Thế đi của Lâm Nhất cực mạnh, qua trong giây lát xông đến trước người của người cản đường. Trong khi hắn vung lên Thiết Bổng nện xuống, chợt thấy dị trạng, đã mặc kệ rất nhiều, hạ thủ không lưu tình chút nào. Chỉ một tiếng “Ầm!”, người dưới chiếc gậy đó liền hóa thành một đống máu thịt.
Nỗi kinh ngạc trong lòng vẫn còn, thần sắc của Lâm Nhất lại biến đổi, chợt chắn Thiết Bổng trước người, liền nghe được một tiếng “Ầm!”, một viên châu màu xanh đen bắn nhanh mà quay về. Hai cánh tay hắn chấn động, thân hình khó có thể tự giữ, không ngờ lại bay ngược ra sau, thiếu chút nữa đụng vào Nhạc Thành Tử đang chạy tới.
Có người kinh ngạc nói:
- Ngươi thật đúng là học được bản sự rồi, ứng biến nhanh như vậy...
Cùng lúc đó, tu sĩ của Thiên Hợp Môn đã truy đuổi tới sát bên một già một trẻ đó, lại hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn về phía trước.
Thân hình của Nhạc Thành Tử chợt dừng lại trong lúc bay nhanh. Ông ta thường thấy sóng to gió lớn, trong lúc nhất thời có chút choáng váng. Sao lại toát ra một người tới, còn là một cô gái trẻ tuổi có tu vi không thấp chứ? Nàng ta mới vừa ra tay tương trợ, rồi ngược lại đánh lén. Là địch, hay là bạn?
Trên hẻm núi, chỗ xa vài chục trượng trước bốn người, nghênh không mà đứng một người con gái tuổi còn trẻ. Nàng ta một bộ y phục hồng nhạt theo gió phiêu dật, thân thủ uyển chuyển động nhân. Dung nhan xinh đẹp ấy hàm chứa nỗi giận dỗi lại mang nụ cười, lại lộ ra một loại mị hoặc khó tả khôn xiết. Mà trên mặt ngọc nhỏ và dài của nàng lại nâng một vật lơ lửng trên không trung, chính là viên châu làm người ta sợ hãi đó!
Sau khi nữ tử lầm bầm lầu bầu, ánh mắt liếc nhẹ nhàng. Thấy thần sắc của bốn người đối phương không chừng, nàng ta tự giác thú vị, nhịn không được, không ngờ lại cười 'khì' ra tiếng, lại vung nhẹ ống tay áo, giữa thờ ơ, không để lại dấu vết thu hồi vật trên tay.
Thân hình của Lâm Nhất rơi xuống, không kìm nổi nhíu mày. Tám mươi năm không gặp, cô gái này đã có tu vi của Nguyên Anh trung kỳ, chỉ sợ càng thêm khó có thể đối phó. Chỉ có điều, nhìn tình hình của cô ta dường như đặc biệt tới vì mình. Sao cô ta có thể tìm được chỗ này chứ?
Nhạc Thành Tử ở bên cạnh nhìn cô gái kia một cái, ngược lại theo dõi Lâm Nhất, trong thần sắc đều là thấp thỏm. Đoạn đường này đi tới, đối thủ có thể nói là một người so với một người cường đại, người sau mãnh liệt hơn so với người trước, khiến người ta mệt mỏi ứng phó, hơn nữa mệt nhọc không chịu nổi. Mà tiểu tử này không chỉ có càng thêm sâu không lường được, ngược lại tinh thần vững vàng. Tuy nói là đại đạo quy nhất, nhưng mà người trong đạo này, lại mỗi nơi không giống nhau a!
Hai phe địch ta hãy còn đánh túi bụi, bỗng xuất hiện thêm một bên thứ ba ý đồ đến không rõ, khiến cho tình hình trong hẻm núi nhiều hơn mấy phần khác thường, trong lúc nhất thời, giằng co lẫn nhau.
Vị lão giả của Thiên Hợp Môn kia phẫn hận không dứt, lại hồ nghi không chừng. Đồ đệ chết rồi, lại mất đi hai vị sư đệ, huyết hải thâm cừu như thế há có thể nào dễ dàng bỏ qua. Mà việc đã đến nước này, nếu có sơ suất, chỉ sợ là báo không được thù, ngược lại phải ôm hận mà về!
Làm sơ tự định giá, lão giả và đồng bạn một bên kia thay đổi ánh mắt, liền chắp tay nói với cô gái kia:
- Tả Phàm và sư đệ Liêu Trọng của Thiên Hợp Môn, bái kiến vị đạo hữu này!
Lão ta thấy đối phương hãy còn nhìn chằm chằm Kim Đan tiểu tử, bèn cố nén tức giận, trầm mặt chất vấn nói:
- Hai bên vốn không quen biết, hơn nữa không oán không cừu, ngươi vì cái gì giết sư đệ ta?
Thấy sư huynh nói xong lời, vị tu sĩ được gọi là Liêu Trọng của Thiên Hợp Môn cũng phụ họa theo nói:
- Hãy còn không biết đạo hữu đến từ tòa Linh sơn đó, nên xưng hô như thế nào đây, ngày khác ổn thỏa tới cửa bái phỏng!
Trong lời nói của hai người này, có thể nói là vừa đấm vừa xoa, mà dụng ý lại có thể nhìn thấy một cách dễ dàng. Tu vi của cô gái này không thấp, không rõ lai lịch, địch ta khó phân biệt, nếu có thể dọ thám biết lai lịch của cô ta, ngày sau có tính toán không muộn. Dù sao ân oán giữa một già một trẻ kia vẫn chưa chấm dứt, trước mắt không nên gây thù hằn quá nhiều.
Nghe được hai người nói như thế, cô gái kia chớp chớp ánh mắt vô tội, hỏi ngược lại:
- Vị đạo hữu này sao thật oan uổng người chứ? Thiên Đạo Môn trên dưới, tính cả tổ sư bên trong, đều biết Hoa Trần Tử ta cũng không giết người. Thiên Hợp Môn ngươi có thể tùy ý vu oan hãm hại ta hay không...
Nghe vậy, hai người của Thiên Hợp Môn thần sắc khẽ biến, nhất thời không biết phải trả lời như thế nào. Nữ tử kia lại không cho là đúng nhoẻn miệng cười hì hì, tay vân vê lọn tóc, ánh mắt liếc nhìn Lâm Nhất nói:
- Kẻ giết người, chính là Lâm Nhất đấy!
Thấy người kia trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau, nàng ta ra vẻ không biết, ngược lại càng thêm đắc ý, nhân cơ hội giễu cợt nói:
- Tiểu tử này nha, nhìn như lỗ mãng thô bỉ, thật ra gian xảo như hồ, nhát như chuột, xấu xa nhất rồi! Đúng là nhiều người cũng nếm qua thu thiệt của hắn. Ta... ta hận chết hắn rồi!
Cô gái này lời nói tới cuối cùng, dường như thật sự gặp được kẻ thù lớn vậy, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là bộ dáng oán hận! Với nàng mà nói, không phải như thế sao! Nhiều năm cực khổ, bị hủy hoại chỉ trong chốc lát; bế quan canh chừng ma trủng tám mươi năm, vẫn hai tay trống không. Đây hết thảy, đều là nghiệt do tiểu tử này tạo nên a!
Hai người của Thiên Hợp Môn lại thay đổi ánh mắt, trong ngạc nhiên lẫn nhau, nhiều hơn có chút sắc mặt vui mừng! Người tới không phải địch tức bạn! Nhìn tình hình này, là kẻ thù của Kim Đan tiểu tử kia tìm thấy rồi! Mà Thiên Đạo Môn có thể nói là đệ nhất tiên môn của Lương Châu, không người nào dám trêu. Nếu có thể liên thủ cùng cô gái này...
- Phì!
Lâm Nhất bị người mắng ác một hồi, hắn không kìm nổi phun nước bọt, hất cằm lên với đối phương. Vừa nhìn thấy Hoa Trần Tử đột nhiên xuất hiện cũng như giúp mình giết đối thủ, khiến cho có chút kinh ngạc. Chẳng lẽ là nhận lầm người? Nhưng mà ngẫu nhiên liền gặp thủ đoạn độc ác đánh lén, hắn giờ mới hiểu nữ tử gặp được này, chính là ma nữ kia không thể giả được!
Năm đó, nếu không phải Hoa Trần Tử kia, Lâm Nhất sao lại có tám mươi năm trong ma trủng chứ? Cô gái này vẫn xảo trá đa trí như trước, giờ này lại lai giả bất thiện!
- Hoa Trần Tử! Ta mặc dù không phải người tốt lành gì, lại cũng không phải là lão yêu tinh xấu xa không chịu nổi gì mà ngươi nói! Không cần dài dòng! Nếu muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi, ngươi bạo gan đến đây là được rồi...” Trong giọng nói của Lâm Nhất hiển lộ ra hết cuồng vọng, trong tay Thiết Bổng đưa ngang một cái, bày ra tư thế động thủ. Chỉ có điều, Nhạc Thành Tử bên cạnh lại thần sắc vừa động, lặng lẽ đến gần bên cạnh hắn, giữa hai người có thể đụng tay đến.
Hoa Trần Tử kinh ngạc, lập tức mặt đẹp đỏ bừng lên, chỉ tay Lâm Nhất cả giận nói:
- Ngươi... Tiểu tử thúi! Ai là lão yêu tinh? Ta bị ngươi tức chết á...
Lão giả gọi là Tả Phàm của Thiên Hợp Môn vội vàng xen vào nói:
- Hoa đạo hữu an tâm chớ vội! Tả mỗ nhất định vì cô xuất ngụm buồn phiền này...” Lão ta còn chưa dứt lời, người còn lại tâm lĩnh thần hội, tế ra phi kiếm liền muốn động thủ.