Vô Thường

Chương 585: Chương 585: Luận bàn không công bằng.




- Đúng rồi.

Đường Duệ đột nhiên truyền âm nói:

- Nha đầu nhà lão Tứ rất thích thanh kiếm này, đã từng nhiều lần vòi vĩnh nhưng ta lại không cho. Nói đến mới nhớ, ở nhà của lão Tứ có một khối vạn niên hàn ngọc, đeo trên người có thể ngưng thần tĩnh khí, tru tà bất xâm, ngoài ra còn có thể gia tăng tốc tộ hấp thu thiên địa linh khí khi tu luyện, cũng là một khối ngọc tốt.

Khóe miệng Đường Phong nhảy liên, cảm kích nói với Đường Duệ:

- Đệ tử thụ giáo.

Sợ là lão gia hỏa này đã nhìn ra mình cũng không mặn mà lắm với thanh kiếm này nên mới vụng trộm chỉ bảo để mình dùng nó đổi lấy vật có ích hơn với bản thân. Đọc tâm thuật, quả nhiên rất giỏi! Đường Phong thầm nghĩ sợ rằng sau này ở trước mặt lão tổ tiên phải thu liễm tất cả thần sắc biến hóa lại thôi, bằng không chỉ một biến hóa nhỏ cũng có thể khiến hắn đoán ra được tâm tư của bản thân mất.

Vạn niên hàn ngọc? Cũng có thể đổi lấy xem sao. Tuy rằng đã đạt đến Thiên Nhân Hợp Nhất khiến tốc độ hấp thu linh khí của bản thân rất nhanh nhưng tác dụng ngưng thần tĩnh khí, tru tà bất xâm đối với mình cũng có chút tác dụng

Thật ra cũng không thể trách Đường Phong không ưu thích thanh kiếm này được. Thanh kiếm này tuy rằng là thiên binh, cũng đã có một chút linh tính, nhưng vẫn còn cách thần binh một khoảng khá xa. Trên tay Đường Phong đã có quá nhiều thiên binh rồi, sử dụng Độc Ảnh cũng rất thuận tay nên nếu cầm lấy thanh thiên binh Hoa ca này thì nó cũng chỉ có một kết cục là bị phủ bụi thôi.

Nhận tổ đại điển bắt đầu rất náo nhiệt, kết thúc cũng không kém. Trong những thứ Đường Phong được hai vị gia chủ ban cho không thứ nào không khiến mọi ngươi đỏ mắt cả.

Ban ngày qua đi, mọi người liền tản ra. Trong đại trạch của Đường gia, mỗi phòng đều đang bàn luận hoặc xoắn xuýt việc Đường Phong nhận được ban thưởng...

Sắc mặt Đường Long âm trầm, vỗ lên bàn một cái, tức giận nói:

- Dựa vào gì? Chỉ là một tiểu tử vừa trở về từ thế tục, hai vị lão tổ vừa gặp mặt đã ban thứ tốt cho hắn rồi. Thực lực của Đường Long ta trong gia tộc đã đạt đến Thiên giai thượng phẩm, sao không hề thấy lão tổ ban thưởng gì chứ?

Đường Hổ ở một bên cười ngu ngơ, an ủi:

- Đại ca đừng nổi giận, chỉ là thập thất đệ vừa mới trở về, hai vị lão tổ đau lòng khi thấy hắn phải chịu khổ ở bên ngoài nên mới ban thứ tốt cho hắn thôi.

- Vì vậy sao?

Đường Long càng trở nên giận dữ.

- Hắn giờ mới chỉ là Thiên giai hạ phẩm, có tài đức gì mà chiếm được Bất Tử Kim Đan và thiên binh Hoan Ca chứ? Thứ này chỉ có cho Đường Long ta mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất của nó. Chẳng lẽ lại trông vào hắn để phát triển gia tộc sao? Người được lựa chọn tham gia gia tộc đại bỉ lần này là Đường Long ta mà không phải là Đường Phong hắn!

- Đủ rồi!

Đường Phá Thiên giận dữ quát lên một tiếng:

- A Long, đều là huynh đệ một nhà, ai đạt được chỗ tốt lại không giống nhau, không được phép ở sau lưng chê bài này nọ. Đường Phong mặc dù mới vừa trở về từ thế tục, nhưng năm nay hắn chưa đầy mười tám đã là Thiên giai hạ phẩm, còn ngươi, tu vị của ngươi lúc mười tám tuổi ra sao?

Đường Long bị cha mình răn dạy, há to miệng nhưng không dám phản bác lời nào, vì hắn lúc mười tám quả thật không được như vậy.

- Bất quá quả thật cũng không công bằng.

Bụng của Đường Phá Thiên cũng tràn ngập oán khí.

- Không được, lần này nhi tử của lão Ngũ nhận được chỗ tốt, ta phải tìm lão Ngũ nói chuyện, ít ra cũng phải khiến hắn nôn ra một chút huyết mới được, không thì khó mà tiêu được cơn giận trong lòng ta.

Đường Chiến Thiên chính là như vậy, tuy rằng hiểu được đạo lý nhưng bụng dạ hẹp hòi, nói chuyện cũng hơi âm độc một chút.

Trong phòng Đường gia lão Nhị Đường Phệ Thiên. Đường Phệ Thiên lúc này đang nhìn nhi tử xuất sắc nhất của mình, mở miệng hỏi:

- Tử Thư, ngươi đối với việc hôm nay cảm thấy thế nào?

Đường Tử Thư khẽ cười một tiếng:

- Thập thất đệ rất được hai vị lão tổ ưu ái, tư chất bản thân lại bất phàm, qua một thời gian nữa thì địa vị của hắn ở Đường gia có lẽ còn cao hơn cả Ngũ thúc, việc tấn chức Linh giai trung phẩm cũng không phải là không thể. Nếu đến lúc đó, Đường gia có lẽ sẽ huy hoàng hơn giờ rất nhiều. Huống chi Ngũ thúc và ngũ thẩm cũng là Linh giai cao thủ, xem như là trụ cột vững chắc của Đường gia. Vậy nên hài nhi chuẩn bị thân cận với thập thất đệ hơn chút nữa.

Vẻ mặt Đường Phệ Thiên vui mừng, nói:

- Trong số tam đại để tử của Đường gia chỉ có ngươi là hiểu chuyện nhất, điều này khiến ta rất yên tâm. Ngươi có thể nhìn xa như vậy cha cũng rất vui, bất quá. . . Ánh mắt của mấy huynh đệ tỷ muội của ngươi còn thiển cận, đỏ mắt vì ban thưởng của hai vị lão tổ. Tử Thư ngươi thân là đại ca, phải ước thúc bọn hắn nhiều hơn mới được, đừng để bọn chúng đến Thính Tuyền Cư gây rối. Đều là ngươi một nhà cả, cũng không cần thiết phải làm căng quá. Phải nhớ kĩ, người có thể dùng tính mạng để bảo hộ ngươi lúc nguy hiểm chỉ có người nhà thôi!

- Vâng, hài nhi xin ghi nhớ trong lòng.

Đường Tử Thư đáp.

Đường Phệ Thiên thở dài một tiếng, không khỏi nhớ lại cảnh đại ca dùng thân ngăn địch trong trận chiến với Chung gia lúc trước. Năm đó năm huynh đệ lúc ở nhà đều có một chút xích mích với nhau, nhưng khi ra chiến trường thì mọi người là một chỉnh thể, là người một nhà chân chính.

Trong phòng của Đường gia lão Tứ giờ đã nháo nhào cả lên vì nha đầu bảo bối Đường Điểm Điểm của Đường Chiến Thiên đang phát tác tính tình đại tiểu thư của mình.

- Tức chết nhân gia rồi, tức chết nhân gia mất thôi, cha. . .

Đường Điểm Điểm xoa con mắt đỏ bừng vọt vào trong thư phòng của Đường Chiến Thiên, theo sau là cả một đám tỳ nữ, thần sắc của tất cả đều nơm nớp lo sợ.

Đường Chiến Thiên đang đọc sách lúc đêm, thấy bộ dáng của con gái như vậy không khỏi vừa sợ vừa giận, tranh thủ để quyển sách đang cầm trên tay xuống chạy ra đón nói:

- Điểm Điểm, Điểm Điểm của ta, có chuyện gì vậy? Nói cho phụ thân biết ai khi dễ ngươi, phụ thân sẽ đi vặn cái đầu của hắn xuống!

- Ô ô. . .

Hai bàn tay nhỏ bé của Đường Điểm Điểm nắm lại thành quyền, hốc mắt không hề có một giọt nước mắt, hơi mềm giọng lại nói:

- Thập thất đệ khi dễ người ta!

- Cái gì?

Đường Chiến Thiên giận tím mặt

- Tiểu tử vô liêm sỉ này, lớn lên bộ dáng cũng đường đường, sao mới vừa về Đường gia đã khi phụ ngươi! Quá ghê tởm. Nói cho phụ thân biết có phải hắn đã phi lễ ngươi không? Phi lễ chỗ nào rồi hả?

Sắc mặt Đường Điểm Điểm đỏ lên, dậm chân nói:

- Phụ thân, thập thất đệ không có phi lễ ta.

Đường Chiến Thiên thở phào một hơi, an ủi:

- Nữ nhi ngoan, vậy hắn khi dễ ngươi thế nào? Có muốn phụ thân giáo huấn hắn giúp ngươi không? Phụ thân giờ liền đi đánh gãy tay chân của hắn, cho hắn biết tại sao hoa lại hồng!

- Tốt tốt.

Đường Điểm Điểm vỗ tay nói

- Đừng đánh độc ác quá, chỉ cần cướp thanh Hoan Ca Kiếm về là được, ngàn vạn lần đừng đả thương thập thất đệ.

- Nữ nhi ngoan, chờ ta.

Đường Chiến Thiên hấp tấp xông ra ngoài nhưng mới chỉ qua mười lần hô hấp đã vội vã chạy về, nhìn nữ nhi bảo bối của mình từ trên xuống dưới một lần, mở miệng nói:

- Điểm Điểm, ngươi có phải muốn thanh Hoan Ca Kiếm không, vậy nên mới đến đây lừa ta?

Đường Điểm Điểm vểnh môi lên nói:

- Ta chính là thích thanh kiếm này, đã từng tìm đến lão tổ nhiều lần hắn cũng không có cho ta. Nhưng giờ thập thất đệ vừa trở về lão tổ đã tặng cho hắn rồi, lão tổ thật quá bất công, ô ô. . . Ta không cam tâm. Phu thân, ngươi giúp ta cướp về đi.

Đường Chiến Thiên ho khan một tiếng, quay lại ngồi xuống bàn, gãi má nói:

- Điểm Điểm a, không phải phụ thân không muốn ra mặt giúp ngươi, mà Đường Phong chỉ là một vãn bối, phụ thân sao lại không biết xấu hổ mà ra tay với hắn được?

- Phụ thân ngươi sợ bị Ngũ thúc đánh thì đúng hơn!

Đường Điểm Điểm nói trúng tim đen.

- Sao có thể chứ?

Đường Chiến Thiên mạnh miệng nói:

- Ngũ thúc của ngươi rất tốt, ta với hắn lại là huynh đệ thủ túc, sao hắn lại đánh ta được?

- Vậy ngươi giúp ta cướp Hoan Ca Kiếm về đi!

Đường Điểm Điểm đắc thế không buông tha người.

Đường Chiến Thiên thật ủy khuất muốn chết, vẻ mặt đưa đám nói:

- Con gái a, ngươi làm vậy không phải là muốn mạng của ta sao? Vật kia chính là do tổ gia gia ban thưởng cho Đường Phong đấy, nếu để cho người biết ta động thủ cướp đoạt thì ta không phải sẽ bị lột cả da ra à?

- Phụ thân vô dụng!

Miệng Đường Điểm Điểm càng vểnh lên cao hơn.

Đường Chiến Thiên nhất thời khí huyết dâng trào, lòng đầy căm phẫn, thiết chút được đã nhịn không được muốn thể hiện trước mặt con gái, nhưng cuối cùng vẫn là lí trí chiếm thượng phong, trầm ngâm chốc lát nói:

- Điểm Điểm, phụ thân dạy ngươi một chiêu. . .

Phải làm như vậy, như vậy ... Đường Điểm Điểm nghe xong mặt mày liền hớn hở, lập tức đi làm ngay.

Bình minh ngày thứ hai vừa ló dạng, Đường Phong mới rời giường đã nghe có người gọi mình ngoài sân, nghi hoặc ra ngoài xem xét thì thấy ngoài đó đang có ba người trẻ tuổi mặt hơi quen đứng đó.

Ba người này hẳn là gặp ở nhận tổ đại điển hôm qua, chỉ là lúc đó người nhiều như vậy nên nhất thời Đường Phong cũng không biết nên xưng hô với bọn hắn như thế nào nữa.

- Thập thất đệ!

Thấy Đường Phong đi tới, ba người ôm quyền hô.

Đường Phong đáp lễ, chần chờ nói:

- Ba vị đây là. . .

- Ta là thất ca của ngươi Đường Chính Khí!

- Ta là cửu ca của ngươi Đường Hạo Khí!

- Ta là thập tam ca của ngươi Đường Bá Khí!

Chúng ta là đệ tử của Tứ Phòng!

Ba người đồng thanh nói.

- A, là đệ đệ của Lục tỷ sao?

Đường Phong bừng tỉnh đại ngộ nhưng lòng cảm thấy hơi buồn cười. Tuổi của ba huynh đệ này cũng không lớn lắm, còn chưa tới hai mươi, chỉ chừng mười tám, mười chín tuổi thôi. Bọn hắn tới đây để làm gì thì Đường Phong cũng đã hơi đoán được, đại khái là vì Hoan Ca Kiếm đây mà.

Chỉ là Đường Phong không ngờ đến vị Lục tỷ kia lại không tự ra mặt gặp mình mà tìm vài người khác đến giúp đỡ, đang muốn chơi trò gì đây?

Đường Phong tuy rằng đã đoán ra nhưng vẫn giả bộ hồ đồ, mở miệng hỏi:

- Không biết mới sáng sớm mấy vị ca ca đã đến tìm Đường Phong có chuyện gì quan trọng không?

- Minh nhân không nói ám thoại, chúng ta đến tìm ngươi để luận bàn.

Vẻ mặt Đường Chính Khí đắng chát, thật sự là do mình bị vị tỷ tỷ kia ép buộc, nếu không sao mới sáng sớm đã đến phá giấc mộng đẹp của người khác được?

- Luận bàn?

Lông mày Đường Phong nhíu lại, lúc này mới cẩn thận nhìn thực lực của ba người một chút.

Dùng bốn chữ là có thể hình dung được. . . Vô cùng thê thảm!

Thực lực của Đường Chính Khí cao nhất trong ba người nhưng cũng mới là Địa giai thượng phẩm, còn hai người còn lại chỉ là Địa giai trung phẩm thôi. Thực lực bực này nếu đặt trong thế tục thì cũng tính là một hảo thủ, nhưng ở linh mạch chi địa này thì có chút không đủ nhìn.

Người tu luyện ở thế tục, đa số đều là trưởng thành từ thực chiến. Còn mấy đệ tử Đường gia này lại xa rời thực tế, nhắm mắt làm liều, đau khổ tu luyện cũng chỉ tăng trưởng được thực lực, nhưng nếu thực sự đánh nhau thì chỉ cần một Địa giai hạ phẩm ở thế tục cũng đủ để xử lý bọn hắn nhẹ nhàng rồi.

Đương nhiên đây cũng không phải là chuyện tuyệt đối. Trong linh mạch chi địa cũng có rất nhiều người bước chân vào đường chính, thông qua chiến đấu để nâng cao thực lực của mình. Những người kia, không ai không phải là cao thủ đương thời cả.

Đường Phong nhịn cười, nghiêm mặt hỏi thăm:

- Mấy vị ca ca, đều là huynh đệ một nhà, luận bàn gì đấy e là không tốt lắm đâu?

Đường Bá Khí nói:

- Có cái gì không tốt, chính vì mọi người đều là huynh đệ nên mới cần thông qua luận bàn để bồi dưỡng thêm tình cảm, cũng có thể bổ xung tích lũy một số kinh nghiệm chiến đấu hữu ích...

Đường Phong xem chừng nếu hôm nay mình không đáp ứng luận bàn với bọn họ thì sẽ không yên rồi, liền gật đầu nói:

- Được rồi, mấy vị ca ca muốn luận bàn thế nào, có phần thưởng gì không?

Đường Hạo Khí nói:

- Đương nhiên là có phần thưởng, nếu ngươi thắng thì ba huynh đệ ta từ nay về sau sẽ làm trâu ngựa, nô tỳ cho ngươi!

Đây cũng chỉ là thuận miệng nói ra thôi, vì dù cho Đường Phong có thắng thì sao hắn lại bắt ba người này làm nô bộc cho hắn được? Dù sao cũng là huynh đệ, nói ra cũng khó coi. Hơn nữa, Đường Phong vừa mới trở lại Đường gia đương nhiên không dám cường thế như vậy. Theo bọn hắn nghĩ thì Đường Phong nhất định sẽ khách khí một phen. Vậy thì dù cho hắn có thắng thì phần thưởng này cũng không có hiệu lực gì cả.

Quản nhiều như vậy làm gì, Đường Phong sau khi nghe xong không chút khách khí gật đầu nói:

- Tốt.

Ba huynh đệ sững sờ, cảm giác không được ổn lắm, thầm nghĩ vị thập thất đệ này chẳng lẽ lại là người thẳng tính? Nếu không sao lại nghe phong chính là vũ chứ? Đường Chính Khí lại không hề có ý thay đổi, kiên trì nói:

- Vậy nếu ngươi thua thì phải đáp ứng chúng ta một điều kiện.

- Không có vấn đề.

Đường Phong đáp ứng một cách sảng khoái càng khiến ba huynh đệ trở nên bất an hơn.

- Thập thất đệ.

Đường Hạo Khí đứng ra nói:

- Lại nói giờ ngươi đã là Thiên giai, mà ba huynh đệ chúng ta đều là Địa giai, cho nên lần luận bàn này không được phép sử dụng Cương khí, chỉ dùng chiêu thức để phân thắng bại thôi!

- Không vấn đề gì.

- Hơn nữa là ba chúng ta đánh mình ngươi! Nghe nói người ở thế tục đều thuộc loại hiếu chiến, nếu thập thất đệ đã đến từ thế tục vậy thì kinh nghiệm chiến đấu chắc rất phong phú. Ba người chúng ta lại chưa từng trãi qua chiến đấu, việc này cũng không tính là không công bằng.

- Không tính.

Đường Phong gật đầu.

Lời cũng đã nói xong, lý lẽ cũng nêu ra đầy đủ, ba huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, kiên trì nói:

- Ra tay đi, hôm nay để ta lãnh giáo cao chiêu của thập thất đệ một chút!

Ba huynh đệ quanh năm cùng nhau luyện võ nên cũng có một bộ hợp kích chi thuật. Tuy rằng phải đối mặt Đường Phong nhưng lại không chút e sợ. Dù sao cũng không thể sử dụng cương khí, lại lấy ba đánh một, biết bao nhiêu là lợi thế cơ mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.