Vô Thượng Sát Thần

Chương 147: Chương 147: Rửa Nhục




Tô Hàn Vân máu me đầy người nằm hấp hối trên mặt đất.

Tiêu Phàm cau mày lại không nói gì, mặt Tô Tuấn không chút máu, chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ, còn muốn mình đền mạng?

- U Vương.

Một tiếng kêu vang lên, sau đó, một thanh niên đi từ cửa vào, cung kính hướng về phía Tiêu Phàm nói:

- Xin cho Triệu gia ta một chút mặt mũi, Triệu Vô Bệnh vô cùng cảm kích.

Tiêu Phàm chưa mở miệng, Triệu Vô Bệnh không dám đứng dậy, hắn cũng không ngờ Tiêu Phàm lại trưởng thành nhanh như vậy, đến cả hắn cũng phải ăn nói cung kính với Tiêu Phàm.

Đám người Tô gia nơm nớp lo sợ nhìn Tiêu Phàm, sợ Tiêu Phàm vẫn không bỏ qua.

- Đứng lên đi.

Tiêu Phàm rốt cục nói chuyện, Triệu Vô Bệnh buông lỏng một hơi, bái nói:

- Đa tạ U Vương.

- Ta không phải nể mặt ngươi, cũng không phải nể mặt Triệu gia ngươi mà là cho Tô Mộc Vũ mặt mũi.

Tiêu Phàm lạnh lùng nói:

- Không thể không nói, ngươi có được một cô gái tốt.

Triệu Vô Bệnh gật đầu đi đến bên cạnh Tô Mộc Vũ, ánh mắt Tô Mộc Vũ lộ ra vẻ cảm kích, sau đó đỡ Tô Hàn Vân dậy, nhìn Tiêu Phàm nói:

- U Vương, chúng ta cáo lui.

Tô Mộc Vũ biết, Tiêu Phàm còn muốn giải quyết sự tình nội bộ trong Tiêu gia, bọn họ là người ngoài nên cũng không thích hợp ở lại nơi này.

Khi đám người Tô gia rời đi, tràng diện lần nữa trở nên yên tĩnh.

- Ha ha, Tiêu Phàm, hoan nghênh ngươi trở về.

Đột nhiên, Tiêu Vân cười ha ha một tiếng, đánh vỡ sự trầm mặt nói.

- Rất buồn cười sao?

Tiêu Phàm lạnh lùng nhìn Tiêu Vân, nụ cười trên mặt Tiêu Vân cứng đờ, hắn làm sao biết Tiêu Phàm không phải muốn trở lại Tiêu gia mà là quay lại để báo thù!

- Tiêu Phàm, Nhị Thái Gia dù sao cũng là trưởng bối, cái thái độ của ngươi lúc này là gì đây?

Tiêu Thiên lạnh lùng nhìn Tiêu Phàm, hắn thấy Tiêu Phàm bất quá chỉ dẫm nhằm cứt chó mới tìm được một đám cường giả như thế, còn thực lực của hắn cũng không cao.

Tin tức Tiêu Thành thật sự quá bế tắc, nếu như Tiêu Thiên biết sự tích Tiêu Phàm tại Yến Thành thì làm sao dám phách lỗi như thế.

- Thái độ, ngươi nói ta phải có thái độ gì? Quỳ xuống cầu xin các ngươi lại thu ta vào gia môn sao?

Ánh mắt Tiêu Phàm thập phần bình tĩnh, trong lòng hắn nhất thời cũng không biết phải xử lý đám người Tiêu gia này ra sao.

- Không phải chỉ là tìm đến mấy tên ngoại nhân sao? Ngươi có gì để kiêu ngạo. Có bản lĩnh thì đến đây đánh một trận, lần trước ngươi thắng là do may mắn thôi.

Tiêu Thiên không phục nói.

Tiêu Phàm khẽ híp hai mắt một cái, từng sự tình ngày xưa hiện lên trước mắt hắn, đối với Tiêu Thiên, trong lòng Tiêu Phàm vô cùng chán ghét, hắn và phụ thân hắn Tiêu Văn đều như nhau, đều là cỏ mọc đầu tường, người như thế vậy mà đã từng là người thừa kế duy nhất của Tiêu gia.

Nghĩ vậy, Tiêu Phàm tiến lên một bước, lạnh lùng nhìn Tiêu Thiên nói:

- Nếu như có thể đỡ được một chiêu của ta, ta sẽ tha cho ngươi một mạng.

- Một chiêu? Ha ha, phế vật mãi mãi là phế vật, ngươi tưởng ngươi là Chiến Tông cảnh sao.

Tiêu Thiên ngửa mặt lên trời cười to, người ngay cả Chiến Hồn cũng phải mất chín năm để thức tỉnh, làm sao có thể trở thành cường giả Chiến Tông cảnh được.

Những ngày qua, Tiêu Thiên dưới vô số tài nguyên của gia tộc đã tu luyện đến cảnh giới Chiến Sư đỉnh phong, mặc dù không nhất định có thể tiếp được một chiêu của Chiến Tôn cảnh, nhưng vẫn có thể dễ dàng bảo mệnh.

- Chết đi cho ta!

Tiêu Thiên gầm lên một tiếng, khuôn mặt dữ tợn đánh về phía Tiêu Phàm, thầm nghĩ trong lòng:

- Chỉ mới mấy tháng, ngươi dù có mạnh hơn cũng mạnh hơn được bao nhiêu, ta cũng không phải dậm chân tại chỗ.

Trường kiếm trực chỉ đâm vào Tiêu Phàm, nhưng Tiêu Phàm lại tùy ý lấy tay vung lên, sau một khắc, một thanh Hồn Kiếm phá không xuất hiện, quang mang sáng chói làm người ta không thể nào nhìn thẳng vào.

- Làm sao có thể?

Tiêu Thiên rốt cục ý thức được sự khủng bố của Tiêu Phàm, Hồn Lực ngoại phóng chí ít cũng phải đạt đến Chiến Tôn a, hơn nữa năng lượng tỏa ra từ Hồn Kiếm kia lại quá khủng bố, không phải tu sĩ Chiến Tôn cảnh có thể thi triển được.

Chiến Tông cảnh! Tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh, trong lòng run lên, lúc này mới qua bao lâu, một tên từng là phế vật mà lúc này đã trở thành Chiến Tông Cường giả?

Thiên tài! Tuyệt thế thiên tài!

Rất nhiều đệ Tiêu gia trong lòng hối hận, Tiêu gia lại đem một tên tuyệt thế thiên tài đuổi ra khỏi cửa, thiên tài hôm nay trở về, hắn cũng không còn thuộc về Tiêu gia nữa rồi.

- Tam Đệ, xin tha cho hắn một mạng!

Mắt thấy một kiếm Tiêu Phàm sắp đâm vào Tiêu Thiên, một tiếng kêu trong đám người vang lên, chỉ thấy Tiêu Hàn cấp tốc chui ra chắn trước người Tiêu Thiên.

Tiêu Phàm động niệm, Hồn Kiếm đột nhiên nổ tung hóa thành cuồng phong dữ dội tản ra bốn phía, đệ tử Tiêu gia bị cuồng phong làm cho nghiên ngã không thôi.

Tiêu Hàn quỳ một chân trên đất mới không bị thổi bay, Tiêu Thiên phía sau hắn ngơ ngẩn ngay tại chỗ, tóc dài loạn vũ, toàn thân không ngừng run rẩy, hắn đã thấy được sự chênh lệch giữa mình và Tiêu Phàm.

- Không có khả năng, ta mới là thiên tài, ta mới là thiên tài!

Tiêu Thiên giống như phát điên vung loạn trường kiếm.

- Cái dàng này cũng xứng với hai chữ thiên tài sao?

Bàn Tử hoàn toàn nhìn không nổi, khinh thường nói, hắn rốt cục đã biết mấy tên đệ tử của Tiêu gia ghê tởm như thế nào.

- Ha ha, Tiêu Thiên ta mới là thiên tài!

Tiêu Thiên điên cuồng gào thét, Hồn Lực xuất ra, sau một khắc, một tiếng vang giòn từ trong cơ thể hắn truyền đến, đó là âm thanh đan điền bị vỡ nát.

Sau một lát, hắn như phát điên chạy ra ngoài, Tiêu Phàm không có ngăn lại, ngược lại lộ ra một chút thương hại, hắn không ngờ mình còn chưa ra tay đã làm Tiêu Thiên phát điên, tự hoại chính mình.

- Tiêu Vân, ngươi còn nhớ rõ lời ta nói chứ?

Ánh mắt Tiêu Phàm chuyển hướng nhìn Tiêu Vân.

Tiêu Vân nghe vậy, toàn thân run lên, hắn tự nhiên nhớ rõ câu ngoan thoại của Tiêu Phàm trước khi rời đi:

-Tiêu Vân, một chưởng này gia gia ta chịu, sẽ có một ngày ta trả cho ngươi gấp trăm lần.

Lúc ấy hắn căn bản không đem câu nói này để ở trong lòng, nào ngờ lời kia nhanh như thế đã ứng nghiệm rồi.

- Tiêu Phàm, ta là nhị thái gia của ngươi!

Tiêu Vân phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, không có bất kỳ cốt khí gì liền lập tức quỳ xuống trước mặt vãn bối.

- Đúng vậy, ngươi là nhị thái gia của ta, cái quỳ này ta không tiếp nổi.

Tiêu Phàm tránh sang một bên.

Tiêu Vân còn tưởng Tiêu Phàm đã bỏ qua cho hắn, vội vàng đứng dậy, lấy lòng nói:

- Tiêu Phàm, hoan nghênh ngươi trở về, nơi này là nhà của ngươi, mà nơi máu mủ tình thâm

- Máu mủ tình thâm?

Tiêu Phàm nghe đến nổi da gà lập tức cắt ngang lời nói của Tiêu Vân, hắn cười lạnh nhìn Tiêu Vân, nói:

-Thời điểm ngươi muốn giết ta, ngươi có từng nghĩ đến máu mủ tình thâm?

Lời nói của Tiêu Phàm làm Tiêu Vân trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao.

- Máu mủ tình thâm, trong mắt ngươi bất quá chỉ là một chuyện cười, một trăm chưởng này ta sẽ không ra tay, bởi vì nó sẽ làm bẩn tay ta.

Tiêu Phàm lạnh lùng cười một tiếng, vung tay lên, một đạo bạch sắc hàn mang rơi đến trước người Tiêu Vân.

Đó là một thanh đao, hàn quang lạnh thấu xương tỏa ra bốn phía, nhiệt độ xung quanh giống như hạ xuống mấy độ, trong lúc nhất thời tĩnh mịch tới cực điểm.

- Nể tình ngươi là nhị thái gia của ta, ta sẽ cho ngươi thể diện, ngươi tự sát đi.

Tiêu Phàm nhàn nhạt mở miệng, ngời hắn muốn giết cũng chỉ có hai tên.

Tiêu Thiên điên rồi, giết hắn cũng không có ý nghĩa gì, còn Tiêu Vân hắn cũng không có dự định sẽ bỏ qua.

MềuSiuBự -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.