Dần dà, sơn cốc trở nên chật chội không thôi, mà thức ăn lại khan hiếm, buộc chúng phải cạnh tranh với nhau, dần dần ăn thịt đồng loại. Giao trọng sống trong môi trường tràn ngập máu tanh, bản tính tham sống sợ chết dâng cao, khiến hung tính bị kích phát...
Chẳng biết qua bao nhiêu năm, rốt cuộc giao trọng đã trở thành một trong số ít những người giả trong sơn cốc. Một ngày kia, trên vách đá chợt hiện ra một sơn động, nó cùng với mấy vị đồng bạn của mình lao vào trong đó...
Trời đất thay đổi, giao trọng lại biến thành một kẻ nhỏ yếu, tiếp tục chém giết mấy trăm năm...
Lúc trong sơn cốc chỉ còn lại mấy trăm con thần giao, thì lão giả áo bào xanh kia lại bất ngờ xuất hiện, hơn nữa còn ban thưởng đan dược...
Từ đó về sau, Giao Trọng liền mọc ra hai chân, sau đó, cùng một đám đồng bạn được đưa đến một nơi bí mật khác. Đó là một hạp cốc rất kỳ dị, trên vách đá trước động phủ, lão giả áo bào xanh từ trên cao nhìn xuống, một lần nữa ban thưởng đan dược, còn truyền thụ phương pháp thổ nạp tu luyện...
Giao trọng dần dần hình thành linh trí, mới biết được hai tòa sơn cốc lúc trước đều được gọi là Phạm Thiên cốc. Mà lão giả, tự xưng mình là chủ nhân của chúng tên là Tử Tang thánh nhân. Mà tòa động phủ kia chính là Phạm Thiên hạp...
Dựa vào đan dược của Tử Tang thánh nhân, tu vi của đám thần giao tăng vọt, lần lượt đã luyện thành hình người. Trong đó có cường giả, có thể hóa thành rồng bay lượn khắp bầu trời, còn có thể hóa thành bộ dạng tu sĩ khó phân biệt được. Mà giao trọng lại bởi vì tiến cảnh chậm chạp nên không được chủ nhân thưởng thức, đành phải trốn đến một nơi hẻo lánh một mình tu luyện...
Một ngày ngày, đột nhiên trời rung đất chuyển, Giao trọng lao ra khỏi nơi ẩn thân của mình. Mới phát hiện, những đồng bạn bốn chân của nó đều đã biến mất. Mà hạp cốc, chỗ ở của chủ nhân thì đã bị phong tỏa.
Sơn cốc trống rỗng và cũng rất thanh tĩnh, cũng không suy nghĩ nhiều, giao trọng lập tức vùi đầu vào tu luyện. Sau vài vạn năm khổ tu, rốt cuộc nó cũng có được tu vi bốn chân. Nó vội vàng đi tìm chủ nhân để tranh công, để nhận sự ban thường. Nếu không có đan dược, chỉ sợ nó sẽ vĩnh viễn là quái vật nửa người nửa yêu mất. Mà tình hình của hạp cốc vẫn trống vắng như trước...
Không còn đan dược, tu vi của nó khó tiến thêm được nữa, giao trọng vô cùng thất vọng. Nó cùng với những con thần giao bị vứt bỏ, càng trở nên mờ mịt hơn...
Đau khổ chờ đợi mấy vạn năm, giao trọng càng trở nên tuyệt vọng. Nó dụ dỗ mấy người đồng bạn đi trước mở đường, xâm nhập vào động phủ của chủ nhân để đạt được đan dược. Chỉ cần tu vi thành công, từ nay về sau có thể phiêu khoát giữa trời cao biển rộng.
Không ngờ được, cấm chế mà chủ nhân để lại lại hung hiểm dị thường, sau khi mấy người đồng bạn của nó bị chôn vùi, thân thể của Giao Trọng cũng bị phá hủy, Nguyên Thần bị vây khốn. Cho đến một ngày, đột nhiên có hai vị tu sĩ xông vào cấm chế...
Vài vạn năm trôi qua, nhìn thì như dài dằng dặc vô tận, nhưng đôi khi cũng chỉ là cái chớp mắt. Mà từ bên trong phù quang lược ảnh cả đời của Giao Trọng Lâm Nhất cũng đã có chỗ phát hiện. Thiên tế cương phong và độn pháp kinh người đều là thần thông thiên phú của Thần giao. Pháp quyết mà lão giả áo bào xanh truyền lại cũng không có chỗ nào kỳ dị, chỉ là giúp đám dị thú này có thể tu luyện mà thôi. Nhưng đan dược mà ông ta ban thước lại cực kỳ thần dị, có thể làm cho thần giao đơn giản tăng đến tu vi bốn chân...
Chọn một nơi kín đáo để nuôi dưỡng giao thú, mạnh được, yếu thua, khôn sống ngu chết. Muốn có được đan dược để đề thăng tu vi, trở thành cường giả quả thật có phần khó khăn, nhưng chắc biết là dụng ý của người đứng sau là gì. Tu vi của lão giả áo bào xanh kia chính là Thông Thiên chi nhân! Mà cái ngày ông ta dẫn theo cả bầy giao rời đi, chẳng phải cũng chính là lúc tiên vực sụp đổ sao? Tử Tang thánh nhân, Tử Tang thánh nhân...
Miệng lẩm bẩm mấy tiếng, Lâm Nhất chậm rãi mở hai mắt ra. Ở cách chỗ hắn chừng mười trượng, đám người Hoa Trần Tử và Ninh Viễn đang vô cùng lo lắng.
- Ta không sao!
Lâm Nhất thản nhiên thốt ra một câu, có chút lơ đễnh cười cười, kế đó thì chậm rãi xoay người sang chỗ khác. Trong đôi mắt, Huyễn đồng tử lập lòe. Đường đi đến động phủ này đã bị một tầng cấm chế phong bế. Dù cho chỉ nhích nhẹ một cái, thì cũng đã trải qua mấy vạn năm. Vậy nên, con thần giao bốn chân kia mới không dám bước qua lôi trì một bước. Quả thật khiến người ta được mở rộng kiến thức.
Nội tâm mọi người ở đây thoáng buông lỏng một chút, rồi lập tức treo lên sầu lo. Bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, kế đó lần lượt mở miệng hỏi.
- Lâm đạo hữu! Chẳng biết là Nguyên thần của con thần giao kia đi đâu rồi, ngươi cần phải cẩn thận một chút...
- Lâm đạo hữu! Ngươi thật sự thoát được Nguyên thần đoạt xá...
- Kính xin Lâm Đạo hữu hãy nói cho rõ ràng, để chúng ta làm tốt đề phòng...
- Lâm đạo hữu thật sự không sao? Nguyên thần của con thần giao kia rất mạnh, ngay cả tiền bối hóa thần Cửu Châu ta cũng có chút thua kém, ngươi như thế nào...
Hoa Trần Tử tiến lên trước một bước, cắt lời mọi người, tự cho là đúng nói:
- Liệt vị xin an tâm, chớ nôn nóng! Lâm đạo hữu chính là một người coi trọng nghĩa hiệp, luôn làm việc đúng với đạo nghĩa! Hắn nói không sao thì thật sự không sao! Hắn không muốn trả lời, ai hỏi cũng vô dùng!
Nàng lại nhìn về phía xa, hừ một tiếng, biểu cảm cóc hút giảo hoạt. “Đức hạnh của tiểu tử kia vẫn thế, không thể nào là giả được. Chỉ là không biết trong động phủ kia có đường ra hay không...”
Lâm Nhất không chút để ý đến tình hình sau lưng, chỉ chuyên chú nhìn phía trước. Đại khái là hắn cũng đã biết được đây là Phạm Thiên cốc và lai lịch của Phạm Thiên hạp. Tuy tiên gia cấm chế rất cường đại, lại có công dụng ngăn cản, giam cầm thần giao, vậy nên có rất nhiều cách cho bọn hắn đi qua. Tạm thời vứt nghi hoặc trong lòng sang một bên, Lâm Nhất chợt chậm rãi tiến lên trước.
Sau một hồi hết quẹo trái đến rẽ phải, rốt cuộc Lâm Nhất cũng đã xâm nhập vào cấm chế được bảy, tám trượng. Hơn nữa hắn còn men theo thạch bích, lăng không bước đi, từng bước từng bước leo lên cao. Ở độ cao chừng hơn mười trượng, cả người hắn đột nhiên tung lên.
Ở trên vách đá dựng đứng, Lâm Nhất lăng không lướt đi, cả người càng lúc càng nhẹ nhàng phiêu dật. Mà cái chỗ kia có phủ tiên gia cấm chế, tiến tới sẽ chết ngay lập tức, trong lúc hắn bước đi lại giống như chẳng có gì cả. Thấy như vậy, mọi người kinh ngạc vô cùng, ai cũng sợ hãi, thán phục không thôi. Phải là một người gan dạ, sáng suốt và có tạo nghê cấm pháp cao minh đến đâu, mới có thể hành động phiêu khoát như vậy chứ.
- Lại làm ra vẻ, hừ!
Hoa Trần Tử bĩu môi, khinh thường hừ một tiếng. Nhưng ánh mắt lại không giấu được sự hứng khởi.
Sau một nén nhang, rốt cuộc Lâm Nhất cũng đã leo đến chỗ cao chừng trăm trượng. Thế đi của hắn vẫn không dừng, cả người nhẹ nhàng tung lên, hiển nhiên là đã đặt chân xuống trên tảng đá nghiêng trên sườn dốc. Hắn quan sát hạp cốc, rồi lại nhìn mọi người ở bên dưới ra hiệu, dặn dò, kế đó lại nhấc chân tiến vào trong động phủ, biểu cảm chợt trở nên đông cứng...