Nhưng hiện giờ, Bạch Đế Bí Cảnh đã mở ra! Gánh nặng trong lòng bọn người Dương Xuân đã được gỡ bỏ nhưng trong lòng lại lo lắng, Bạch Đế Bí Cảnh là bí mật lớn nhất của Bạch Đế thành, hôm nay bị Thiên Thánh Cung ngấp nghé, còn có thể chiếm giữ một mình sao?
- Tiểu huynh đệ xuất thủ bất phàm, Ngũ mỗ bội phục!
Sắc mặt Ngũ Triêu Dương hồng nhuận phơn phớt, xem bộ dáng cực kỳ cao hứng.
Đương nhiên hắn cao hứng, Hàn Đông làm cả đêm vẫn không thể mở Bạch Đế Bí Cảnh, Đường Phong chỉ làm một lần liền mở ra.
- Ngũ tiên sinh, xin mời, vượt qua nơi đây là Bạch Đế Bí Cảnh, bên trong chẳng những có đại lượng kỳ hoa dị thảo, còn có các linh mạch không ai chiếm cứ, có rất nhiều linh thú hóa hình, thậm chí có cả di tích của tông môn cổ xưa.
Đường Phong vươn người, cười tủm tỉm nhìn Ngũ Triêu Dương, nụ cười này làm cho người khác nhìn thấy hồ nghi không thôi, không biết Đường Phong có chủ ý quỷ quái gì.
Hơn nữa Đường Phong nói Bạch Đế Bí Cảnh tốt như vậy, càng làm cho Ngũ Triêu Dương khẳng định phán đoán trong lòng mình.
Tình huống bên trong Bạch Đế Bí Cảnh như thế nào, Ngũ Triêu Dương đã sớm nghe từ miệng Hàn Đông, nhưng dù sao vẫn chưa tự thân nhìn thấy, cho nên không dám mạo hiểm.
Thân hình nhoáng một cái, Ngũ Triêu Dương đã đến bên người Đường Phong, cầm bả vai của hắn, phong ấn kinh mạch toàn thân của Đường Phong.
Nhìn thấy cảnh nầy, sắc mặt Bạch Nguyệt Dung đại biến, đang muốn xuất thủ cứu giúp, Đường Phong khoát khoát tay với nàng, nghiêng đầu nhìn Ngũ Triêu Dương mỉm cười hỏi:
- Ngũ tiên sinh làm gì vậy?
- Tự nhiên là muốn tiểu huynh đệ đi trước dẫn đường.
Ngũ Triêu Dương mỉm cười đáp.
- Ngũ tiên sinh là khách từ xa tới, mời ngươi đi trước.
- Khách không thể lấn chủ, tiểu huynh đệ trước!
Lúc Ngũ Triêu Dương nói chuyện tay của hắn đã dùng thêm sức, Đường Phong cảm thấy bả vai đau đớn như lửa cháy.
- XYZ, ngươi chờ đấy!
Trong lòng Đường Phong nảy sinh suy nghĩ độc ác.
- Nếu như thế, từ chối thì bất kính.
Đường Phong tránh thoát bàn tay của Ngũ Triêu Dương, trực tiếp bước vào Bạch Đế Bí Cảnh.
Ngũ Triêu Dương sững sờ một chút, vốn hắn còn tưởng bên trong có cái gì đó đang chờ bọn người của hắn tiến vào, cho nên mới bắt Đường Phong xung phong, không nghĩ tới Đường Phong đáp ứng sảng khoái như thế, điều này làm cho Ngũ Triêu Dương lo lắng được mất.
- Đi!
Đường Phong đã đi vào, Ngũ Triêu Dương không thể yếu thế, vung tay lên, phân phó đám người còn lại bước vào.
Bạch Nguyệt Dung vội vã muốn vào theo, nhưng khi đám người Thiên Thánh Cung đi vào, cửa vào của Bạch Đế Bí Cảnh lập tức đóng lại, làm cho nàng không thể tiến vào.
Đường Phong đang cố lộng huyền hư! Cho nên khi Bạch Đế Bí Cảnh mở ra cố tình khua môi múa mép đấu khẩu với Ngũ Triêu Dương, muốn làm hắn ngờ vực vô căn cứ, tiếp theo phải cho mình tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh.
Mình chính là nhân vật mấu chốt mở Bạch Đế Bí Cảnh, Ngũ Triêu Dương không thể sơ ý, nhất định sẽ mang theo mình tiến vào.
Đối với Đường Phong mà nói, nhưng tên đệ tử Thiên Thánh Cung này không thể không chết! Điều này không quan hệ tới Bạch Đế thành, nguyên nhân lớn nhất chính là Bạch Đế Bí Cảnh.
Có thể nói Bạch Đế Bí Cảnh là sở hữu tư nhân của Đường Phong, người Thiên Thánh Cung đánh chủ ý tới nơi này, Đường Phong có thể nhẫn sao? Là đồ vật của mình, người khác đừng hòng mơ tưởng.
Nhưng có một điểm, Ngũ Triêu Dương đã nổi sát tâm với mình! Vừa rồi mình nhiều lần làm mất mặt hắn, một cao thủ Linh giai trung phẩm há có thể nhịn được? Cự tuyệt cành ô- liu mà Ngũ Triêu Dương đưa ra, Đường Phong phát hiện hắn đã nổi sát cơ với mình.
Đường Phong dám khẳng định, chỉ cần tìm ra cách mở Bạch Đế Bí Cảnh, nhất định sẽ không chút do dự tiêu diệt mình.
Ngũ Triêu Dương muốn giết Đường Phong, Đường Phong làm sao không muốn giết hắn! Dù sao lúc trước vì cứu Lôi Tẩu cũng đã giết hai đệ tử Thiên Thánh Cung, cừu hận đã kết, giết nhiều hơn mấy tên thì có sao.
Chiến đấu ở bên ngoài, thực lực đệ tử Bạch Đế thành không cường đại, một khi chiến đấu, sẽ liên lụy đến họ, nhưng trong Bạch Đế Bí Cảnh lại bất đồng. Không được Đường Phong cho phép, ai cũng không vào được, đây là nơi thích hợp nhất để giết người diệt khẩu, hủy thi diệt tích.
Sau khi Đường Phong tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh, Ngũ Triêu Dương và đám đệ tử còn lại của Thiên Thánh Cung cũng vào theo, sau một khắc, Đường Phong liền vận dụng Bạch Đế Ấn đóng cửa vào lại.
Biến đổi này làm cho bọn người Ngũ Triêu Dương biến sắc, căn bản không biết phát sinh chuyện gì.
Không đợi bọn chúng làm khó dễ, tất cả những người tiến vào Bạch Đế Bí Cảnh đều sửng sờ, mà ngay cả Đường Phong cũng thế.
Bởi vì cách vị trí tiến vào không xa, một tư thế hiên ngang, một thân quần áo hỏa hồng, một phu nhân đại mỹ nữ đứng đó.
Bên cạnh mỹ nữ còn có một tiểu cô nương xinh xắn lanh lợi, đôi mắt đánh giá những người đi vào Bạch Đế Bí Cảnh, vị phu nhân vũ mị thành thục kia mỉm cười với Đường Phong, ngược lại tiểu cô nương kia, đang muốn lao tới Đường Phong luôn miệng hô to:
- Phong thúc thúc, Phong thúc thúc.
Là Tứ Nương cùng tiểu Manh Manh! Lần này Đường Phong tới Bạch Đế Bí Cảnh là muốn mang các nàng ra nhưng Đường Phong không nghĩ tới, các nàng lại đợi ngay lối vào, không biết đợi bao lâu rồi.
Tiểu Manh Manh mới chạy một bước, đã bị Tứ Nương kéo về, mắt phượng đánh giá, nhìn thấy sau lưng Đường Phong có vài Linh giai cao thủ, sắc mặt cảnh giác vô cùng.
Hôm nay Tứ Nương, cũng đạt đến Linh giai cảnh giới, nhãn lực sẽ không quá chênh lệch, tuy nàng đánh giá đối phương, nhưng có một người mà nàng không thấy sâu cạn, nếu muốn đánh, trước mặt nhiều cao thủ như vậy nàng không cách nào bảo hộ tiểu Manh Manh an toàn.
- Hảo linh khí nồng đậm!
Ngũ Triêu Dương nhịn không được tán thưởng một tiếng, linh khí bốn phía nồng đậm không thể tưởng tượng nổi, giống như sương mù bay chung quanh, hít vào rất khoan khoái, thò tay có thể sờ.
Sau khi nói xong, ánh mắt Ngũ Triêu Dương đánh giá Tứ Nương, híp mắt nhìn chằm chằm vào vị trí ngực Tứ Nương, bởi vì hắn phát giác, linh khí chung quanh đang chuyển động về hướng đó.
La Ngọc Thạch Tâm! Tuy linh khí trong Bạch Đế Bí Cảnh nồng đậm nhưng không thể nồng đậm đến mức như vậy. Phát sinh hiện tượng như vậy chỉ có thể quy công công cho La Ngọc Thạch Tâm.
Thời điểm lúc trước Đường Phong ly khai Bạch Đế Bí Cảnh, lưu La Ngọc Thạch Tâm lại cho Tứ Nương tu luyện, cho nên thứ này đang do nàng bảo quản.
- Bảo bối trên người phu nhân là thứ gì? Có thể nói được không?
Trên mặt Ngũ Triêu Dương tràn đầy khiêm tốn, nhìn hắn giống như không có chút ác ý nào.
- Phong thiếu bọn họ là ai?
Tứ Nương không để ý đến Ngũ Triêu Dương, mà hỏi Đường Phong.
Nàng cùng tiểu Manh Manh ở chỗ này đợi nửa tháng trước tới tận lúc này, lối vào vừa có động tĩnh, vốn tưởng Đường Phong mang Tiếu thúc tới đón hai mẹ con nàng, nhưng không ngờ ngoài Đường Phong tiến vào ra, còn có những người khác nàng không nhận ra.
- Người Thiên Thánh Cung, bọn họ muốn Bạch Đế Bí Cảnh này!
Đường Phong đáp, tuy chưa nói gì, nhưng Tứ Nương khôn khéo cỡ nào, làm sao không đoán được bọn họ là địch nhân chứ?
- Manh Manh, nghe lời, đi qua một bên chơi đi!
Tứ Nương cúi người, vỗ vỗ đầu tiểu Manh Manh. Tiểu Manh Manh gật đầu, nhanh như chớp chạy trốn không thấy bóng dáng, tốc độ thân pháp rất nhanh.
- Tuổi còn nhỏ, đã có thực lực Địa giai đỉnh phong! Đáng tiếc ham chơi quá nặng, phải hảo hảo bồi dưỡng thêm mới được.
Ngũ Triêu Dương nhìn qua phương hướng tiểu Manh Manh biến mất, không có ngăn cản, có chút tiếc hận nói.
- Lão nương dạy bảo hài tử thế nào, còn cần ngươi dạy sao?
Khuôn mặt Tứ Nương phát lạnh.
- Ha ha, là Ngũ mỗ đường đột.
Ngũ Triêu Dương tiêu sái cười cười, không chút phật lòng.
- Vị phu nhân này, ngươi vẫn chưa nói cho Ngũ mỗ biết vật trên người ngươi là gì, tại sao lại có thể tụ tập linh khí đến chỗ này thế.
- Không thể trả lời.
Tần Tứ Nương lạnh lùng thốt ra.
Ngũ Triêu Dương khẽ cười một tiếng, lại quay đầu nhìn qua Đường Phong:
- Tiểu huynh đệ, tại sao cửa vào lại đóng lại? Lại thế nào để nó mở ra?
- Không thể trả lời.
Đường Phong lạnh lùng nói.
Dáng tươi cười trên mặt Ngũ Triêu Dương như tuyết gặp nắng xuân, biến mất không còn, vung tay lên:
- Đem nữ nhân kia bắt lại, hạ thủ nhẹ một chút, phải lưu người sống, nếu không Ngũ mỗ làm sao có thể nạy miệng tiểu huynh đệ này chứ.
Người mà Ngũ Triêu Dương mang đến đều là Linh giai, vốn có tổng cộng bảy người, nhưng ba người trong đó đã đuổi theo Lôi Tẩu, cho nên khi đến Bạch Đế thành chỉ có bốn người.
Bốn người này đều là cao thủ Linh giai hạ phẩm! Tuy nhìn thấy Tứ Nương là Linh giai, nhưng tự cao xuất thân Thiên Thánh Cung, cho nên không đồng loạt xông lên, chỉ phân ra hai người, từ hai bên lao về phía Tứ Nương.
Người chưa tới, công kích của Linh giai đã tới. Cương khí hung mãnh hội tụ vào vị trí Tứ Nương, ý đồ áp bách không gian hoạt động của nàng.
Tứ Nương đang quan sát Đường Phong, không bởi vì kẻ địch có hai người mà hoảng sợ, khi thấy Đường Phong nháy mắt, không hề do dự, thò tay rút Viêm Nhật Kiếm đeo bên
hông ra.
Một vòng hào quang đỏ bừng hiện ra, mang theo âm thanh thanh thúy như phượng gáy, một con Hỏa Phượng Hoàng xuất hiện sau lưng Tứ Nương, dang rộng hai cánh ra, phóng nhãn nhìn qua, giống như trên người Tứ Nương mọc ra hai cánh, xinh đẹp đến cực điểm.
- Không khí lúc này nóng như lửa đốt.
Hỏa hệ linh khí trong phạm vi mười dặm dưới sự ảnh hưởng của Hỏa Phượng Hoàng tụ tập lại đây, trở nên hỗn loạn cuồng bạo vô cùng, giống như những hỏa tinh, trong nháy mắt, trong phạm vi mười dặm biến thành một biển lửa! Hỏa diễm thêu đốt hừng hực mấy ngày liền, ánh lửa làm cho cảnh vật xung quanh trở nên vặn vẹo.
- Thần binh Viêm Nhật?
Ngũ Triêu Dương là người biết hàng, vừa rồi lực chú ý chỉ tập trung vào La Ngọc Thạch Tâm giấu ở vị trí ngực của Tứ Nương, cho nên không nghĩ đến trường kiếm đeo bên hông của nàng lại là Viêm Nhật Kiếm bài danh thứ ba trên Thần Binh Phổ!
Hơn nữa nhìn tư thế Tứ Nương hiện giờ, hiển nhiên đã đạt đến cảnh giới kiếm linh gia thân.
Cầm trong tay thần binh, lại có kiếm linh, dù Tứ Nương chỉ là một Linh giai hạ phẩm, cũng làm cho Ngũ Triêu Dương muốn ra tay với nàng cũng khó khăn.
- Mau lui lại!
Ngũ Triêu Dương quyết định thật nhanh, lập tức ra lệnh cho hai tên Linh giai đang đánh về phía Tứ Nương.
Nhưng hắn kêu lên đã trễ, hai người này đã vọt tới trước mặt Tứ Nương, dù tốc độ nhanh cỡ nào, cũng không cách nào trong thời gian ngắn tránh khỏi phạm vi công kích của Tứ Nương.
Viêm Nhật Kiếm trên tay giống như một con Hỏa Long công kích, mãnh mẽ quét qua hai người, chỉ một kiếm, liền thiêu đốt cương khí hộ thể của hai người không còn, hai người kia kêu đau một tiếng, dù chưa trí mạng, nhưng vị trí bị Hỏa Long quét trúng đang bốc cháy. Mặc hai người dập thế nào, cũng không thể dập tắt ngọn lửa này.
Đây không phải hỏa diễm bình thường, đây là hỏa diễm của Hỏa Phượng, một khi bị đốt, dù không chết cũng mất một lớp da!
Sau khi Ngũ Triêu Dương hô xong câu kia, đang muốn lao về phía Tứ Nương, nữ nhân này cầm thần binh trong tay, lại có thể khu động kiếm linh, đã không thể dùng thực lực Linh giai hạ phẩm để cân nhắc, trừ phi hắn tự thân xuất mã, nếu không không thể đối phó được người này.
Nhưng hắn tính toán thế nào cũng tính xót Đường Phong!
Thân thể Ngũ Triêu Dương vừa động, liền phát giác được dưới xương sườn thấy lạnh vì có người đánh úp, vội vàng nhảy qua bên cạnh, tuy tránh được đạo công kích này, nhưng Ngũ Triêu Dương lại đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Bởi vì đạo công kích này ẩn giấu đến cực điểm, nhưng lực sát thương chứa trong đó, chỉ có Linh giai trung phẩm cao thủ mới có thể phát ra!
Hồ nghi quay đầu nhìn quanh, xuất hiện một màn làm cho Ngũ Triêu Dương muốn thổ huyết.
Hai tên đệ tử Thiên Thánh Cung vừa đứng chung với hắn một bị đâm xuyên tim, một bị cắt cổ, đang nằm dưới đất.
Đây chính là Linh giai cao thủ! Tại sao lại bị người ta đánh lén dễ dàng giết chết như vậy? Mà người khởi xướng, lại chính là tên tiểu tử Thiên giai trung phẩm bị mình phong ấn kinh mạch!
Tên Thiên giai trung phẩm vào lúc này, trên tay cầm một thanh trường kiếm nhỏ máu, lạnh lùng đánh giá hắn. Làm cho Ngũ Triêu Dương hoảng sợ chính là, cảnh giới hiện tại của hắn, đã không phải là Thiên giai trung phẩm, mà là Linh giai trung phẩm!
Từ Thiên giai trung phẩm đến Linh giai trung phẩm, khoảng cách này quá lớn. Thiếu chút nữa Ngũ Triêu Dương cho rằng mình đã nhìn lầm.
Nếu đây mới là thực lực chân chánh của hắn, có thể đánh lén giết chết hai Linh giai hạ phẩm không có gì là lạ. Bọn họ đang bị Hỏa Phượng Hoàng của Tứ Nương hấp dẫn, còn sợ gì một tên Thiên giai trung phẩm đã bị phong ấn kinh mạch làm tổn thương đến mình chứ?
Ưu thế tuyệt đối của Thiên Thánh Cung, đã bị phá vỡ! Ngũ Triêu Dương lúc này thấy một cái bẫy rập, cái bẫy quá tinh xảo, làm cho mình cam tâm tình nguyện nhảy xuống bẫy rập!
- Ngươi làm cách nào cởi bỏ phong ấn kinh mạch?
Vấn đề này làm Ngũ Triêu Dương nghĩ mãi cũng không ra, cho dù Đường Phong có thực thực lực Linh giai trung phẩm đi nữa, cũng không thể xem phong ấn kinh mạch như bọt nước.
- Ta muốn là được.
Đường Phong cười khẽ một tiếng, sau khi tu luyện Linh Quyết đã không có bất kỳ nhân tố bên ngoài nào có thể quấy nhiễu đến cương khí của hắn, bí mật cỡ này làm sao có thể nói cho địch nhân biết chứ?
Trong hoàn cảnh khắc nghiệt như Vân Hải Chi Nhai, Đường Phong cũng đã đi qua, còn sợ Ngũ Triêu Dương động tay động chân sao?