Bên trong Hỏa Diễm thế giới tầng thứ nhất, tụ tập hơn ngàn tu sĩ, bọn họ đều đang đợi truyền tống thông đạo xuất hiện.
Một năm trước, có mấy ngàn người cùng tiến vào Chúng Thần Mộ Địa, nhưng một năm trôi qua, hiện tại chỉ còn lại không đến một ngàn tu sĩ, có thể tưởng tượng ra mức độ nguy hiểm của Chúng Thần Mộ Địa.
Người có thể sống sót, đại bộ phận là vì thực lực cường đại, mà một số nhỏ bởi vì có vận khí tốt hơn.
Một đám tu sĩ thiên tài của Cổ tộc có thể sống sót không đến năm trăm người, những người khác đều là người của Chiến Thần điện.
Trong một ngàn người này, hơn một nửa người đã đột phá đến Chiến Thần cảnh.
Bọn họ đã được điều mình muốn, tất nhiên muốn rời khỏi Chúng Thần Mộ Địa, thời gian một năm này bọn họ đã trải qua quá nhiều sinh tử.
Dù là đột phá được đến Chiến Thần cảnh, nhưng rất nhiều người đều có cảm giác sợ hãi đối với Chúng Thần Mộ Địa.
“Còn một ngày cuối cùng, tại sao những cây cầu vồng vẫn chưa xuất hiện, không gian tầng thứ nhất lớn như vậy, muốn đi đến lối ra truyền tống thông đạo cũng phải mất một đoạn thời gian.” Đã có người không đợi được, lộ ra vẻ lo lắng.
“Phù ~ Phù ~ “
Đột nhiên, từng đạo hào quang hiện lên từ phía chân trời, từng chiếc cầu vồng vắt ngang chân trời, lộng lẫy rực rỡ như một đóa đóa hoa nở rộ.
Trong nháy mắt, từng chiếc cầu vồng đã hấp dẫn lực chú ý của mọi người, lo lắng trên mặt mọi người cuối cùng cũng tan ra, nét mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
“Nhanh, tiến về lối ra truyền tống thông đạo.”
“Ha ha, rốt cục xuất hiện, hiện tại lão tử đã là Chiến Thần cảnh, sau này ta có thể tung hoành khắp Chiến Hồn dại lục rồi!”
“Nếu như có cơ hội, qua một trăm năm nữa, ta sẽ lại vào Chúng Thần Mộ Địa tìm kiếm Thần Lực Chi Tinh.”
Mỗi một người trong đám người này đều vô cùng hăng hái, chỉ có một số người vẻ mặt lộ vẻ sa sút, bọn họ không đạt được Thần Lực Chi Tinh, tâm tình đương nhiên không tốt được.
Rất nhanh, từng tu sĩ tiến đến chiếc cầu vồng bay đi, nơi đặt cầu vồng chính là lối ra truyền tống thông đạo, tất cả mọi người ở đây đều biết rõ, có một số người tiến vào Chúng Thần Mộ Địa không chỉ một hai lần.
Một sơn cốc nằm trong núi lửa, mấy người Lăng Phong không vui vẻ gì, ngược lại trong lòng đang vô cùng lo lắng.
Đến bây giờ Tiêu Phàm vẫn chưa xuất hiện, ai biết có việc gì khác xảy ra rồi?
Bây giờ bọn họ vô cùng băn khoăn, đến cùng là rời đi, hay là cứ ở lại nơi này, nếu như Tiêu Phàm thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ cũng phải đi tìm Tiêu Phàm.
Bọn họ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không quyết định được.
“Các ngươi nói, tam ca có thể chạy tới truyền tống thông đạo hay không?” Quan Tiểu Thất yếu ớt hỏi.
Trong mắt mọi người đều hiện lên một tia sáng, đúng vậy, Hỏa Diễm thế giới tầng thứ nhất nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, nếu như Tiêu Phàm xuất hiện, chắc chắn cũng sẽ đi về phía truyền tống thông đạo.
Coi như đến lúc đó dù Tiêu Phàm vẫn không xuất hiện, bọn họ vẫn có thể lựa chọn lưu lại.
Dù sao, nếu như Tiêu Phàm muốn rời khỏi Chúng Thần Mộ Địa, nhất định là sẽ cùng bọn họ nói một tiếng, không có khả năng hắn không nói gì mà đi luôn.
“Chúng ta vẫn nên đi tới gần truyền tống thông đạo rồi tính, mặt khác, để tránh bị người khác phát hiện, chúng ta tốt nhất nên tách ra đi.” Lăng Phong nói.
Đám người cùng nhất trí, bọn họ đều bị Chiến Thần điện chú ý, đi cùng một chỗ mục tiêu quá lớn, đến lúc đó, tốt nhất là có thể thừa dịp loạn để rời đi.
Lăng Phong, Quan Tiểu Thất và Long Thần đi thành một nhóm, hai người Ảnh Phong cùng Phong Lang một nhóm, dù sao nếu hai người bọn họ muốn tránh thì không có mấy người có thể tìm được bọn họ, tự nhiên không có gì để lo lắng.
Mấy người nhanh chóng chạy về phía lối ra truyền tống thông đạo, nửa ngày sau, một khe hở hư vô cao vài trượng lọt vào tầm mắt mấy người, không cần nghĩ cũng biết, đây chính là cửa ra truyền tống thông đạo.
Nhưng trong khe hở hư vô kia còn một tầng sương mù mông lung bao phủ, giống như một đầu mãnh thú đang mở ra chiếc miệng lớn.
Rõ ràng, hiện tại truyền tống thông đạo vẫn chưa chính thức mở ra, nhưng đối với mấy người Lăng Phong mà nói, khe hở kia thực sự là miệng máu của một hung thú.
Một khi tiến vào bên trong, chắc chắn sẽ không thể thiếu một trận đại chiến.
Thời gian chậm rãi trôi qua, Lăng Phong cùng Nam Cung Tiêu Tiêu bắt đầu khẩn trương, mắt thấy thời gian truyền tống thông đạo mở ra đã gần tới, nhưng vẫn chưa thấy được bóng dáng Tiêu Phàm.
Bốn phía khe hở hư vô tụ tập hơn nghìn người, một số người đang đề phòng lẫn nhau, nếu như không phải truyền tống thông đạo sắp mở ra, có lễ mấy người này đã sớm ra tay đánh nhau.
“Bùm ~ “
Dưới sự trông mong của tất cả mọi người, khe hở hư vô đột nhiên bùm một tiếng vỡ ra, sau đó một luồng gió hư vô cường đại cuốn tới, tất cả mọi người trợn lớn hai mắt, trong mắt lóe lên một tia sốt ruột.
“Thời gian một năm đã đến, các ngươi có thời gian nửa chén trà nhỏ để rời đi, người chưa rời đi, tự gánh lấy hậu quả.” Một tiếng nói như sấm từ trong khe hở hư vô truyền ra.
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều như kiến bò trên chảo nóng, điên cuồng xông về phía khe hở hư vô, thậm chí có người vì tranh đoạt thứ tự trước sau đã bắt đầu ra tay đánh nhau.
Chỉ có thời gian uống nửa chén trà, một khi bỏ lỡ, sẽ phải ở lại chỗ này thêm một trăm năm, ai lại muốn ở chỗ này ngốc thêm một trăm năm chứ?
Nhưng vẫn có một số người bất động, chính là đám người Lăng Phong, Quan Tiểu Thất cùng Long Thần, bọn họ đang chờ Tiêu Phàm đến.
“Nhị Bàn tử không phải nói đến thời gian mấu chốt Tiêu Phàm sẽ chạy đến sao, tại sao đến bây giờ hắn vẫn chưa xuất hiện?” Lăng Phong nhíu mày, trước đó bọn họ đã liên lạc với Nam Cung Tiêu Tiêu, Nam Cung Tiêu Tiêu nói sẽ sớm đuổi tới, nhưng đến bây giờ cũng không xuất hiện, sao hắn có thể bình tĩnh được?
“Gào ~ “
Tiếng nói vừa dứt, từng tiếng gầm thét từ nơi xa truyền ra, chỉ thấy từng đầu tử sắc Cuồng Sư hung mãnh ngửa mặt lên trời gào thét, tiếng gầm vang vọng đất trời.
Những tu sĩ đã tiến vào truyền tống thông đạo cũng nhịn không được nhìn lại, cảm nhận khí thế trên người Cuồng Sư, tất cả mọi người không khỏi rùng mình một cái, sau đó nhanh chạy vào trong thông đạo.
“Ha ha lão đại, xem ra ta chạy tới rất kịp thời.” Một tiếng cười to từ đằng xa truyền đến, chỉ thấy Nam Cung Tiêu Tiêu đang ngồi trên lưng một Hồn thú cao lớn uy mãnh, tay cầm Chiến Thiên kích, tựa như một vị thiên thần giáng lâm.
“Chậm thêm một chút, xem ta có đạp chết ngươi không.” Lăng Phong nổi giận mắng, nhưng trong lòng thầm thở dài một hơi, đừng nhìn bình thường hắn đều nhằm vào Nam Cung Tiêu Tiêu, nhưng tình nghĩa huynh đệ giữa họ so với vàng còn chân quý hơn.
“Lão tam đâu?” Nam Cung Tiêu Tiêu quét mắt bốn phía, nhưng thấy Tiêu Phàm, lập tức nhíu mày, sát khí nặng nề nói: “Lão tam thế nào?”
Đám người Lăng Phong trầm mặc không nói, bọn họ chờ lâu như vậy vẫn không thấy Tiêu Phàm, ai cũng lo lắng, bọn họ nghĩ, Tiêu Phàm có khả năng đã chết.
“Các ngươi nói chuyện đi!” Nam Cung Tiêu Tiêu phẫn nộ quát, chiến ý trên người từ từ dâng lên, sau đó chậm rãi biến thành sát ý.
“Lăng Phong, Nam Cung Tiêu Tiêu, công tử truyền tin, để chúng ta rời đi trước, hắn sẽ đến sau.” Đột nhiên, một bóng đen từ đằng xa hiện ra.
Đám người nghe vậy, thần sắc run lên, Lăng Phong càng kích động hỏi: “Phong Lang, ngươi nói cái gì? Lão tam truyền tin cho ngươi rồi?”
Người tới chính là Phong Lang, chỉ thấy Phong Lang lấy ra Truyền Âm Ngọc Phù, lát sau, từ bên trong truyền đến một giọng nói quen thuộc: “Mọi người rời đi trước đi, thời gian không có nhiều lắm, sau đó ta sẽ đến.”
“Là thanh âm của ca ca!” Tiêu Linh Nhi đi theo Nam Cung Tiêu Tiêu hết sức kích động, trên gương mặt cứng ngắc của Lăng Phong cùng Quan Tiểu Thất cuối cùng cũng lộ ra nụ cười xán lạn.
“Chúng ta sẽ chờ Thiếu chủ hay là...?” Trọc Thiên Hồng hỏi.
“Đi, thời gian uống cạn nửa chén trà không còn nhiều, chúng ta rời đi trước!” Lăng Phong không chút do dự nói, nếu Tiêu Phàm đã dùng Truyền Âm Ngọc Phù truyền tin, có nghĩa là hắn ở một nơi cách nơi này không xa.
“Đi!” Quan Tiểu Thất cũng gật gật đầu, đám người đua nhau đạp không mà lên.
“Tiểu Lôi, ngươi mang theo tộc nhân của ngươi rời đi trước, chúng ta chờ lão tam.” Nam Cung Tiêu Tiêu trầm giọng nói, không có Tiêu Phàm, hắn không có ý định rời đi.
“Gào.” Lôi Hoàng gào thét một tiếng, hơn trăm đầu Tử Tinh Lôi thú giống như vạn mã cưỡi mây phóng tới truyền tống trận, tu sĩ bốn phía thi nhau tránh ra, nhưng Lôi Hoàng lại lưu lại.
Nam Cung Tiêu Tieu mỉm cười, sau đó quay đầu nhìn về phía nơi xa, yên lặng chờ Tiêu Phàm xuất hiện.