Tiếng bị bỏng “xì xì...” đột nhiên truyền đến. Lâm Nhất vội vàng ngưng thần nhìn lại. Hai con Hỏa Giao kia đang thiêu đốt linh lực trên Huyền Thiên thuẫn. Thân khiên dày hơn trượng đang chậm rãi tan rã! Cùng lúc đó, hai đạo kiếm quang lần nữa mang theo sát khí ác liệt đến trước mặt.
Lâm Nhất nâng lên hai hàng lông mày, ngầm phun nước bọt. Nếu cứ tiếp tục dây dưa, Nhạc Thành Tử hẳn phải chết không nghi ngờ! Đến lúc đó, sức một mình độc đấu bốn tên Nguyên Anh cao thủ, kết quả có thể tưởng tượng được! Mà ngưỡng cửa của Nguyên Anh này một ngày không thể vượt qua, bản thân mình trên tu vi khó tránh khỏi bị giật gấu vá vai, chỉ bị động chịu bị đánh! Ta phun nước bọt vào!...
Huyền Kim Thiết Bổng bỗng nhiên xuất thủ, hai tiếng “Ầm, ầm” đánh bung ra phi kiếm tập kích. Lâm Nhất đột nhiên rút lên thân hình, song chưởng vung nhanh, vũ động một mảnh ảo ảnh. Giữa bất chợt, 36 đạo thủ quyết kết thành “Nhân ma ấn” bị hắn tế ra mạnh mẽ. Giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện một thanh đại phủ màu xanh đen, mang theo thiên uy huy hoàng và khí thế không thể cản trở, ầm ầm bổ về phía trước.
Tu sĩ của Thiên Hợp Môn mới đầu còn vì sự dũng mãnh của Lâm Nhất mà kinh ngạc. Thế nhưng sau khi giao thủ, tâm tư có kiêng kỵ này liền bay tới ngoài chín tầng mây. Một tên tiểu bối mà thôi, mặc dù có nghịch thiên, hắn vẫn là một tên tiểu bối mà thôi! Hai vị Nguyên Anh cao thủ liên thủ đối phó một tên tu sĩ Kim Đan, truyền ra ngoài đều mất mặt a ! Bất quá, tiểu tử này có thể chết cũng không tiếc!
Ai ngờ tình hình nghịch chuyển, một thanh đại phủ chân chính nghịch ngay đầu bổ tới ngay đầu, hai vị Nguyên Anh cao thủ không khỏi biến sắc!
Đây là cây búa do pháp lực kết ra sao? Đây là một tòa núi nhỏ do mây đen quấn quanh từ trên trời giáng xuống, sát khí thô bạo như cuồng phong cuồn cuộn, đều có uy thế càn quét vạn vật, khiến người không sanh được nửa phần ý niệm chống cự!
Đây là muốn giết người, hay là khai thiên lập địa?
Đại phủ tới đâu, giống như thiên uy hướng tới đó, tan tác mà không thể cản trở! Hai con Hỏa Giao bị đánh nát tan tành. Sát khí vô thượng điên cuồng tập kích đến!
Thầm hô không ổn, hai vị tu sĩ của Thiên Hợp Môn muốn bứt ra tránh né, nhưng không kịp rồi!
Chỉ thấy hắc phong gào thét, mây đen ngập đầu, sát khí cuồng bạo lập tức vùi lấp hết thảy! Một người đứng mũi chịu sào, không kịp hét thảm, liền bị nghiền thành thịt băm, ngược lại hóa thành một phanh máu đen, vì đại phủ thôn phệ sạch sẽ. Người còn lại cách nhau xa hơn một chút, có điều may mắn thoát khỏi, nhưng vẫn là khó địch lại khí thế ngập trời kia, một tiếng “Ầm!
liền chật vật bay ngược ra sau.
Đại phủ thế đi đã kiệt, ở giữa không trung chậm rãi tiêu tán. Lâm Nhất chân đạp gió mát, đứng lơ lửng trên không. Trên nét mặt lạnh lùng của hắn, lóe lên một chút rất kinh ngạc! Có một đạo huyết quang ám nhược vào thời khắc nhỏ không thể nhận biết, bỗng nhiên bay vào trong cơ thể của hắn.... Tren ma đan xanh đen trong khí hải đó, xuất hiện thêm một đường tơ máu không hiểu, yêu dị vô cùng! Mà pháp lực mới thi pháp hao tổn không ngờ lại vì vậy mà dần dần tràn đầy, so với từ trước còn hơi mạnh hơn một trù...
Đây mới hẳn là uy lực chân chính của ma ấn sao? Lấy huyết nhục của đối phương hóa thành ma lực của bản thân, cứ tiếp tục như vậy, chẳng phải là càng đánh càng mạnh sao? Nếu thật sự như thế, chẳng phải sẽ lâm vào trong sát lục vĩnh viễn không có cuối đường...
Bởi vậy có thể thấy được, vô luận là ma tu hay là yêu tu, đi là con đường cá lớn nuốt cá bé, lựa chọn chính là cái đạo Vật Canh Thiên Trạch - cạnh tranh ai mạnh nhất thì thắng, ai thích hợp nhất thì được tồn tại! Điều đó nhìn như xằng bậy, ai nói không phải chỗ của đạo lý chứ! Về phần làm thế nào lấy hay bỏ, vẫn là liên quan đến tự ngã. Bất quá, việc khó khăn nhất của thế gian này, không có gì vượt qua lựa chọn...
Suy nghĩ có chút rối loạn, hắn không kìm nổi ngầm thở phào một cái.
Hắn nhớ vào thời điểm ma tu Trúc Cơ, bằng vào phương pháp này liền có thể đánh lui Lỗ Nha của Nguyên Anh hậu kỳ. Giờ này một kích toàn lực sau khi Kết Đan, không ngờ lại có thể đánh chết Nguyên Anh tu sĩ! Uy lực của Ma ấn vẫn chưa khiến người ta thất vọng, ngược lại có chút ngoài dự đoán! Bất quá, có sát chiêu này bên người, đảm khí cũng bất giác lớn mạnh hơn không ít!
Đây hết thảy bất quá là thời gian giữa ý nghĩ nhanh quay ngược trở lại, Lâm Nhất đưa tay nắm Huyền Kim Thiết Bổng. Đường đi đã hết bị cản trở, hắn xoay người liền muốn gọi Nhạc Thành Tử. Đối phương lại đã tới gần, khuôn mặt kinh ngạc chưa tan, con ngươi trừng tròn nhẵn. Còn hai tên tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ của Thiên Hợp Môn đã đuổi theo, chỉ có điều trong thần sắc của từng người thiếu loại lớn lối và mãnh liệt trước kia, ngược lại là xuất hiện thêm mấy phần cẩn thận!
Nhạc Thành Tử vốn muốn nói hai câu, nhưng lại không thở ra hơi, lại là lên tiếng hay không, chỉ đành bất khả tư nghị lắc đầu liên tục, cũng tỏ ý Lâm Nhất đi mau. Mới vừa xuất hiện, có thể gọi là kinh thế hãi tục, khiến cho hai đối thủ kia một lần thất thần, bấy giờ mới khiến cho ông ta nhân cơ hội thoát thân! Chỉ có điều, nhìn bộ dạng thản nhiên của vị Lâm tiểu hữu này, trong lòng của ông ta lại là một trận lộn xộn không dứt!
Một tu sĩ Kim Đan, không ngờ lại đánh cho hai vị Nguyên Anh tu sĩ chính là một chết một bị thương, điều này làm sao biết chứ... ?
Lâm Nhất cũng không có thời gian đi đo lường tâm tư của người khác, hắn chỉ muốn sớm kịp thời rời khỏi nơi đây! Ma ấn vừa rồi lợi hại đấy, nhưng mà nếu đối phương có điều phòng bị, sát chiêu nói không chừng liền trở thành một chiêu đầu, dùng nữa tất chưa chắc linh nghiệm! Phải biết, ma ấn cực kỳ tiêu hao ma lực, đến lúc đó giết không được người, thua thiệt vẫn là mình. Muốn thật sự chiến thắng hai vị Nguyên Anh cao thủ, hắn tự biết không có bổn sự này.
Nhạc Thành Tử theo sau lưng, Lâm Nhất liền muốn cùng nhau rời đi, nhưng mà lại có người rất xa chặn đường đi, còn kêu gào nói:
- Ngươi... Ngươi giết sư đệ ta, hãy xưng tên ra! Thiên Hợp Môn ta không thể khinh thường...
Đây đúng là người bị đại phủ đánh bay, không dễ dàng nhặt về cái mạng, bộ dạng hãy còn chưa tỉnh hồn. Mà lão ta vừa khéo chặn đường lui của cừu địch, lại không dám cưỡng bức. Lão ta chỉ muốn ngăn cản một lát, để cho hai vị sư huynh đuổi theo tới giết một già một trẻ này.
Một vòng lẩn quẩn không ngừng này, khi nào đến cuối cùng đây? Lâm Nhất nhíu mày lại, thân hình vừa động liền chạy về phía trước, hướng về phía người vừa bay lộn ngược trở lại vừa nói chuyện dài dòng đó vung Thiết Bổng lên. Nhạc Thành Tử không dám chần chờ, theo sát phía sau. Còn hai người của Thiên Hợp Môn khác thấy kẻ thù muốn bỏ chạy, cắn răng nghiến lợi đánh tới.
Người cản đường thấy Lâm Nhất thế tới hung mãnh, vội vàng lui về phía sau. Thương thế của lão ta dĩ nhiên không nhẹ, lại bị lưỡi búa lớn dọa một lần, làm gì còn tâm tư động thủ! Một phen làm ra vẻ vừa rồi là chỉ muốn ráng chống đỡ không mất mặt thôi! Mà thân hình lão ta chưa di động, lại đột nhiên đứng thẳng bất động giữa không trung!
Người này khó có thể tin cúi đầu, một viên châu màu xanh đen xuyên qua bụng, còn có tiếng cười “Hì hì” truyền đến từ phía sau...
... ... ... ... ... ... ...