Lúc trước Thượng tiền bối có nói qua với hắn:
- Thập mạch khô kiệt, thiên hạ đại loạn, sẽ có vô số cao nhân tiến vào Thiên Cương đại lục.
Hiện tại liên hệ với tin tức của Tô Luyến Thủy, đã lộ ra một ít ý vị sâu xa. Tông môn kia dùng hai mươi Linh Mạch Chi Địa để làm động lực cho đại trận, nếu không có gì bất ngờ thì tiên đoán của Thiên Cốc sẽ đúng. Hai mươi linh mạch, chỉ cần hủy diệt đi một nửa, phong ấn sẽ bị bài trừ, đến lúc đó, Thiên Cương đại lục và thế giới kia sẽ hợp lại, lại thống nhất với nhau.
Trong khoảng thời gian này hai thế lực đỉnh cấp điên cuồng tranh đoạt Linh Mạch Chi Địa, nguyên nhân là làm chuẩn bị cho thời khắc đó.
- Các ngươi có biết vì sao trong thế tục không thể sinh ra Linh giai cao thủ hay không?
Thời điểm mọi người ở đây trầm tư, đột nhiên Tô Luyến Thủy mở miệng hỏi.
- Chẳng lẽ có quan hệ tới phong ấn sao?
Đường Phong tâm tư mẫn tiệp, chỉ một lát liền nghĩ đến điểm quan trong bên trong.
- Đúng vậy, cái đại trận phong ấn kia không chỉ phong ấn Thiên Cương đại lục, mà còn phong ấn cả cơ hội tấn chức Linh giai của các thế hệ có tư chất xuất chúng trong thế tục. Tuy trong thế tục linh khí rất thưa thớt, nhưng cho dù có nhiều linh khí hơn nữa, tu luyện trong thế tục vĩnh viễn không cách nào tấn chức Linh giai. Chỉ có Linh Mạch Chi Địa, ở trong Linh Mạch Chi Địa có Linh Mạch Chi Lực làm lực lượng phong ấn bị hạ thấp xuống cực điểm, chỉ có trong tình huống này mới có cơ hội tấn chức Linh giai.
Tô Luyến Thủy giải thích nói.
- Ta xxx con mụ nội nó!
Thang Phi Tiếu vỗ đùi, tức giận mắng một tiếng.
Hắn và Đoạn Thất Xích đều là người có tư chất xuất chúng, đã sớm đạt tới Thiên giai thượng phẩm đỉnh phong, nhưng lại không thể tấn chức, vốn tưởng rằng là do sát khí trên người của mình quá nặng, nhưng lại không nghĩ đến còn có một nguyên nhân này.
Nếu không nhờ có Đường Phong, chỉ sợ cả đời này của họ cũng không thể tiếp xúc với Linh Mạch Chi Địa, chứ đừng nới tấn chức Linh giai.
Hai thế lực đỉnh cấp vì muốn đột phá phong ấn này cho nên đã làm ra chuẩn bị, nếu lời của Tô Luyến Thủy không sai, Đường Phong cũng phải làm ra chuẩn bị cho mình, nhưng những thứ như linh thạch, bản thân mình lại không thiếu, còn linh mạch, hắn đã có hai nơi, một là Bạch Đế Bí Cảnh, một nơi còn lại do Chung Lộ chiếm cứ, so với hai thế lực cũng không kém hơn bao nhiêu.
- Những gì biết ta đã nói, còn hỏi điều gì nữa không?
Tô Luyến Thủy nhìn qua Đường Phong.
- Ân, tạm thời không có.
Giải quyết nghi hoặc trong lòng, đã không còn gì để hỏi.
- Vậy đã đến lúc ngươi thực hiện lời hứa rồi, thả ta rời đi.
Sắc mặt Tô Luyến Thủy lạnh như băng, nàng muốn biết Đường Phong có thật lòng tuân thủ lời hứa hay không.
- Gấp cái gì?
Đường Phong bĩu môi.
- Ta biết ngay mà, ngươi là tiểu nhân nói không giữ lời!
Tô Luyến Thủy tức giận không thôi, tuy đã chuẩn bị tâm lý khi bị lừa, nhưng thời điểm nó xảy ra, nàng vẫn có chút khó tiếp nhận.
- Ta sẽ thả ngươi đi, nhưng không phải hiện tại.
Đường Phong liếc nhìn nàng.
- Thân thể yếu ớt của ngươi hiện giờ, ngươi cảm thấy mình có thể đi được bao xa? Trước tiên nên điều dưỡng thân thể cho tốt hơn, mười ngày sau sẽ thả ngươi rời đi.
- Thật chứ?
Tô Luyến Thủy có chút không thể tin vào lỗ tai của mình, nàng cho rằng Đường Phong sẽ lừa gạt, nhưng lại không nghĩ tới hắn đang lo lắng cho thân thể của mình. Tuy hiện giờ không lo lắng về tính mạng, nhưng bị thương nặng như thế, Tô Luyến Thủy có rời đi cũng không thể đi xa được, thời gian mười ngày, cũng đủ để thân thể của nàng hồi phục không sai biệt lắm, hơn nữa thuốc chữa thương của Thiên Tú cũng không kém hơn Thiên Thánh Cung chút nào.
Nam nhân này có hảo tâm như thế sao? Tô Luyến Thủy bắt đầu xem trọng Đường Phong hơn một chút.
- Sư tỷ mang nàng đi nghỉ ngơi đi.
Đường Phong khoát khoát tay.
Mạc Lưu Tô đi đến bên người nâng Tô Luyến Thủy dậy, dẫn nàng đi về phòng, vừa đi, Tô Luyến Thủy vừa quay đầu lại nhìn, có chút không dám xác định mà hỏi thăm:
- Sư đệ của ngươi thật sự sẽ thả ta rời đi sao?
Mạc Lưu Tô cười khẽ nói:
- Sư đệ rất thiện lương, chỉ cần ngươi không trêu chọc hắn, hắn sẽ không ra tay với ngươi.
Khi thân ảnh Tô Luyến Thủy biến mất, Tiếu thúc mới mở miệng hỏi:
- Phong thiếu, cứ như vậy là thả nàng rời đi sao? Đánh rắn không chết coi chừng bị cắn ngược nha!
- Còn có thể làm gì khác sao?
Đường Phong hỏi ngược lại một câu.
Tiếu thúc biến chưởng thành đao, làm thủ thế chém ngang trước cổ của mình.
- Ngươi lên đi, ta sẽ không ngăn cản ngươi.
Đường Phong nhìn về phía Tô Luyến Thủy bĩu môi.
- Lão Đoạn lên đi, những chuyện như lạt thủ thôi hoa lão Thang ta không làm được.
Đường Phong cười một tiếng, đừng nhìn Tiếu thúc nói năng hung ác, nhưng hắn thật sự chưa nhẫn tâm tới trình độ này, giống như Đường Phong, nếu Tô Luyến Thủy đối chiến chính diện bị giết, cũng không có gì để nói, nhưng hiện tại nàng là một cô gái bị trọng thương, không phải ai cũng có đủ nhẫn tâm để hạ độc thủ.
- Không chỉ thả nàng rời đi, ta còn muốn đem ngụm ác khí lần này trả lại cho Thiên Thánh Cung!
Đường Phong nói khẽ.
- A Phong, ngươi muốn đi Thiên Thánh Cung?
Lại tỷ tâm tư tinh tế, lập tức phát giác ý đồ của Đường Phong.
- Ân.
Đường Phong gật đầu.
- Đợi địch nhân tìm tới Thiên Tú gây phiền toái, còn không bằng chủ động xuất kích giáo huấn chúng một lần nhớ đời.
- Ta sẽ đi cùng ngươi.
Lại tỷ nói.
- Ta cũng đi.
Thang Phi Tiếu nói.
Mọi người ai cũng muốn đi, Đường Phong liếc nhìn bọn họ, thản nhiên nói:
- Lấy nhân số của các ngươi, đi còn chưa đủ nhét kẽ răng của người ta, không ai còn sống để trở về, cho nên không ai được đi theo.
- Vậy còn ngươi?
Tiểu Nhã khẩn trương hỏi.
- Ta có phương pháp thoát thân, các ngươi đừng lo lắng, các ngươi cũng biết chuyện không nắm chắc ta không bao giờ làm.
Đường Phong an ủi một tiếng.
- Ta đi cùng ngươi.
Nha đầu đứng ra, lần trước Đường Phong đi Bạch Đế Bí Cảnh nàng không đi theo, nhưng lần này dù nói thế nào nàng cũng đi theo.
- Được.
Đường Phong gật đầu, Linh Khiếp Nhan đi theo mình tuyệt đối không có gì nguy hiểm, nàng bất đồng với người khác, chỉ cần trốn trong Bất Phôi Giáp hoặc trong cương tâm của mình là được.
- Chuyện mà Tô Luyến Thủy vừa nói các ngươi cũng nghe được, cho nên tranh thủ trong khoảng thời gian này tu luyện đi, linh thạch đừng tiết kiệm, nên dùng thì cứ dùng, tận lực đề cao thực lực, nếu không khi phong ấn vừa vỡ, khi đó Thiên Tú của chúng ta chẳng khác gì thịt cá mặc người ta xử lý.
Đường Phong dặn dò một tiếng.
Hắn nhớ tới không ít chuyện.