêu Phàm ta ân oán rõ ràng, dùng mạng đền mạng, thiên kinh địa nghĩa.

Tiêu Phàm ngừng lại, lại nói:

- Nếu không có ngươi, người Tiêu gia ta chết càng nhiều, nhưng cũng bởi vì Tô gia ngươi, Tiêu gia ta mới chảy ra nhiều máu như vậy, máu Tiêu gia không thể chảy vô ích, ta cần một cái công đạo.

Lời nói Tiêu Phàm đầy khí phách làm cho đệ tử Tiêu gia hổ thẹn cúi đầu, bọn hắn chưa từng nghĩ đến vào thời khắc mấu chốt thì Tiêu Phàm chính là người cứu Tiêu gia.

- Tiêu Phàm, mọi thứ đều là ta sai, xin ngươi tha cho tiểu nhi một mạng.

Tô Hàn Vân hít sâu một hơi, đột nhiên sắc mặt hung ác, bỗng nhiên, Chiến Hồn xuất hiện ở trong hư không, hắn một chưởng đánh vào đan điền mình.

Oanh, đan điền vỡ nát, Chiến Hồn tan vỡ, đường đường Tô gia gia chủ bị buộc phải tự phế tu vi.

MềuSiuBự -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.